Mọi người trong thôn đều tham gia hội nghị ngày hôm qua, trong nhà có tiền mặt thì không nói làm gì, không có tiền mặt cũng khắp nơi tìm quan hệ, mượn chút từ người thân bằng hữu. Tuy nói tình huống hiện tại đặc thù, nhưng vì đều sống trong một thôn, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, mà bà con xa không bằng láng giềng gần, ai cũng không biết ngày hôm nay ngươi cự tuyệt lời nhờ vả của đối phương, đến một ngày nào đó ngươi lại có chuyện nhờ cậy họ cũng không chừng, vì thế người khác mở miệng, ít nhiều cũng sẽ cho vay một chút.
Người trong thôn muốn đi mua đồ, cơ bản đều là đạp xe đi ra ngoài, đương nhiên cũng không phải mỗi nhà đều có xe ba bánh, bây giờ ở nông thôn đều phổ cập rộng rãi xe ắc quy, thật sự có thể chở không ít đồ vật, thế nhưng nó rất cồng kềnh, do đó mọi người liền lựa chọn xe đạp, đằng sau buộc vào một túi da rắn thật to cùng một cái dây thừng dài để chằng.
Nhà lầu nhỏ của gia đình Nghiêm Phi tuy ở trong thôn, nhưng cũng cách xa trung tâm. Thời điểm Cảnh Lâm đạp xe qua, vừa vặn thấy một nhà Nghiêm Phi dắt xe ngựa ra. Người khác hì hục đạp xe, nhà hắn dùng ngựa, rất là hiếm lạ, có điều thực sự thoải mái hơn rất nhiều, mà tốc độ chạy của ngựa, so bọn cậu đạp xe phải nhanh hơn nhiều.
Lộ trình đạp xe lên huyện liền xa hơn nhiều, ít nhất cũng phải mất 40 phút.
Đám Cảnh Lâm đạp xe đằng trước, cộng thêm chuyện khí trời ngày hôm đó tương đối mát mẻ, nhiệt độ không cao bao nhiêu, nên đạp xe cũng không quá nóng. Một đường đi đều là xe cộ, to to nhỏ nhỏ la liệt nơi đó, mắt nhìn có chút loạn, một vài nơi còn có rất nhiều công nhân vây quanh xe chết máy dỡ hàng, vận chuyển thuần túy dựa vào sức người.
Vào huyện phải đi qua một cây cầu, đi bên trái là con đường vào nội thành, phía Bắc huyện cũng nằm ở phương hướng đó, còn phía bên phải đi về phía Nam huyện thành, thị trường bán sỉ thực phẩm lớn nhất trên huyện nằm ở bên này. Mấy người Cảnh Lâm đã cùng nhau thông báo qua lại từ lúc trong thôn, bọn cậu không vào trong huyện, mà lên cầu rẽ phải, trực tiếp đi chợ bán sỉ.
Một đường đạp xe tới chợ bán sỉ, chỉ thấy lối vào rộng tới mười mét cơ hồ bị người cùng xe chặn lại toàn bộ, vài nhân viên bảo an của chợ đang khơi thông dòng xe nhưng không có chút tác dụng nào. Không nghĩ tới đi từ sớm như vậy, đến nơi này vẫn cứ nhiều người thế, Cảnh Lâm nhìn đám người tắc nghẽn, xuống xe, cùng thương lượng với những người trong thôn đồng hành: “Chúng ta lưu hai người lại trông xe thôi.” Sau đó chuyển hướng Triệu Thừa Hoài, “Chú lưu lại đi, con cùng Chí Văn vào mua đồ.”
“Được.” Triệu Thừa Hoài đáp, sau đó điểm danh một người mẹ chồng trong một nhà có mẹ chồng nàng dâu cùng đi đến đây, “Chị Anh Hoa cũng lưu lại đi.”
