• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Thế giới mới đẹp đẽ 10

Quạ Đen đón gió mùi nước cống, đánh vô lăng bằng một tay, lái xe của người đầu heo lên đường cái thoáng đãng.

Kế hoạch không theo kịp biến hóa, song cũng có thu hoạch bất ngờ: Huynh đài đầu heo quá nửa không làm ăn buôn bán đàng hoàng gì, hắn lục được mấy thiết bị gây nhiễu tín hiệu phạm vi hẹp trong hộp đồ nghề trên xe tải. 

Giấu mấy thiết bị quấy nhiễu tín hiệu đó vô khăn trải bàn, quả mọng Quạ Đen và lý trí của hắn đều ngoài vòng phủ sóng. 

Trừ cái đó ra, hắn còn tìm thấy chiếc kính râm khổng lồ, găng len với cả tá chiếc mũi giả loại dùng một lần. Rất tiếc, kính râm và găng tay đều không đeo vào được: Cái găng tay đó mà chọc 2 cái lỗ thì hắn mặc như mặc quần luôn á. 

Nhưng mũi giả thì thú vị phết. 

Mũi giả làm từ silicon, lỗ mũi có chừa lại con mắt, không ảnh hưởng chuyện thở ra, xé bao bì là có thể dán lên mặt như dán miếng kích mí vậy. Có vẻ tiêu chuẩn thẩm mỹ của tộc heo là lỗ mũi to. Quạ Đen không tán đồng tiêu chuẩn này lắm, nhưng hắn dũng cảm thử, cũng xé ra rồi dán lên. 

Ịn lên mặt hắn thì chiếc mũi giả đã hóa thân thành cái khẩu trang to đùng, nhét cả cằm hắn vào trong đấy. 

Như vậy, Quạ Đen chỉ còn có đôi mắt là lộ ra ngoài. Hắn ăn hiếp đám người đầu chuột mắt kém, vênh váo đi khắp phố thành với cái đầu heo vô lý đùng đùng này, đoạn chạy khắp nơi ở thành phố dưới lòng đất, thu hết địa hình và mạng lưới giám sát tuyến đường vào đầu. 

Cuối cùng, hắn lái xe đến tít phía tây, nơi cách xa khu người đầu chuột tụ tập sinh sống nhất: Một bãi rác. 

Xe tải của huynh đài đầu heo bị hắn hãm hại một vòng, giờ đây đã có thể hòa mình vào bầu không khí bãi rác thật hoàn mỹ. Hơn nữa địa thế khu chôn rác rất cao, đứng trên đỉnh núi rác, Quạ Đen có thể quan sát cả khu người đầu chuột sinh sống với thị lực của mình.

Hắn tắt loa, dừng xe hẳn, đoạn nghĩ tới gì đó mới gỡ cái mũi giả dọa người ra. Soi người trong kính xe, cảm thấy mình cũng rất gì này và nọ, thế là hắn moi ruột bút bi vạn năng của mình ra.

Mà lúc này đây, ngài quả cảnh sát trong xe đã căng thẳng đến cực độ.

Cậu ta nửa quỳ ngay cửa lồng sắt, tắt ánh sáng trên chiếc khuyên tai đi. Trong bóng tối, cậu ta nắm khóa lồng sắt bằng một tay: Trước đó, ổ khóa đã bị cậu phá hỏng, giờ đây nó chỉ còn treo hờ trên đấy. 

Quả cảnh sát tóc vàng nôn nóng chờ đợi, cố gắng bấm khuy măng sét của mình. Khuy măng sét là thiết bị gửi tin nhanh, tiện lợi, có thể gửi vị trí của cậu tới chủ nhân hình cảnh tiếp ứng và đồng nghiệp. Lại một lần nữa, khuy măng sét truyền tới hai đợt rung không lành, ngài quả cảnh sát siết chặt hàm: Điều này có nghĩa là tin tức gửi đi thất bại.

Tín hiệu mãi không gửi đi được, ngài quả cảnh sát hoài nghi trên xe của người đầu heo có bật thiết bị gây nhiễu tín hiệu.

