• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nỗi sợ hãi tột cùng diệt đỉnh mà đến, đây không phải tử vong, mà là vĩnh hằng còn đáng sợ hơn cả tử vong.

"Thế giới là em, em là thế giới." Lạc Khinh Vân nói.

—— Em là khởi điểm tất cả dục vọng của tôi, là phát triển, là kết cục không có điểm cuối.

Đồng hồ báo thức vang, Đàm Mặc dùng sức hít thở một trận, thân thể cong lên, mở choàng mắt.

"Khụ khụ khụ......"

Hắn chật vật lăn xuống giường, não đau như muốn nứt ra, hắn vọt vào trong toilet, mở vòi nước, vùi đầu vào bồn rửa tay.

Qua hồi lâu, hắn mới tỉnh táo lại.

"Đệt...... Giấc mộng quỷ quái gì vậy? Sao mình lại mơ thấy Lạc Khinh Vân?"

Trái tim nảy lên kịch liệt, ngón tay run rẩy dữ dội.

Tại sao hắn lại cảm thấy Lạc Khinh Vân nói "phối ngẫu thích hợp nhất để sinh sản" trong mộng chính là đang nói chính mình?

"Phi phi phi...... Cùng Lạc Khinh Vân — anh mà xứng!"

Nhưng cảm giác mình hung hăng đâm đao chiến thuật vào ngực Lạc Khinh Vân... Vẫn rất sảng khoái.

Tắm rửa xong, Đàm Mặc liền đi bệnh viện thăm Cao Chích.

Hai tay hắn trống không đi tới ngoài cửa bệnh viện, thấy những người thăm bệnh khác có người mua hoa, có người mang theo thực phẩm dinh dưỡng, sữa gì đó, mình ngay cả giỏ trái cây quá hạn cũng không có thì không nên lắm.

Vì thế hắn đi tới quầy bán quà vặt, nhìn nửa ngày, mua một cây kẹo que khổng lồ(1), dù sao tặng cái gì thì lão Cao mặt cá chết kia cũng sẽ không đáp lại bằng gương mặt tươi cười, mình tặng kẹo que, lão Cao nhất định không ăn, tự mình mang về, tốt đẹp đến nhường nào.

(1): Nguyên văn nó là "一把棒棒糖", khúc dưới đọc thấy Cao Chích còn lựa được kẹo nên mình để thành kẹo que khổng lồ luôn.

Đàm Mặc tiến vào bệnh viện, đi tới phòng bệnh một người đặc biệt, sau khi xác nhận thông tin thân phận của mình, cửa phòng bệnh mở ra.

Cao Chích ngồi tựa vào đầu giường, băng gạc trên mắt phải đã được gỡ xuống, anh mặc quần áo bệnh nhân màu lam, đã hoàn toàn không còn suy yếu như ngày hôm qua.

"Lão Cao, tôi tới thăm anh." Đàm Mặc đi tới, không chút khách khí ngồi ở mép giường, đưa cây kẹo que khổng lồ tới trước mặt Cao Chích.

Cao Chích ngước mắt lên, màu mắt phải của anh nhạt hơn mắt trái, Đàm Mặc nhìn chằm chằm mà không chút e dè.

Ai, loại đàn ông ngũ quan lập thể như Cao Chích này, cho dù mù một con mắt cũng có thể tản mát ra hormone giống đực nồng đậm.

Đàm Mặc tỏ vẻ rất ghen tị, cũng rất tiếc nuối.

Còn tưởng rằng có thể nhìn thấy một vị đội trưởng nản lòng thoái chí, thưởng thức một chút dáng vẻ sa sút "Chỉ tiếc gần hoàng hôn(2)" của anh, kết quả Cao Chích vẫn đẹp trai như vậy.

(2): Chỗ này là trích câu thơ cuối trong bài thơ Lên đồi Lạc Du của Lý Thương Ẩn, toàn bộ bài thơ như sau:

Hướng vãn ý bất thích,

Khu xa đăng cổ nguyên.

Tịch dương vô hạn hảo,

Chỉ thị cận hoàng hôn.

Tạm dịch:

Chiều về lòng buồn bã

Dong xe lên cổ nguyên

Nắng chiều đẹp vô ngần

Chỉ tiếc gần hoàng hôn

(Đàm Mặc nói câu này với ý trêu Cao Chích, cho rằng anh bị thương rồi không còn phong độ như xưa.)