Một nhà mẹ chồng nàng dâu này, tên của mẹ chồng là Lưu Anh Hoa, con dâu gọi Lưu Tố Cầm, nhà mẹ đẻ đều cùng trong thôn. Bây giờ trong gia đình ngoại trừ các nàng ra, chỉ còn có hai đứa nhỏ học tiểu học, trai tráng trong nhà đều đi ra ngoài làm việc cả, bình thường chỉ có những dịp lễ tết mới trở về. Lưu Tố Cầm có chút mập, thêm chiều cao hơn một mét bảy so với rất nhiều nam nhân trong thôn đều cao hơn, vì thế nhìn qua khá là khỏe mạnh, có sức khỏe gánh vác công việc sinh hoạt hằng ngày, là một người có năng lực, nghe Triệu Thừa Hoài nói mẹ chồng nàng lưu lại, lập tức cầm lấy túi da rắn đặt trong thùng xe, nói: “Mẹ lưu lại trông xe, con đi cùng bọn họ đi vào.”
Lưu Anh Hoa vội vàng nói: “Vậy con cẩn thận một chút, mua nhiều muối về nhé.”
Lưu Tố Cầm nói: “Mẹ yên tâm, con biết.”
Thương lượng xong, đám Cảnh Lâm liền đi hướng về phía lối vào. Tiến vào chen nhau vào, đi ra cũng chen nhau ra, vai vác tay cầm, bao lớn bao nhỏ, hàng hóa chứa đầy xe ba bánh, xe đạp hai bánh, đủ loại đồ vật loạn thất bát tao. Chỉ riêng chen vào thôi, đám Cảnh Lâm đã nóng ra một thân mồ hồi đầm đìa.
Lựa chọn hàng đầu của đám Cảnh Lâm chính là muối, các loại gia vị vân vân, cho nên trực tiếp đi hướng tới khu gia vị. Trải qua khu lương thực chính, nhìn thấy hai nam nhân trẻ tuổi bởi vì tranh giành mua một chiếc xe đẩy nhỏ lương thực mà cãi vã với nhau, song phương mặt đỏ tới mang tai cơ hồ muốn động thủ đánh nhau, xung quanh không một ai tiến lên khuyên can, tất cả đều sắc mặt hờ hững vòng qua bọn họ chen lấn đi vào.
Đám Cảnh Lâm cũng không dừng bước, chờ tới thời điểm đến khu gia vị, thì phát hiện người bên này tuy rằng cũng nhiều, thế nhưng so với khu lương thực chính, phải ít hơn rất nhiều rồi. Cũng đúng, gia vị ngoại trừ khiến đồ ăn thêm mùi thêm vị, bình thường ai có thể sống qua ngày bằng gia vị cơ chứ, người bình thường cũng mua không nhiều, hiện tại – cái thời kỳ khiến lòng người hoang mang này, đa phần đều đi cướp mua những thứ có thể nhồi đầy bụng.
Cảnh Lâm cùng Triệu Chí Văn đi tới tận cùng bên trong, chọn một nhà không có mấy người vào, người trong thôn cũng cùng đi theo. Ào ào tới mười người, lập tức khiến cửa hàng bày đầy thương phẩm trở nên chen chúc.
Bởi vì là bán sỉ, nên ông chủ không chấp nhận mặc cả giá, mọi người bắt đầu trực tiếp chọn thứ mình muốn mua. Cảnh Lâm mua hai thùng muối, xì dầu, giấm, nước cốt gà các loại đều mua một thùng lại một thùng, các loại sốt hạt tiêu, hương liệu dùng nấu ăn cũng mua không ít.
Thời điểm vận chuyển xì dầu, Cảnh Lâm nhìn thấy bên cạnh có mứt sốt trái cây, liền giật mình. Nếu đúng theo những gì Nghiêm Nhuệ Phong nói, sau đó sẽ rơi vào tình hình gì ai cũng không thể biết, nhưng tóm lại chắc chắn không tốt đẹp gì, đồ vật như hoa quả này không để được lâu, thế nhưng làm thành mứt sốt trái cây sẽ không giống như vậy. Nhạc Nhạc năm nay mới năm tuổi, dinh dưỡng từ những loại hoa quả là không thể thiếu. Xe ba bánh quá nhỏ, cậu nghĩ hai ngày này đều phải chạy hướng trong huyện thôi, mua thêm nhiều chút hoa quả về.
Có thóc có lúa mì, trong nhà có đất ruộng có thể trồng rau, phương diện ăn uống bị thiếu thốn cũng chỉ là những loại gia vị này. Gia vị mua đã gần đủ rồi, Cảnh Lâm trước khi đi yêu cầu mười mấy thùng sữa bò, đi qua khu hoa quả khô, nhìn thấy có bán mứt hoa quả, cũng mua mấy chục cân, cuối cùng đi mua mấy chục cân mỡ lá lợn, đều lấy từ lợn vừa mới giết được mang sang từ trang trại nuôi heo phụ cận, nhìn qua vẫn rất mới mẻ.
Trở lại so với khi đi mệt hơn nhiều, xe ba bánh của mỗi nhà đều tràn đầy, ai đạp xe đạp, gác ba ga đằng sau cũng là trái phải hai bên buộc một cái túi da rắn, ở giữa còn chồng một cái túi to, giỏ phía trước còn để một cái túi, may mắn xe đủ rắn chắc, nếu không nhiều đồ vật như vậy đúng là không biết chở về kiểu gì.
Chọn mua đã tốn không ít thời gian, chờ tới lúc về đến nhà, Cảnh Lâm một đường đạp, không thoải mái hơn chút nào so với mười tiếng đạp xe lúc trước, bắp đùi đều đau đớn. Vừa về tới nhà Triệu Chí Văn, liền đổ rạp lên ghế gỗ nhà hắn nghỉ ngơi một hồi lâu mới có thể bò dậy đi xem Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc vẫn chưa tỉnh, thế nhưng màu sắc những nốt phát ban trên người đã phai nhạt không ít, vì thế trong lòng Cảnh Lâm lại vững vàng hơn một điểm.
Buổi chiều nghỉ ngơi đến ba giờ, đoàn người lại đạp xe đi lên huyện.
Hoa quả trái mùa quá đắt, hiện tại tài chính eo hẹp, vì thế Cảnh Lâm đều chọn mua những hoa quả đúng mùa rẻ hơn nhiều. Người trong thôn tuy cũng mua chút hoa quả, nhưng thấy Cảnh Lâm lần đi này đều mua tất cả là hoa quả, vẫn nói lời thấm thía khuyên cậu nên mua những đồ điền đầy bụng quan trọng hơn. Cảnh Lâm ngoài miệng cám ơn, bất quá vẫn dựa theo ý nghĩ của mình mà mua, ví dụ như quả đào cậu mua không ít, sau đó chính là táo mỗi gia đình thường hay mua, chọn toàn trái táo lớn, nhìn thấy thanh long Nhạc Nhạc thích ăn, cũng mua một ít, lẻ lẻ tán tán tổng cộng lại, cũng đã hơn 100 cân.
Sau khi kéo đồ về nhà, sắc trời đã bắt đầu tối, vừa vặn gặp một nhà Nghiêm Phi đánh xe ngựa trở về, bọn họ đang vận chuyển lương thực từ bên trong thùng xe lá sắt xuống. Nhà bọn họ không giống người trong thôn, mấy thứ như gạo thóc này mua tích trữ không ít, đất ruộng nhà bọn họ đã nhiều năm cho gia đình thôn trưởng thuê, phí giao bằng tiền mặt. Hôm nay đám Cảnh Lâm đi lên huyện, bọn họ lại đi một vòng thôn xóm xung quanh, thu thập gạo thóc còn có dầu hạt cải trong vùng.
Buổi tối Cảnh Lâm trở lại nhà mình, đem đồ đạc chỉnh lý gọn gàng, bỏ ra gần ba tiếng đem mỡ lá lợn đun chảy ra, lại nấu một bát mì dùng chỗ mỡ còn sót lại, mới tắm rửa sạch sẽ đi ngủ.
Ngày hôm sau cũng là tại sáng sớm xuất phát. Hôm nay ba người Cảnh Lâm tách ra với người trong thôn, người trong thôn vẫn như cũ đi thị trường bán sỉ, bọn cậu lại rẽ trái tiến vào thành. Tuy vẫn như cũ có công nhân vệ sinh môi trường quét tước, nhưng rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa, có vẻ tiêu điều không ít, đám người đi lại trên đường cũng không biểu hiện ra nhàn nhã nữa.
Bọn cậu tìm tới một nhà bán sỉ hàng tiêu dùng hàng ngày, mua không ít những thứ như bột giặt xà phòng tắm dầu gội đầu, kem đánh răng mua một thùng, có tận 72 tuýp. Lại mua không ít bàn chải đánh răng, khăn rửa mặt cũng mua một xấp. Nhìn thấy có gối sưởi nạp bằng điện, nghĩ hiện tại không có điện, thứ này cũng chẳng còn tác dụng nữa, có điều Cảnh Lâm vẫn hỏi ông chủ, có loại trực tiếp đổ nước nóng vào làm ấm thủ công hay không. Ông chủ tỏ vẻ vật kia bình thường cửa hàng không nhập hàng, bất quá nơi này của ông có không ít, đều là năm ngoái tồn kho lại. Cảnh Lâm liền mua hai mươi cái, Triệu Chí Văn cũng lấy hai mươi.
