Bởi vì ngồi tít phía sau, nên khi Giản Chi xuống xe đã thấy từng tốp sinh viên tụm năm tụm bảy trò chuyện. Một số người còn cầm máy ảnh, điện thoại chụp ảnh lưu niệm cho nhau. Một số khác rượt đuổi trêu đùa lẫn nhau.
Cảnh vật xung quanh thật đẹp. Khắp nơi đều là màu xanh mướt của cây cối. Nếu tĩnh tâm còn nghe được đâu đây tiếng chim hót líu lo. Không khí trong lành, sạch sẽ. Giản Chi đứng trên khu đất trống, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Chỉ cảm thấy từng ngụm không khí hít vào đều có mùi vị ngọt ngào. Cô nhìn cảnh đẹp bao la trước mắt, khóe miệng khe khẽ cười.
Cảm thấy mọi người đều bắt đầu nôn nóng, lớp trưởng cũng không để mất thêm thời gian, sau khi dặn dò mọi người địa điểm tập hợp thì tuyên bố bắt đầu leo núi. Còn khẳng định ai leo lên đầu tiên nhất định sẽ có phần thưởng.
Mọi người hô vang đồng ý rồi nhanh chóng xuất phát. Có một số sinh viên hâm mộ Thẩm Quân Mặc cố tình dừng lại, hơi xấu hổ đứng cách đó không xa chờ anh đi cùng.
Đinh Di San mới nhận chức gần đây nên cùng với sinh viên chưa thân thuộc. Mà người đứng cạnh cô ta, Đinh Tuệ Tuệ cũng là người khoa khác. Lần này nghe cô ta kể mới quấn quýt đòi đi theo.
Hai chị em dắt tay nhau đi về phía Thẩm Quân Mặc. Tiêu Dịch tinh mắt nhìn thấy, ngay lập tức ra hiệu cho Ôn Tử. Hai người này chẳng biết đã hình thành sự ngầm hiểu ý nhau từ khi nào, cứ tự động phân chia công việc: Ôn Tử phụ trách các bạn fan nhiệt tình của Thẩm Quân Mặc còn Tiêu Dịch đối phó với chị em nhà họ Đinh.
Đinh Tuệ Tuệ từ bé đã quen Tiêu Dịch, ngầm có tâm tư riêng với anh, lời nói, ý muốn của anh so với cha mẹ còn quan trọng hơn. Khi Tiêu Dịch liếc nhìn cô nàng một cái, cô ta đã tự động quẳng chị họ Đinh Di San ra sau đầu.
Nghe Tiêu Dịch bảo muốn mời hai chị em leo núi, cô ta không nói thêm gì, trực tiếp kép tay Đinh Di San đi cùng Tiêu Dịch.
Từ đầu Đinh Di San đã nhận ra “âm mưu” của Tiêu Dịch, trong lòng cực kỳ căm giận. Phiền một nỗi Thẩm Quân Mặc còn đứng đây, cô ta không thể nào tức giận được. Đành phải đi theo cô em gái không được tích sự gì.
Ôn Tử ở bên kia năng lực thực hành cũng cực kì tốt. Cô ở trong lớp cũng là người có mối quan hệ thân thiết với bạn bè, mấy người ở đây chỉ đơn giản là hâm mộ tôn kính Thẩm Quân Mặc. Cô tuy tu vi còn chưa bằng Tiêu Dịch nhưng với các thiếu nữ này thì chỉ đôi ba câu là dễ dàng lôi kéo họ cùng đi.
Giản Chi định chạy theo nhưng điện thoại trong túi bỗng reo lên. Cô lấy ra thì thấy tin nhắm Ôn Tử gửi cho mình.
“Chị Chi, em đi trước. Chị hãy chơi vui vẻ với thầy Thẩm nhé… Điểm số môn tiếng pháp của em nằm trên tay chị đấy”.
Phần kí tên còn kèm theo hình ảnh mờ ám. Giản Chi đỏ bừng cả mặt, vội vàng cất điện thoại. Khi ngẩng lên nào còn thấy bóng dáng Ôn Tử và bạn bè của cô ấy.
Trước sau hai ba phút, trên bãi đất trống chỉ còn lại Giản Chi và Thẩm Quân Mặc. Trong khu nghỉ ngơi cách đây không xa, loáng thoáng có vài nhân viên vệ sinh đang tụ tập chơi bài.
Giản Chi bất đắc dĩ quay đầu liếc qua Thẩm Quân Mặc. Ai ngờ anh cũng đang nhìn cô, cười vui vẻ.
Giản Chi ngẩn ngơ, vô duyên vô cớ cảm thấy e thẹn, lúng túng.
Lúc đầu cô nhìn chưa kỹ, giờ mới thấy hôm nay trang phục của Thẩm Quân Mặc rất đơn giản, thoải mái. Khác hẳn với những lần gặp gỡ trước đây của hai người.
Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám có mũ, nhìn rộng rãi nhưng không thùng thình. Theo từng bước đi, khung xương vững chãi và cơ bắp cứng cáp ẩn hiện sau lớp quần áo làm cho người khác bị thu hút.
Ánh mặt trời như ẩn như hiện giấu mình sau những áng mây cùng với dáng vẻ tinh anh không hề che giấu của anh trông như đối nghịch nhưng thật ra lại bổ sung rõ rệt cho nhau.
Trông anh bước từng bước về phía mình, Giản Chi chợt nghĩ đến câu quảng cáo – đàn ông, bất chỉ nhất diện .(Tha thứ cho mình, không thể nghĩ ra được một câu thuần Việt mà súc tích cho cái quảng cáo này >.< Đại ý là đàn ông thì có nhiều bộ mặt. Video quảng cáo ở cuối bài nhé)
Cô chưa dứt suy nghĩ thì Thẩm Quân Mặc đã bước đến trước mặt hỏi: “Ở đây nghỉ ngơi hay leo núi luôn”.
“Ừm. Leo luôn đi”. Leo bây giờ may ra còn đuổi kịp con bé Ôn Tử kia.
Thẩm Quân Mặc bước đi bên cạnh cô, từng bước từng bước ngắn vững vàng
Lúc này Giản Chi mới cảm thấy hơi không vừa ý vì núi rừng quá vắng vẻ hoang vu, quá yên tĩnh. Thật sự mà nói cô và Thẩm Quân Mặc chỉ là quen biết sơ sơ. Ừm, chính là cái kiểu quan hệ người quen của người quen thôi, nên cô khá lúng túng. Đành phải giả vờ nhìn ngó xung quanh, bước nhanh về phía trước vậy. Cũng muốn trò chuyện đôi ba câu nhưng nghiệt một nỗi chả nghĩ ra được gì để nói.
Giản Chi thầm nhủ trong lòng, kiểu này, chắc là muốn phát triển thêm một bước đây!
Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu đã khiến Giản Chi kinh ngạc, sợ hãi. Tiến một bước…Tiến bước gì?
Cô lắc đầu quầy quậy. Đúng là bị tin nhắn độc hại của con bé Ôn Tử kia tiêm nhiễm, mọi thứ trong đầu lung tung hết rồi.
Thẩm Quân Mặc vẫn luôn đi bên cạnh bảo vệ Giản Chi trên đường núi mấp mô. Bây giờ nhìn mặt cô hết ngẫm nghĩ rồi nhăn nhó, nụ cười nơi khóe miệng càng tăng lên.
Hai người yên lặng đi như thế sắp hai mươi phút, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của bản thân. Đối với Thẩm Quân Mặc mà nói, hai mươi phút này rất thú vị. Còn Giản Chi nghĩ có cố đuổi theo mọi người giờ cũng vô ích. Hơn nữa quang cảnh bốn phía an tĩnh, dễ chịu nên tâm tình của cô cũng dần dần thư thái.
Núi tuy nhỏ nhưng vẫn có những đoạn dường có dốc lớn. Bình thường Giản Chi ít khi rèn luyện cơ thể nên dần dần cảm thấy mệt mỏi, hô hấp ngày càng nặng nề, hơi thở hổn hà hổn hển
Thẩm Quân Mặc thấy trán Giản Chi đầy mồ hôi hột, dừng lại nói: “Tôi thấy ở đây tầm nhìn khá tốt, có muốn dừng lại ngắm cảnh không?”.
Lời này đánh trúng ý muốn của Giản Chi, cô vội vã gật đầu: “Được. Được”.
Nói còn chưa thành câu, Giản Chi đã lê bước đến băng ghế dài nằm bên kia con đường, ngồi xuống thở phù một hơi. Mất vài giây cô mới nhận ra Thẩm Quân Mặc vẫn đứng ở đối diện, đang nhìn cô cười như không cười.
Tuy trong lòng đã nghĩ đơn giản mọi chuyện, nhưng cô vẫn là con gái. Hơn nữa Thẩm Quân Mặc lại là một người đàn ông xuất sắc. Cô không để ý đến hình tượng làm ra hành động như vừa rồi trước mặt anh nên giờ thấy ngại ngùng.
“Thầy Thẩm có mệt không? Có muốn lại đây ngồi nghỉ không?”. Cuối cùng Giản Chi lên tiếng phá vỡ im lặng, vẫy vẫy tay với Thẩm Quân Mặc.
Thẩm Quân Mặc bước qua đây. Anh chưa ngồi xuống ngay mà đứng trước mặt cô, hơi giống thái độ người trên. Nhưng ánh mắt lại quá đỗi dịu dàng, nhìn Giản Chi chăm chú khiến hai chân cô mềm nhũn.
Một lát sau, Giản Chi nghe thấy anh cười trầm thấp, bàn tay dày rộng, ấm áp xoa xoa trán cô.
Trong lòng bàn tay từ khi nào đã có thêm một chiếc khăn hình vuông màu xanh thẫm. Vào giây phút này, anh nhẹ nhàng lau vầng trán ướt mồ hôi của cô: “Nhiệt độ trên núi thấp, gió lớn, cần thận kẻo ốm mất”.
Hành động của anh có hơi quá thân mật nhưng Giản Chi chẳng hề cảm thấy nó khiếm nhã hay không phù hợp.
Động tác của anh nhẹ nhàng, lời nói thể hiện sự quan tâm, còn có ánh mắt trong suốt nhìn thấu mọi chuyện. Tựa như những chuyện như thế này đều là việc hiển nhiên. Mà vì người đó là anh, tự đáy lòng Giản Chi bỗng cảm thấy một hương vị ngọt ngào thấm đẫm con tim.
Cô ngây ngây người nói tiếng cảm ơn rồi im lặng.
Giản Chi lấy bình nước từ trong người ra. Cô mở nắp, nhìn người bên cạnh do dự vài giây rồi hỏi: “Thầy Thẩm không mang nước à?”.
Thẩm Quân Mặc nghiêng đầu nhìn Giản Chi, lông mày nhíu nhíu ra vẻ suy nghĩ, rồi khuôn mặt hiện nét đau khổ: “Tiêu Dịch cầm hết rồi”.
Nói xong còn thoáng nhìn qua bình nước cô cầm trên tay.
Giản Chi cúi đầu, cầm bình nước lên, rồi lại ngẩng đầu, cười khẽ: “Nếu thầy không ngại thì uống chung với tôi nhé”.
Cô vừa nói vừa vặn nắp bình ra lần nữa. Cái nắp có hai phần. Cô lấy phần giữ nhiệt ở giữa cất đi, phần còn lại có hình dáng một chén trà nhỏ. Cô rót đầy nước trà vào rồi đưa cho Thẩm Quân Mặc.
Thẩm Quân Mặc nhận lấy, đưa chén trà đến miệng thì dừng một chút, giống như đang ngửi hương trà. Sau khi nuốt xong anh trả lại chén, hỏi cô: “Cho tôi vài giọt nữa được không?”.
Hai người vẫn tiếp tục nghỉ ngơi ở lưng chừng núi. Cô áng chừng túi lương khô mang theo người. Tuy chỉ đủ cho phần mình nhưng cuối cùng cô vẫn chia sẻ cho Thẩm Quân Mặc. Mà anh cứ điềm nhiên nhận lấy và ăn.
So với tầm nhìn bao quát khắp nơi trên đỉnh núi thì sườn núi mang một phong cảnh riêng, thanh tịnh và đẹp đẽ. Tâm tình Giản Chi rất tốt, cô vui vẻ nói chuyện cùng Thẩm Quân Mặc. Còn giơ túi lương thực ít ỏi lên cười bảo rằng có cảm giác “hoạn nạn có nhau”.
Thẩm Quân Mặc không nói mà chỉ cười. Nhưng trong ánh mắt đầy sự cưng chiều, âu yếm.
Hai người từ từ trò chuyện. Tuy chỉ một mình Giản Chi nói, Thẩm Quân Mặc ngồi bên thi thoảng ừ hoặc cười đáp lại nhưng như vậy lại phù hợp với ý thích của Giản Chi.
Khi tiếp tục khởi hành, Thẩm Quân mặc nhấc túi của Giản Chi lên, nói cảm ơn cô vì đã chia sẻ đồ ăn.
Giản Chi khoát khoát tay nói không cần khách khí. Cô vươn tay định lấy lại cái túi thì Thẩm Quân Mặc nhanh chóng né ra.
Anh đứng lên, khóe mắt mỉm cười: “Không phải nói cùng chung khó khăn sao?”.
Giản Chi cũng cười, không kiên trì nữa.
Hai người vừa đi lên đỉnh núi vừa tán gẫu. Trong lúc đi nhiều khi Giản Chi mệt mỏi, Thẩm Quân Mặc ở bên cạnh còn dìu cô đi. Vì thế sự thân thiết của hai người lại tăng thêm, không khí hòa hợp vui vẻ.
Các bạn sinh viên tụ tập trên đỉnh núi, không quan trọng người đến đầu tiên là ai nữa. Đây là tuổi đẹp nhất, hào hoa phong nhã. Giản Chi nhìn mọi người vui cười chụp ảnh cho nhau, hơi ước ao.
Ôn Tử và Tiêu Dịch đứng cạnh nhau, nhìn hai người chậm rãi đi đến, ánh mắt cười nhạo…
Ôn Tử đến đón, cười mờ ám lôi kéo Giản Chi. Giản Chi trừng mắt, cô bé còn bày bộ mặt ngây ngốc.
Tiêu Dịch lén lút cười đắc ý với Thẩm Quân Mặc. Giơ máy ảnh trong tay, cười nói với Ôn Tử, Giản Chi: “Chúng ta chụp ảnh đi”.
Ôn Tử thích ý reo lên, chạy đi tìm vài cảnh đẹp mà mình thích, rồi vẫy vẫy tay gọi Thẩm Quân Mặc và Giản Chi. Ba người đã chọn xong tư thế, Tiêu Dịch vẫn còn cầm máy ảnh loay hoay, lầm bà lầm bầm.
Ôn Tử cau mày, làm như hết kiên nhẫn, bước qua nói: “Thật vô dụng, chụp ảnh cũng không biết”. Nói xong đứng sau Tiêu Dịch chỉ chỉ bảo bảo.
Giản Chi nhìn hai người đấu võ mồm, bật cười khanh khách. Bỗng máy ảnh sáng lên, tách một tiếng, Giản Chi cảm thấy vai mình trĩu xuống, một cánh tay mạnh mẽ ôm qua vai cô tạo thành tư thế thân mật.
Cô ngẩng đầu, thấy người bên cạnh cười trong sáng, vẻ mặt đến vô tội: “Khi nãy tư thế bạn Ôn Tử nói là như thế này đúng không?”.
Giản Chi: “…”.
Khi xuống núi, tinh thần đám sinh viên so với buổi sáng đã không còn hăng hái. Từng người từng người thôi nô đùa náo nhiệt, từ từ bước đi.
Tuy Đinh Di San đã cực mệt nhưng vẫn cố chạy đến bên Thẩm Quân Mặc nói đôi ba câu, cử chỉ và hành động có mấy phần hờn dỗi, thân thiết.
Thẩm Quân Mặc thản nhiên đi bên cạnh, coi như không biết. Đinh Di San cũng chẳng ngại ngùng gì, cứ dán mặt cười cười với anh.
Chỉ là đang nói thì lơ đãng liếc sang bên cạnh Thẩm Quân Mặc, vờ vịt thốt lên đầy kinh ngạc: “Ô, Giản Chi cũng ở đây à? Vậy mà tôi không thấy đấy”.
Một câu nói bình thường đi kèm vởi vẻ mặt ngạc nhiên cực độ, giọng điệu xa lạ làm người nghe hơi bực mình.
Vậy mà Giản Chi nào có so đo, vẫn cười chào hỏi cô ta vài câu.
Nếu mấy hôm trước Giản Chi còn chưa hiểu rõ vì sao cô nàng Đinh Di San này có địch ý với cô thì hôm nay đã hiểu hết mọi chuyện.
Một người đàn ông ưu tú như Thẩm Quân Mặc có vài đóa hoa đào để ý cũng là chuyện đương nhiên. Huống gì anh lại thuộc tuýp người ôn hòa, chăm sóc tỉ mỉ. Ngay cả bản thân cô cũng suýt nữa đánh mất trái tim cho anh.
Giản Chi nghĩ thầm, Đinh Di San ngộ nhận cô là tình địch. Cô lại trở thành bia đỡ đạn cho người ta, đúng là khổ khó nói thành lời.
Chỗ ngồi lúc trở về vẫn y hệt như lúc khởi hành.
Giản Chi lâu rồi mới tiêu hao nhiều sức lực như vậy. Xe chạy được mấy phút đã cảm thấy mệt mỏi rã rời. Đầu cô dựa vào thành ghế nghỉ ngơi, thi thoảng theo quán tính xe chạy thì lắc lư, vài lần suýt va vào cửa sổ. Thẩm Quân Mặc ngồi bên cạnh dõi theo cô chăm chú, chỉ sợ sơ ý cô lại bị đập đầu vào cửa sổ.
Thấy cô dần dần chìm vào giấc ngủ, anh khẽ khàng xích lại gần về phía cô. Nhích thêm chút nữa, thuận tiện giơ tay nhẹ nhàng nghiêng đầu cô tựa vào vai mình.
Giản Chi đang ngủ, nào biết trời đất trăng sao là gì.
Chỉ có thẩm Quân Mặc thõa mãn được ý muốn của bản thân. Bên cạnh anh bây giờ là cô gái mà anh yêu thích. Cô đang tựa vào vai anh say ngủ. Vài sợi tóc mái lòa xòa theo gió lay lay cọ cọ vào má anh. Ngưa ngứa bên má, ngứa sâu tận đáy lòng anh.
Anh cũng nghiêng người tựa vào cô, nhắm mắt ngủ.