Đàm Mặc nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài, mà tiếng thở dài này bị Cao Chích hiểu lầm.

"Tôi không bết bát như cậu nghĩ đâu, không phải...... Còn có thể nhìn thấy cậu sao."

"Quà đây — ngạc nhiên không? Bất ngờ không?" Đàm Mặc chọc cây kẹo que tới trước mặt Cao Chích.

Cao Chích hiểu rất rõ tính tình Đàm Mặc, trực tiếp lấy từ trong cây kẹo que kia một cây vị dâu tây, tháo giấy gói ra, đút vào trong miệng Đàm Mặc.

"Vậy bác sĩ có nói anh còn bao nhiêu thời gian không?" Lúc Đàm Mặc hỏi vấn đề này, cảm giác mình đang tham gia cuộc thi, lúc nào cũng sẵn sàng mang theo phiếu điểm không đạt tiêu chuẩn trở về tiếp nhận màn đánh đôi hỗn hợp của cha mẹ.

"Căn cứ vào tốc độ suy giảm, ngắn thì sáu năm, dài thì mười năm." Cao Chích nói.

Trái tim bị đè nén bỗng nhiên nhẹ nhõm, Đàm Mặc nhìn Cao Chích, "Còn lâu như vậy sao? Tôi còn tưởng rằng anh chỉ có thể sống thêm ba đến năm tháng chứ! Làm hại lúc tôi đến thăm trong lòng còn tràn ngập bi tráng...."

Đàm Mặc còn chưa nói xong đã bị Cao Chích hung hăng tóm đầu.

"Bi tráng cái đầu cậu! Tôi còn không hiểu cậu sao? Có bi tráng đi nữa, cậu cũng chỉ rơi lệ bảy giây, sau đó nên làm gì thì làm cái đó. Tro cốt của tôi mà giao cho cậu, cậu cũng có thể làm mất."

Chết tiệt...... Lão Cao anh nói cái đếch gì vậy! Anh giao tro cốt cho tôi, tôi cũng sẽ không nhận đâu!

"Biết tôi không đáng tin thì anh tuyệt đối không thể GO DIE." Đàm Mặc nghiến nát kẹo que, "Nhân sinh khổ đoản, tận hưởng niềm vui trước mắt đi lão Cao. Có một số việc phải đưa vào nhật trình."

Trời quang mưa tạnh, Đàm Mặc cảm thấy mình lại được rồi.

"Nhật trình gì?" Cao Chích lại hái một cây kẹo que, tháo giấy gói nhét vào miệng Đàm Mặc.

"Hai ta mau đi lĩnh giấy chứng nhận."

"Hả?" Cao Chích có chút mơ hồ.

Đàm Mặc rất thích biểu tình này, rất hợp chụp lại làm meme.

"Giấy chứng nhận kế thừa di sản! Như vậy sáu đến mười năm sau tôi mới có thể kế thừa di sản của anh á! Nếu không mấy năm nay anh dãi nắng dầm mưa, tiền tiết kiệm chẳng lẽ nộp lên Tháp Xám sao?"

Trong mắt Đàm Mặc, quan hệ giữa mình và Cao Chích thân thiết như vậy, trên anh không già dưới không trẻ, để mình kế thừa di sản là an bài tốt nhất đối với anh ấy rồi.

Cao Chích bỗng nhiên đưa tay ấn Đàm Mặc xuống, xoay người đè lên, Đàm Mặc liền ngã gục trên giường bệnh, mặt đập vào gối, mém tắt thở.

"Cậu giỏi thật nhỉ thằng nhóc thúi này, di sản của tôi dễ kế thừa vậy sao, cậu cảm thấy cậu có mệnh tiêu tiền của tôi sao?"

"Ui da...... Ui da...... Eo...... Eo sắp gãy rồi!" Đàm Mặc dùng sức giãy giụa, cả giường bệnh cũng kêu kẽo kẹt theo.

"Eo của cậu dễ gãy thế à? Cậu giải thích cho tôi một chút, ai nấu cơm lau nhà sinh con cho ai? Hả?" Cao Chích dựa vào Đàm Mặc rất gần, thanh âm đè xuống rất thấp, nghiến răng nghiến lợi, hận không thôi.

Thật ra Cao Chích đã hạ thủ lưu tình, Đàm Mặc cảm thấy mình còn có thể gánh vác lửa giận của lão Cao thêm vài lần nữa.