Là hành động bí mật này của cậu bị phát hiện rồi sao?

Chỉ là nghĩ tới khả năng này, ngài quả cảnh sát đã đổ mồ hôi lạnh, sống lưng ướp nhẹp. 

Cậu ta biết chiều cao trung bình của tộc heo vượt quá 2 mét, cân nặng có thể bằng 5 lần mình, một khi đánh giáp lá cà thì sẽ không có chút phần thắng nào… chứ khỏi nói tới việc còn phải bảo vệ mấy quả mọng thú cưng yếu đuối này nữa.

Thế nhưng ngài quả cảnh sát ép mình phải bình tĩnh, bàn tay run run điều chỉnh ánh sáng trên khuyên tai sang chế độ laser: Nếu như ngay lúc đối phương mở thùng xe ra, cậu có thể chiếu laser vào mắt người đầu heo thì có thể giành được một cơ hội tấn công. Tốt nhất là một cú giết chắc, như vậy kẻ địch của cậu sẽ giảm đi một, còn mấy người heo khác sẽ lùng bắt cậu. Cậu dẫn dụ tầm mắt của kẻ địch, có lẽ những quả mọng khác sẽ có cơ hội trốn đi. 

Ngài quả cảnh sát biết kế hoạch này rất thô sơ, thành công hay không toàn nhờ vận may, nhưng đấy đã là phương án tối ưu nhất cậu có thể nghĩ ra trong khoảng thời gian eo hẹp như vậy. 

Sau đó, tiếng mở thùng xe vang lên. 

Tới rồi!

Bên tai tóc vàng toàn là tiếng tim đập của chính cậu, nhất thời không nghe thấy động tĩnh mở cửa có gì khác lạ. 

Thùng xe được mở từ bên ngoài, quả cảnh sát chợt dùng sức, gỡ cái ổ khóa móc hờ trên lồng xuống, mình với laser cùng nhau bắn ra ngoài. 

“Tiêu rồi.” Trong tích tắc đó, cậu đã biết ra nghề không được suôn sẻ, “Sao tên heo này lùn xủn vậy?”

Người bên ngoài không có chiều cao 2 mét, ước đoán độ cao xảy ra chênh lệch, laser không chiếu vào mắt “người đầu heo”. Mà có vẻ đối phương cũng đã đoán trước được, lúc mở cửa ra đã lùi về sau mấy bước, ung dung nhường quả cảnh sát vung ra một dao.

“Ê ê, anh bạn, bình tĩnh! Tui đầu hàng.”

Đợi đã, giọng nói này…

Quả cảnh sát chớp rớt nước mắt bị ánh đèn bên ngoài ép ra, hốt nhiên mở to mắt. Lúc này cậu ta mới phát hiện sinh vật ngoài thùng xe không phải heo mà là thiếu niên quả mọng.

Đối phương trùm đầu bằng vỏ áo gối, trên người khoác nửa tấm drap trải giường in hoa nhí, trên ngực là cái mũi heo giả dùng một lần dán ngược.

Thiếu niên trông thật luộm thuộm, ăn mặc còn rất dị, nhưng không hiểu sao vừa đối mặt nhau, quả cảnh sát đã trông thấy đôi mắt của hắn. 

Đó vậy mà lại là một đôi mắt đen láy hàm chứa ánh đèn của thành phố dưới lòng đất, như mặt đầm nước dập dềnh ánh trăng khi có gió nhẹ thổi qua. 

Ngài quả cảnh sát ngơ ngác nghĩ: Nếu người đó trẻ một chút, đôi mắt đó hẳn là có thể giúp hắn lấy được đánh giá cấp bậc tốt.

“Cậu là… quả mọng?”

“Đúng rồi!”

Nhưng ngay lập tức, “đầm nước” bắn ra “ám khí”.

Ánh mắt của thiếu niên mắt đen nhanh chóng lướt qua khuyên tai của quả cảnh sát, khuy măng sét, giày… Da đầu tóc vàng căng cứng, gần như có cảm giác mình bị đối phương giải phẩu một lượt.