Thời điểm ông chủ tính tiền cho bọn cậu, một nhà siêu thị nhỏ nằm chếch đối diện đột nhiên ồn ào một trận, mấy thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi trong lòng ôm không ít đồ chạy ra từ siêu thị, đồ ôm trong lòng vừa chạy vừa rơi, mặt sau đuổi theo vài nhân viên siêu thị, một bên đuổi một bên cúi người nhặt đồ một bên hô to, có người trộm cướp.
“Ôi, thế đạo muốn loạn.” Ông chủ thở dài.
Cảnh Lâm hỏi: “Gần nhất tình hình huyện thành thế nào ạ?”
Ông chủ nói: “Tình huống như vừa nãy cậu cũng chứng kiến đấy, mấy ngày nay mỗi ngày đều có siêu thị nhỏ bị cướp, chỉ riêng những nhà tôi biết đến, vài siêu thị nằm trên con đường này đã đóng cửa rồi, một là sợ cướp bóc, hai là sợ thật sự xảy ra chuyện gì, tốt xấu trong siêu thị nhà mình còn tồn đồ cứu mạng.”
“Vậy tại sao ông không vội lại còn như bình thường mà mở cửa?” Triệu Chí Văn xen vào nói.
Ông chủ cười khổ một tiếng: “Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, trong kho nhà tôi còn nhiều hàng chưa bán như vậy, tích trữ cũng không thể coi thành cơm mà ăn đúng không, bán được một điểm, tiền thu lại đem đi mua những vật khác càng tốt hơn. Lại mở cửa hai ngày nữa, cửa hàng tôi cũng sẽ đóng.”
Cùng tạm biệt ông chủ, Cảnh Lâm muốn đi mua chút hạt giống cây trồng. Triệu Thừa Hoài liền dẫn cậu đi cửa hàng bán lẻ hạt giống, Cảnh Lâm mua đều là những loại cây có thể tự lưu lại giống, như dưa chuột, mướp đắng, cà, ớt xanh là nhất định không thể thiếu được, còn mua các loại rau cải to to nhỏ nhỏ, cải thảo, cải cúc, rau xà lách, rau mùi, hẹ, vân vân, dùng làm gia vị như tỏi, gừng, hành cũng mua. Ngược lại chỉ cần có thể trồng tại nhà, ít nhiều đều mua một chút, những loại như đậu đũa, đậu tương, bí đỏ, bí đao gì gì, nhà Triệu Chí Văn có lưu lại rất nhiều hạt giống, vì thế Cảnh Lâm sẽ không mua nữa.
Cuối cùng, Cảnh Lâm trước khi đi mua không ít bình thủy tinh được bịt kín, mấy thứ này dùng để chứa những thứ ăn kèm với mì sợi như tương ớt, sốt hạt tiêu các loại, còn lại đều dùng để đựng mứt sốt trái cây. Như vậy, thùng xe đã bị sắp xếp gần đầy rồi, ba người liền dẹp đường hồi phủ.
Trưa hôm nay chỉ nghỉ ngơi một giờ liền đạp xe ra ngoài, lần này cần phải mua chính là một ít thuốc men để phòng hờ trong nhà, còn có giấy ăn không thể thiếu, cùng với lá bùa Cảnh Lâm vẫn hằng thương nhớ.
Giấy ăn bọn cậu trực tiếp đi xưởng giấy trên trấn Hoàng Đài, từng người dùng giá bán sỉ mua nguyên một xe trở về. Sau đó đi trấn Kim Hà, tại ba nhà hiệu thuốc nhỏ trên trấn đều mua chút dược phẩm, sau đó lại đi trong huyện, mỗi tiệm thuốc to to nhỏ nhỏ trong huyện đều ghé thăm một lần, tổng số lượng gộp lại cũng không ít.
Cuối cùng, Cảnh Lâm nói muốn đi phố hàng mã trong huyện.