Nhưng hắn không nghĩ tới người đến thăm bệnh bên ngoài phòng bệnh sẽ nghe được những thứ này, vô cùng kiều diễm, vô cùng mập mờ, vô cùng... Không hài hòa.

Giang Xuân Lôi ôm một giỏ trái cây lớn, bên trong có các loại trái cây vừa tươi mới vừa đắt tiền, mặt đỏ đến sắp bóp ra máu, cậu ta dùng ánh mắt nhìn về phía người đối diện, ý bảo đối phương: Hay là lần sau chúng ta lại đến.

Nhưng Lạc Khinh Vân đối diện không nhúc nhích.

"Tôi! Tôi nấu cơm lau nhà cho anh... Sinh con thì tôi không sinh được... Đổi người khác!" Đàm Mặc bị đối phương khoá cổ đến nỗi trên lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Bóp chặt như vậy, chẳng lẽ lão Cao thật sự muốn lấy mạng của hắn?

"Nấu cơm? Con mẹ nó cậu biết dùng nồi cơm điện sao? Cậu nấu cơm!" Cao Chích chất vấn rất mạnh mẽ.

"Tôi nấu cho anh món ăn kinh điển vượt thế kỷ, trải qua trăm năm tháng vẫn không phai màu..." Đàm Mặc thử xoay người, quả nhiên thất bại.

"Mì gói Khang sư phụ vị thịt bò đúng không?" Cao Chích lại dùng sức nhéo bả vai Đàm Mặc một cái.

Đàm Mặc dứt khoát từ bỏ giãy dụa, rầm rì: "A...... Đau quá...... Đau quá...... Đừng lão Cao...... Làm ơn......"

Giường bệnh kêu kẽo kẹt như sắp rã thành từng mảnh.

Giang Xuân Lôi ngoài cửa hận không thể vùi mặt vào trong giỏ trái cây, hắn liếc nhìn người đi cùng mình một cái qua khoé mắt.

"Cậu còn lau nhà? Nhà cậu có cây lau nhà không?" Cao Chích tiếp tục chất vấn linh hồn của hắn.

"Hiện tại đều dùng máy lau nhà tự động...... Lão Cao, anh quê mùa như vậy...... Tôi thật sự không được......"

Con mẹ nó anh có còn muốn tôi chăm sóc anh dưỡng lão hay không! Ra tay tàn nhẫn vậy!

Đàm Mặc cũng không biết thanh âm của mình vừa đè nén lại chịu thua, khiến người nghe trong lòng ngứa ngáy.

"Cậu không được? Lúc cậu giả bộ chấn động não bảo tôi ký giấy nghỉ phép cho cậu rất được mà!"

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Sau này sẽ không......"

Tuy vừa mở miệng là "Tôi sai rồi", nhưng chết không hối cải, đây là sự quật cường cuối cùng của một Inspector như Đàm Mặc.

"Sau này? Sau này đã đổi đội trưởng mới, cậu còn muốn có "sau này"? Động tác của Cao Chích nhìn thì tàn nhẫn nhưng thật ra rất có chừng mực, mục đích là giáo dục mà không phải thương tổn, "Cái tên cặn bã kỹ năng cận chiến low như cậu, về sau nhớ chăm chỉ huấn luyện! Cậu nghĩ rằng đội trưởng nào cũng để lại cho cậu một người cảnh giới sao? Cậu còn không bảo vệ được bản thân mình thì lấy gì bảo vệ người khác? Hả?"

Nồng đậm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nghe đến đó, Giang Xuân Lôi ngẩng đầu lên, cho nên... Đội phó Đàm và đội trưởng Cao thật sự là tình anh em plastic sao?

Song Đàm Mặc lại không lên tiếng, cả người run rẩy, cắn răng cau mày.

Cao Chích bỗng nhiên ý thức được cái gì, buông lỏng tay, một tay lật Đàm Mặc lại, "Tiểu Đàm? Tiểu Đàm cậu làm sao vậy? Là thuốc hết tác dụng sao? Lúc về cậu có đi nhận thuốc của mình không?"

Thanh âm kia đau lòng đến không chịu nổi.

Giang Xuân Lôi ngoài cửa lại vẽ mấy dấu chấm hỏi trên ba chữ "tình anh em".