“Rất hân hạnh, ngài, trông ngài… giống công an?” Thiếu niên mắt đen tò mò hỏi, “Quả mọng còn làm công an được nữa à? Ngài giữ chức vụ gì thế?”

Quả cảnh sát đứng thẳng người, buột miệng báo cáo theo phản xạ có điều kiện: “Tôi thuộc chi đội 3, doanh quả cảnh sát 2 của sở An ninh thành Ánh Sao Sáng khu Đuôi, châu Ma Kế-t… đợi đã…” 

Sao hắn biết? 

“Ồ! Thất kính.” Thiếu niên mắt đen gỡ cái mũi heo ra, bắt chước động tác ngả mũ, “Vậy ra ngài đây đang nằm vùng trong tập đoàn săn bắt trộm quả mọng sao? Nhìn giống mới vào nghề, không phải nhiệm vụ đầu tiên của ngài đấy chứ? Giỏi ghê!”

Quả cảnh sát kinh hãi: “Sao cậu biết? Rốt cuộc cậu… cậu là quả gì?”

Thiếu niên mắt đen: “Quả hạt dẻ cười, hí hí.”

Quả cảnh sát: “...”

Quỷ gì đây?

“Tui là Quạ Đen, cảnh sát… ngài quả cảnh sát, xưng hô thế nào đấy?” 

Quả cảnh sát mù tịt thành thật nói: “Tôi là Tấn Mãnh Long, tạm thời cảnh hàm bậc 4… cậu cười gì đó?”

“Ngại quá.” Quạ Đen nhéo hai má mình làm nụ cười méo xẹo, đoạn chỉ tay vô đầu mình, “Tui là con nọc nhà nuôi, chỗ này có vấn đề.”

Ngài Tấn Mãnh Long cảnh hàm bậc 4 choáng váng chuyển hướng khác.

Há miệng, trừng mắt, cậu ta ngờ nghệch lặp lại lần nữa: “Con nọc nhà nuôi à?” 

Ánh mắt của cậu ta dịch xuống, phát hiện ra đối phương hình thể mỏng dính như quả đực bình thường nhưng bộ phận nuốt lại nhô lên, khung xương quả thật khá nảy nở. 

“Vậy cậu không phải quả đực,” Tấn Mãnh Long nói khe khẽ, “là con nọc à?”

Không phải quả đực thì quả gì?

Quạ Đen nhìn lại mình để xác nhận giới tính theo bản năng: Không lẽ bây giờ phái nữ… quả mái cũng kiêm chức “con nọc” được rồi à?

Sau đó, hắn đột nhiên ý thức được gì đấy, đoạn quan sát tỉ mỉ ngài quả cảnh sát trước mặt mình: Tấn Mãnh Long mặc áo cổ lọ, yết hầu bị che mất, người rất cao, từng được huấn luyện nên cũng xem như có cơ bắp nhưng khung xương hết sức mảnh, rõ ràng trông mất cân bằng so với chiều cao cơ thể. Từ phần hông, vị trí mắt đều có thể nhìn ra cậu ta là người trưởng thành, giới tính nam, nhưng cằm nhẵn thín, giọng nói cũng hơi trung tính.

Hóa ra là vậy, Quạ Đen đã hiểu: Có một số chó có công ăn việc làm cần được thiến. 

Hắn bỏ qua vấn đề này, đoạn liếc nhìn vào trong thùng xe: “Tiếp viện của ngài chưa tới hả, hay là ra quân bất ngờ đột xuất? Có cần giúp gì không?”

Tới tận lúc này, Tấn Mãnh Long mới bừng tỉnh, tố chất nghề nghiệp của quả cảnh sát cũng chịu online, cậu ta siết chặt con dao lưỡi mỏng, lạnh lùng nói: “Lùi về sau.” 

Quạ Đen lập tức giơ hai tay, ngoan ngoãn lùi ra sau 1 mét: “Có ngay.”


Tấn Mãnh Long đánh giá hắn, kế đó đưa ra câu hỏi: “Cậu nói mình là con nọc nhà nuôi, chủ nhân là ai? Cậu với bí tộc buôn lậu có quan hệ gì?”

Quạ Đen chớp mắt, ghi nhớ từ “bí tộc” này, sau đó mới kiêu ngạo giới thiệu: “Chủ nhân của tui là tộc chuột xám bự Ha… ha ha gì đó, làm người… ý tui là chuột thật thà, không dính gì tới tụi buôn lậu hết á, 80% còn là người bị hại… ờm, chuột bị hại của tụi hàng giả hàng nhái.”

Quả mọng này nhìn cũng nhanh nhẹn mà nói năng lộn xộn thật. Tấn Mãnh Long cau mày nghĩ ngợi lung lắm: “Cậu nói là người “Harpocrates” à?”

Quạ Đen vỗ tay: “Đúng là nhân viên nhà nước có ăn có học!”

Tấn Mãnh Long đè thấp lưỡi dao xuống đôi chút: “Người Harpocrates tuy cũng là bí tộc đến từ châu Thiên Yết nhưng bọn họ đã đăng ký, cũng xem như an phận, là di dân hợp pháp.”

Quạ Đen: “Bắt buộc mà. Nhà tui còn có một vị tiểu thư đi học trên mặt đất, là nhân vật lớn đấy!”

Lời này nghe vừa buồn cười lại buồn thương.

Ngài quả cảnh sát không nhịn được, cõi lòng dâng lên cảm giác đồng tình: Con đực nuôi làm giống có đôi mắt như làn nước mùa xuân hẳn là cả đời này cũng chưa từng thấy ánh mặt trời đâu. Hắn không biết thành phố dưới lòng đất là chốn nghèo mạt rệp cùng tận, toàn bọn rệp chẳng hề có địa vị di dân tới từ châu khác, lại còn coi con chuột cái không biết theo học trường nào là “nhân vật lớn” nữa.

Nhưng tóc vàng chính trực lại lương thiện không cười nhạo lời ngốc nghếch vớ vẩn, cũng giảm quá nửa lòng cảnh giác cho Quạ Đen.

Tấn Mãnh Long nhìn ra ngoài xe, đoạn hỏi nhỏ: “Sao cậu ở đây có một quả thế, cũng bị buôn lậu bắt trộm à?” 

“À, này thì không, hình như tui không cẩn thận trộm của bọn buôn lậu.” 

Tấn Mãnh Long: ?

Quạ Đen thi triển ba tấc lưỡi không xương, mỹ hóa trải nghiệm ăn trộm xe của mình thành “trông thấy một chiếc xe vô chủ ven đường, còn đang mở cửa, hắn nhất thời tò mò mới trèo vào rồi bất cẩn lái đi mất”. 

Tấn Mãnh Long cảm thấy dấu hỏi trên đầu mình lại cao thêm 3 tấc. 

Trên mặt cu cậu viết đầy “sao lại có chuyện như vậy được”, thế là ngập ngừng nêu lên nghi điểm: “Cậu… một con nọc nhà nuôi sao lại rảnh rỗi đi dạo bên ngoài?” 

Quạ Đen chẳng buồn chớp mắt: “Nhà chủ nhân tui cháy á, cứu hỏa tới sơ tán, không ai để ý tới tui hết. Tui bị khờ mà, dễ đi lạc lắm, đi đi rồi lạc luôn… Lúc sau lái xe một hồi cũng lạc nốt.”

Chỗ lộn xộn như ở thành phố dưới lòng đất, cháy nổ gas cũng là chuyện hết sức bình thường, đám chuột lo sơ tán, không để ý được đám gia súc trong nhà cũng bình thường, nhưng mà…

Tấn Mãnh Long: “Sao cậu có thể lái xe của người heo?”

Quạ Đen: “Ủa, chứ anh không biết lái hả?”

Tấn Mãnh Long: “Làm gì có quả mọng bình thường nào biết lái xe?!”

Quạ Đen: “Thì tui có bình thường đâu, không phải tui đã nói là đầu tui tưng tưng rồi sao?”

Tấn Mãnh Long: “...”

Lúc này, bên cạnh có người cất tiếng cười khẽ.

Quạ Đen đã trông thấy mấy “quả mọng bị hại” được ngài quả cảnh sát bảo vệ phía sau người ngay từ đầu. Gồm 3 đứa con nít choai choai cỡ học sinh cấp 2 và một “người thảm lông” bọc kín mình như búp măng. 

Ba đứa trẻ đều đẹp đến mức cường điệu. Thằng nhóc mặc bộ đồ ba mảnh kiểu Baroque kinh điển, hai con nhóc một đứa tóc bum bê, một đứa thắt bím. “Tóc bum bê” mặc nguyên bộ kimono trắng, “tóc bím” thì mặc bộ sườn xám kim tuyến nền gấm đen, trong thùng xe tồi tàn, kim tuyến lấp lánh ánh sáng.

Ba người bày cạnh nhau nom như bộ con rối cổ sang trọng, có thể nhóm thành thắng cảnh. 

Người cất tiếng cười là “búp măng thảm lông” bên cạnh. 

“Anh tỉnh rồi!” Lúc này Tấn Mãnh Long mới để ý tới “búp măng” mọc trong góc, “Lúc nãy gọi mãi anh cũng không phản ứng lại, tôi còn tưởng anh bị gì rồi đó. Lũ Heo đáng ghét!”

“Thảm lông” nhúc nhích khiến cho sợi tóc như thủy ngân chảy ra khỏi tấm thảm rách rưới.

“Ngại quá.” Y nói khẽ, giọng thật dịu dàng nhưng âm sắc trầm thấp, là chất giọng điển hình của con nọc quả mọng, “Có lòng rồi.”

Trong lúc nói chuyện, y giở tấm thảm lông quấn kín mít của mình ra, để lộ… mái đầu gần như thuần sắc trắng. Tóc y như tuyết, huyết sắc trên mặt cũng rất loãng, chỉ có lông mi và mống mắt là nhiễm màu nước màu hổ phách, khóe mắt hơi rủ xuống mang theo vẻ u buồn trời sinh, trông y hệt như bức tượng thiên thần đau thương khắc từ sứ xương vậy.

Nhất thời, ánh mắt của tất cả các quả mọng trong xe đều bị mái đầu của y hấp dẫn, mãi tới khi có một giọng nói chợt phá vỡ sự lặng thinh… 

“Ngon à nha.” Quạ Đen thành kính hỏi thăm, “Ngài còn sống à?”

“Ừm, đúng”. “Thiên thần” nho nhã gật đầu, ánh mắt dừng lại giây lát trên mái tóc xoăn bù xù của Quạ Đen, đoạn hỏi thăm lại, “Ngài cũng thế nhỉ?”

Quạ Đen: “Lại chả, đúng là có duyên ghê!”

Tấn Mãnh Long: “...” 

Mấy con nọc đều nói năng vớ vẩn thế à?!

Ngài quả cảnh sát vừa định nói gì đó thì chợt “bịch”, “tóc bum bê” mặc kimono trắng ngã chúi xuống.

—Tấn Mãnh Long (Velociraptor - “chim săn mồi tốc độ”, Gọi tắt Raptor): Là một chi khủng long theropoda thuộc họ Dromaeosauridae từng tồn tại vào cuối kỷ Creta, khoảng 83 đến 70 triệu năm trước. Hiện có hai loài được công nhận, một loài khác từng được phân vào chi này. Loài điển hình là V. mongoliensis; các hóa thạch của loài này được phát hiện ở Mông Cổ. Loài còn lại, V. osmolskae, định danh năm 2008 từ Nội Mông, Trung Quốc (wiki).  Qinghe: Nên để Tấn Mãnh Long hay Velociraptor/ Raptor cho ngầu nhỉ?Sứ xương (Bone China): Là một loại đồ sứ được chế tạo từ tro xương động vật trộn với khoáng chất fenspat (còn gọi là tràng thạch) và đất sét trắng (cao lanh).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK