Tiểu Lý lo lắng không yên quay vào, nghe sếp lớn nhà mình mở miệng phân phó nhiệm vụ: “Đi đến trạm xá lấy giúp tôi một ít cồn khử trùng và thuốc đỏ mang lại đây."
Tiểu Lý nhận mệnh lệnh lập tức đi ngay, còn mỗi Lương Hoà một mình đối diện với khí thế mạnh mẽ của Cố Hoài Ninh Cố đội trưởng, cô nhịn không được cảm giác khẩn trương.
Cố Hoài Ninh ngồi ở trên sô pha, đau đầu xoa xoa thái dương. Hôm nay lúc đang họp gặp anh Hai Cố Hoài Việt trở về từ Sư đoàn, mới biết được cục cưng nhỏ của nhà họ Cố cũng cùng theo đến đơn vị. Anh Hai vô cùng đau đầu với việc này, oán giận nói không phải thằng nhóc đến thăm ba, mà là đến để quậy phá, đến để ép buộc, một tổ bảo vệ mấy người đều không có ai chịu nổi thằng nhóc này.
Ép buộc! Không hiểu tại sao anh đột nhiên nghĩ đến Lương Hoà. Cố Hoài Ninh liếc mắt nhìn, thấy cô đang đứng dựa vào tường, chiếc áo bộ đội rộng thùng thình khoác trên người khiến vóc dáng nhỏ nhắn của cô càng lộ rõ, cộng thêm biểu tình hờn dỗi phụng phịu, cực kỳ giống con mèo con lúc nhỏ anh từng nuôi.
Môi anh nhếch lên cười khẽ, Cố Hoài Ninh mở miệng nói: “Cởi áo khoác ra đi!"
Lương Hoà ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Hoài Ninh, thấy vẻ mặt anh giống như đang cười mà không phải cười, chậm rãi cởi chiếc áo khoác bộ đội ra.
Cố Hoài Ninh đau đầu "Cả áo khoác của em nữa, cởi ra!"
Tiếng nói vừa dứt, Lương Hoà lập tức chấn kinh ngẩng đầu lên nhìn anh. Biểu tình đó của cô anh từng nhìn thấy một lần, đó là lúc anh hôn lên trán cô lần trước. Anh cảm thấy thật bất đắc dĩ, bước lại gần kéo lấy áo cô muốn thay cô cởi ra, không ngờ Lương Hoà kéo tay anh ra.
"Không thể cởi được!"
"Vì sao?" Anh hí mắt nhìn.
Cô xấu hổ không trả lời, do dự mãi mới nói: “Em chỉ mặc có hai áo!"
"Thì sao?” Thông minh như Cố Hoài Ninh cũng không nghĩ kịp.
"Nếu cởi nốt cái áo này ra thì chỉ còn mỗi áo lót thôi!"
Lương Hoà tức giận, cô ám chỉ rõ ràng như thế rồi anh còn không hiểu. Cô ngẩng đầu muốn lườm anh một cái, ai ngờ lúc này khoảng cách hai người đã gần trong gang tấc, Lương Hoà không hề lường được là khi vừa ngẩng lên, má cô liền quệt trượt qua bờ môi anh, ngay lập tức cả hai người đều cùng ngây ra.
Cuối cùng vẫn là Cố Hoài Ninh tỉnh táo lại trước, anh định đứng lùi ra, đúng lúc đó cửa phòng kẹt một tiếng bị đẩy ra, cậu lính thông tin liên lạc Tiểu Lý cầm bình cồn khử độc cùng thuốc đỏ đi vào, nhìn thấy Cố Hoài Ninh cùng với Lương Hoà đang đứng trong tư thế thân mật, bất ngờ không biết phải làm sao.
Cố Hoài Ninh buông quả hồng mềm mại ngọt ngào trong lòng ra, liếc mắt nhìn Tiểu Lý một cái, "Đã đem đến đầy đủ chưa?"
Tiểu Lý phục hồi lại tinh thần, vội gật gật đầu, đem mấy thứ đặt hết lên trên bàn, cũng không cần sếp nhắc nhở liền chạy ra ngoài nhanh như gió cuốn. Cố Hoài Ninh nhìn dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của cậu ta, lại nhìn Lương Hoà, im lặng cười cười.
"Em xin lỗi!" Lương Hoà nhìn anh với thái độ thành khẩn.
Cố Hoài Ninh lập tức cảm thấy dở khóc dở cười, hắng giọng hỏi "Vì cái hôn vừa rồi sao?"
"Vâng!" Lương Hoà gật gật đầu. Trong ấn tượng của cô, Cố Hoài Ninh chính là một người mà thần thánh cũng không thể xâm phạm, vừa chạm môi phớt qua cũng phải khử trùng, Lương Hoà lập tức cảm thấy không thể tha thứ cho mình được.
Cố Hoài Ninh nghĩ đầu óc của cô gái này có vấn đề rồi, anh nâng cằm Lương Hoà lên, hỏi "Nếu cứ theo như cách suy nghĩ của em, thì em có biết có bao nhiêu phụ nữ đã xin lỗi anh không?"
Lương Hoà mím mím miệng, trả lời: “Một đội đủ không?"
Cố Hoài Ninh cười nói, "Một đội? Một đội làm sao đủ được, chí ít cũng phải một đoàn."
Ầm ầm, hình tượng thần thánh của Cố đội trưởng phút chốc sụp đổ một mảng lớn.
Nhìn Lương Hoà lại cúi đầu không nói, Cố Hoài Ninh cũng không trêu chọc cô nữa. Anh lấy cồn khử độc miệng vết thương của cô. Bị cành cây quặc phải tuy rằng không có độc, nhưng miệng vết thương bị phô ngoài không khí thời gian cũng khá lâu, có thể bị dính bụi bặm, tốt nhất vẫn nên khử trùng cho an toàn. Chiếc áo khoác mỏng của cô bị cành cây móc rách bung ra những sợi tơ nhỏ, Cố Hoài Ninh vốn là muốn cô cởi ra để sửa lại áo, không ngờ lại bị Tiểu Lý bắt gặp đúng thời điểm ái muội như vậy.
Cổ tay cô bị quặc phải gây ra một vết rạch dài rướm máu. Cố Hoài Ninh thấm cồn vào miếng bong, vừa lau vào Lương Hoà bị đau khẽ kêu lên.
"Đau lắm không?"
"Đau một chút thôi." Rất đau, nhưng cô có thể chịu được đựng được.
Cố Hoài Ninh tức giận: “Sau này nhìn thấy Cố Gia Minh thì tránh xa ra biết chưa, thằng nhóc đó chính là tai hoạ, đi chỗ nào là tai hoạ chỗ đó, không có việc gì đừng trêu nó."
Lương Hoà há mồm ngạc nhiên, làm sao mà chú lại nói cháu mình như thế? Nhưng cô vẫn biện hộ cho chính mình "Em đâu có đi trêu chọc nó!"
"Vậy làm sao lại trở thành cô bé của nó?"
Chỉ một câu lập tức liền uy hiếp được Lương Hoà. Cô than khẽ: "Chuyện đó cũng không phải tại em mà!"
Cố Hoài Ninh dò xét liếc cô một cái, cũng lười nói tiếp.
Lương Hoà bình thường luôn là một con cừu nhỏ an phận, nhưng mà nếu như bị trêu chọc thì cũng có thể hung dữ như con chó nhỏ được. Có điều cô cảm thấy rất buồn bực, làm sao mà ở trước mặt Cố Hoài Ninh cô không thể hung hăng lên được. Mới hai ngày trước hai người đối với nhau còn xem như xa lạ, bây giờ qua hai ngày ở chung cùng nhau, cô liên tục bị giáo huấn thế này? Cố Hoài Ninh vốn lạnh lùng bây giờ lại gần gũi ngồi sát một bên đánh giá cô, Lương Hoà cảm thấy, người này thực ra cũng không đến nỗi nào, ít nhất cũng biết che chở cho cô.
Cố Hoài Ninh không biết tâm tư cẩn thận đắn đo trong long Lương Hoà, anh bôi thuốc xong, gõ gõ cái trán cô, tổng kết: “Tóm lại, cách xa thằng nhóc đó ra một chút!"
Lương Hoà chỉ biết gật gật đầu, một lát sau lại mở miệng hỏi"Ngày mai em có thể đến nhà ông Diệp đươc không?"
"Đi phỏng vấn hả?"
"Vâng, không làm xong nhiệm vụ thì không thể về được!" Cô buồn rầu, lâp tức lại ngẩng đầu lên, "Anh có thể giúp em nói với ông ấy được không?"
Theo bản năng, cô nhờ anh giúp đỡ.
Cố đội trưởng nhíu mày, "Em có thể đi gặpDiệp Vận Đồng, chị ấy là người đại diện của Diệp lão tướng quân."
"Vậy người vợ đầu của ông ấy là ai?"
Cố đội trưởng xoa đầu lông mày "Điều này khó nói lắm!"
Quả đúng như dự kiến của cô, Lương Hoà mặt mày buồn rầu nhăn lại như cái bánh bao. Cố đội trưởng đứng trên cao nhìn xuống tà tà liếc cô, nhìn bộ dáng phiền muộn ấy anh lại cảm thấy buồn cười.
"Thế này đi, ngày mai anh sẽ đưa em đi, sau đó sẽ thương lượng với ông ấy. Diệp lão có mấy chuyện kiêng kị, em đừng hỏi những vấn đề liên quan đến vợ của ông cụ, nhé?"
Lương Hoà nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Lúc ăn cơm cô lại nhớ tới một chuyện khác, chuyện vô cùng quan trọng.
"Ừm... cái chuyện cấm đoán kia, đã hết chưa?"
Cố Hoài Ninh liếc nhìn cô một cái, nói: "Quân lệnh như núi!"
Bốn chữ to đùng làm toàn bộ hi vọng của Lương Hoà đều bị phá huỷ hết. Lương Hoà tức giận, trong lòng oán thầm Cố Gia Minh cùng Cố Hoài Ninh, hai người này đúng là tai hoạ của nhà họ Cố mà. Cách đó không xa lắm, Cố Gia Minh đang bị phạt đứng, đột nhiên hắt xì một cái, thằng nhóc rống lên:
-----------------------------------
"Cố Hoài Việt, con bị cảm mà ba còn phạt con đứng thế này ----------------"
Thằng nhóc vừa lên tiếng, lại là một trận gà bay chó sủa.