Ngay khi bàn tay Cao Chích sắp ấn xuống chuông gọi, Đàm Mặc bỗng nhiên ngồi dậy, cọ xuống giường, "Lão Cao, mai gặp lại! Chuyện di sản cứ quyết định như vậy đi!"

Đàm Mặc vừa đẩy cửa ra, liền đụng vào giỏ trái cây trong lòng Giang Xuân Lôi, Giang Xuân Lôi lảo đảo một cái, Đàm Mặc nhanh tay lẹ mắt túm lấy tay cầm giỏ trái cây xách về, cuối cùng cũng giúp Giang Xuân Lôi đứng ổn định.

"Trái cây nhìn ngon đấy. Gọt sầu riêng hạ hỏa cho đội trưởng Cao của cậu."

Đàm Mặc quay người lại, mặt đối mặt với Lạc Khinh Vân.

Khá lắm, tư thế này vừa ngẩng đầu là chóp mũi hai người đối diện nhau, Đàm Mặc muốn lui về sau theo bản năng, Lạc Khinh Vân khoát tay giữ bả vai của hắn lại.

Trong quai hàm Đàm Mặc còn ngậm kẹo que vị dâu tây, hắn cứ nhìn đôi mắt của Lạc Khinh Vân như vậy, răng rắc một tiếng cắn nát kẹo.

Thần kinh Lạc Khinh Vân cũng run lên theo.

Trong không khí bỗng nhiên tràn ngập hương vị tinh dầu nhân tạo của kẹo dâu tây cứng.

Rõ ràng là sự so sánh chẳng liên quan gì đến nhau, ánh mắt Đàm Mặc giữa hương vị ngọt đến phát nị như vậy lại trong trẻo sáng ngời.

Tựa như thức dậy ở nhân gian từ trong giấc mơ gợi tình của Kepler.

Nhưng cũng rất dễ dàng sinh ra một loại vọng tưởng cưỡng chế khác.

Cả khuôn mặt Đàm Mặc trong nháy mắt sầm xuống, nghĩ thầm người này sao lại tới đây.

Hôm nay đối phương cuối cùng cũng không mặc áo sơ mi mà là áo hoodie màu vàng nhạt phối với quần âu màu đen, rất thoải mái, rất trí thức.

Tựa như nghiên cứu sinh vừa mới chạy bộ buổi sáng xong, vừa cao lớn vừa anh tuấn, lại còn tản mát ra hormone nam tính như có như không, chọc cho y tá tầng này đẩy xe đẩy qua lại ít nhất ba lần.

"Đội trưởng Lạc." Đàm Mặc gật gật đầu, lập tức rời đi.

"Chỉ vậy thôi? Cậu định sau này cũng sẽ chào hỏi đội trưởng tương lai như vậy sao?" Lạc Khinh Vân tốt tính hỏi.

Đàm Mặc ngây ngẩn cả người, lúc xoay người lại trong ánh mắt có chút khó tin: "Anh... Sắp làm đội trưởng đội hai?"

Nếu thật sự như vậy, Đàm Mặc lập tức đi lãnh "Chu Tước" ra, thừa dịp chưa chuẩn bị, một súng bắn chết Lạc Khinh Vân!

"Không phải."

Đàm Mặc hơi thở ra một hơi, "Vậy chờ đội trưởng tương lai của tôi nhậm chức, tôi sẽ đi lau súng, kính trà, massage cho anh ta."

"Không phải nấu cơm, lau nhà, sinh con sao?" Lạc Khinh Vân lại hỏi.

Đàm Mặc nghẹn một chút, hướng về phía Cao Chích trong phòng bệnh, nói: "Lão Cao, anh sống là người của tôi, chết là ma của tôi, anh phải càng già càng dẻo dai, có chí tiến thủ, tuyệt đối đừng để bị người khác chiếm vị trí nha!"

"Sao cậu còn chưa cút?"

"Cút đây! Cút đây!" Đàm Mặc đi về phía thang máy.

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Khinh Vân: Nghe nói cậu muốn đi lãnh chứng? Cao Chích không muốn đi, tôi có thể đi với cậu.

Đàm Mặc: Anh có ngôi vị hoàng đế cho tôi thừa kế sao? Lãnh chứng với anh cái đếch!

Lạc Khinh Vân: Toàn bộ thế giới Kepler đều là sính lễ.

Đàm Mặc: Vẫn là đừng nói nữa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK