Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người hợp lực kéo Hàn Húc vào phòng ngủ trên lầu, rồi ném cậu lên trên giường, phủ thêm chăn, sau đó Lâm Nhiễm, Kiều Lễ và mười chín con mèo nghiêm trang ngồi vây quanh Lâm Mạc thành hình quạt ở phòng khách, bắt đầu phiên xét xử Lâm Mạc.

“Mau thẳng thắn trình bày, vì sao lại làm thành như vậy?” Mặt Lâm Nhiễm nghiêm túc như một vị quan toà, lên tiếng hỏi.

Lâm Mạc đang muốn tức giận, Kiều Lễ rất chăm sóc mà giành nói trước coi như dạy bảo Lâm Nhiễm: “Bảo bối, em không thể nói như vậy với anh của mình, em phải nên hỏi là ‘Làm tới trình độ nào rồi?’ mới đúng.”

Lâm Mạc trợn mắt nhìn tên ngốc trước mặt, ngập ngừng nói: “Thật ra thì... Tất cả dường như...... Chỉ là hiểu lầm. Nhưng bây giờ đã tốt hơn rồi, không cần hai người quan tâm nữa.”

Mười chín con mèo đồng loạt quay lại nhìn Lâm Mạc với đôi mắt ti hí sắc bén có vẻ rất có thần, ánh mắt đặc biệt khinh bỉ anh! Lâm Nhiễm và Kiều Lễ cũng dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn anh!

“...... Mọi người làm sao vậy?” Lâm Mạc thấy lạnh cả sống lưng!

“Hôm nay là sinh nhật của cậu ta, tụi em vốn tính toán ăn mừng với cậu ta, nhưng cậu ta lại muốn ăn mừng riêng với anh.” Lâm Nhiễm thả lỏng tay, “Gặp phải tên đàn ông thối như anh quả thật rất bất hạnh.”

“Anh... Anh không biết chuyện này!” Lâm Mạc cảm thấy trong lòng như trống rỗng, không dám lên tiếng phản bác câu nào, cảm giác mình đặc biệt không bằng cầm thú! Nhưng đau lòng thì đau lòng, Lâm Mạc đối với chuyện kia cũng có chút để ý, liền hỏi, “Tại sao lúc Tiểu Húc không vui sẽ thích đến chỗ kia?”

“Là sân thượng của tòa nhà số 17 phải không?” Ánh mắt Lâm Nhiễm sáng ngời.

...... Biểu tình như đang thưởng thức một câu chuyện cẩu huyết kia rốt cuộc là sao nha! Lâm Mạc gật đầu, đáy lòng dấy lên một tia vui sướng nhàn nhạt! Nếu như mình không có đoán sai thì rất không tệ.

“Cái kia sao, anh đứng ở sân thượng tòa nhà số 17 thì có thể nhìn thấy cái gì, anh hẳn là rất quen thuộc đi?” Lâm Nhiễm hiếm khi lộ ra nụ cười đê tiện như thế.

Có thể nhìn thấy gì sao —

Là một nơi chỉ còn tồn tại trong trí nhớ, một góc bàn học tập nho nhỏ, một chiếc đèn bàn phát ra tia sáng màu vàng ấm áp, một giá sách bằng gỗ mà khi còn sống ba Lâm đã tự mình làm, phía sau còn có một cái giường nhỏ, bởi vì vóc dáng càng ngày càng cao cho nên chủ nhân của nó khi ngủ dậy đều có chút tê chân tê tay...... Tiếp đó, trước đây thật lâu, hẳn là còn có một người ở đó, cao cao lại gầy ốm, trắng nõn thanh tú, mặt mày cong cong, có thể thấy rõ ràng rất thích cười, nhưng lại thích ở trước mặt em trai mình tỏ vẻ nghiêm túc...... Đó chính là mình.

“Là phòng ngủ của anh.” Lâm Mạc cũng để ý, mới vừa rồi ở trên sân thượng tòa nhà số 17 có thể nhìn thấy phòng ngủ của mình.

“Từ nhỏ Hàn Húc đã sùng bái anh, luôn hỏi em về chuyện của anh, nào là tranh cử chức lớp trưởng có thắng hay không, thành tích thi cử gần đây như thế nào, ở đại hội thể dục thể thao có giành được thứ hạng nào không, so với mẹ thì cậu ta còn quan tâm anh hơn rất nhiều.” Lâm Nhiễm nâng cằm, chậm rãi nói: “Hơn nữa, hình như cho tới bây giờ anh chưa từng làm cậu ta thất vọng lần nào...... Sau đó anh bắt đầu tiếp quản việc làm ăn trong nhà, Hàn Húc đối với anh càng trở nên sùng bái hơn, nhưng đến hôm nay em mới xác định được, có lẽ lúc cậu ta không vui, muốn đứng từ xa nhìn thần tượng của mình là anh một chút, trong lòng sẽ thoải mái hơn đi. Nhưng ai có thể nghĩ tới nhiều như vậy, anh không trách em không kể lại cho anh chứ......”

Lâm Nhiễm còn chưa nói hết lời, Lâm Mạc đã phóng như bay lên lầu như một cơn gió.

Không sai, tổng tài đại nhân của chúng ta chính là một nam tử như gió!

Mà lúc này, Hàn Húc đang ôm gối ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Lâm Mạc ngồi ở bên giường, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Hàn Húc, cảm xúc dịu dàng, chua xót trong lòng trộn lẫn vào nhau, càng lúc càng dâng cao.

“Mạc Mạc...... Mạc Mạc.” Hàn Húc nhỏ giọng thì thầm.

Sau đó, trước khi Lâm Mạc kịp đáp lại, một con mèo toàn thân đen thui liền ‘vèo’ cái, vọt tới trên giường! Hàn Húc ôm con mèo kia vào lòng, hài lòng cọ cọ mặt mình vào người con mèo, sau đó lại ngủ say như chết.

“Mày tên là Mạc Mạc?” Lâm Mạc buồn bực đem con mèo đen kia tinh tế nghiên cứu từ đầu tới đuôi một lần, sau đó tổng tài đại nhân của chúng ta nghiêm túc rút ra kết luận: “Tuyệt đối không giống tao chút nào!”

Tối hôm đó, Hàn Húc ôm mèo ngủ, còn Lâm Mạc thì ôm Hàn Húc ngủ.

Hàn Húc lúc say rượu thì quậy phá lung tung, nhưng khi nằm ngủ lại rất an tĩnh, Lâm Mạc hài lòng ôm lấy cậu, sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh lại tâm tình đặc biệt tốt.

Nhưng Hàn Húc thì ngược lại, vò mái tóc rối như tổ chim của mình sau khi tỉnh lại, Hàn Húc đầu tiên là mê mang nhìn chằm chằm Lâm Mạc một hồi, sau đó khi Lâm Mạc tiến tới gần hôn lên mặt cậu một cái, đợi một lúc lâu sau mới trở nên xù lông.

“Anh làm gì vậy!? Không phải đi ăn tối với mỹ nữ ngực lớn sao?” Hàn Húc hung hăng đẩy Lâm Mạc ra, trầm mặc vài giây liền ỉu xìu: “Thôi bỏ đi...... Em cũng không có tư cách quản anh.”

“Sao lại không có tư cách? Ngày hôm qua anh đưa em về nhà, en uống say ca hát thật khó nghe.” Lâm tổng tài khí phách dùng một tay kéo Hàn Húc vào trong ngực mình, cảm giác đứa nhỏ này trổ mã quá tốt rồi, tay dài chân dài da thịt còn săn chắc muốn ôm phải có chút cố sức! Nhưng bất kể như thế nào......

“Chúc mừng sinh nhật muộn, bảo bối. Anh thích em.”

Hàn Húc liền đỏ mặt, kinh ngạc nhìn Lâm Mạc một chút, sau đó giơ tay lên nhéo mặt Lâm Mạc, thấy Lâm Mạc cau mày kêu đau, mới buông tay ra lẩm bẩm: “Không phải là nằm mơ.”

...... Chết tiệt! Muốn thử nghiệm xem có phải đang nằm mơ hay không thì em cũng nên nhéo mình mới đúng nha!

Lâm Mạc đen mặt nắm chặt cằm Hàn Húc, đặc biệt có khí tràng của tổng công mà hôn tới, Hàn Húc ngơ ngác một chút, sau đó cũng giơ tay lên, chậm rãi đè cổ Lâm Mạc, thẳng người dịu dàng đáp lại, chiếm cứ quyền chủ động.

Lâm Mạc càng hôn càng thấy có điểm gì đó là lạ! Cả người cũng không biết tại sao lại bị Hàn Húc đè xuống giường rồi! Nhưng muốn đảo ngược lại thì không thể, bởi vì khí lực và thể trọng của Hàn Húc hơn anh rất nhiều. Giữa răng và đôi môi mềm mại còn lưu lại mùi rượu nhàn nhạt, cùng với nụ hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước trước kia rất khác biệt, lần này là tất cả trong ngoài đều bị thưởng thức một lần, Lâm Mạc không được tự nhiên tránh né, nhưng màu hồng khả nghi đã sớm lan đầy mặt, tai và cổ......

“Chờ một chút! Anh có một vấn đề muốn hỏi.” Lâm Mạc nhìn thấy khe hở, chật vật tránh né thân thể, âm mưu trì hoãn chút thời gian để một lần nữa thu hồi quyền chủ động, “Em thích anh từ lúc nào?”

...... Vấn đề này rất trọng yếu, tổng tài đại nhân của chúng ta có trái tim thiếu niên thuần khiết giống như thủy tinh vậy! Cho tới nay vẫn hết sức hâm mộ nghiệt duyên bắt đầu từ lúc năm tuổi của em trai và em rể của mình, tình cảm từ lúc còn trẻ con gì đó không thể nhiều hơn nữa!

“Cái này sao, rất khó nói.” Hàn Húc gãi gãi đầu, nhớ lại nói, “Từ nhỏ em đã rất sùng bái anh rồi, lúc không vui còn thích chạy đến sân thượng kia nhìn về phía phòng ngủ của anh, hắc hắc...... Không biết tại sao, vừa nhìn thấy anh thì tâm tình của em sẽ trở nên rất tốt. Khi đó em hi vọng tương lai lớn lên có thể biến thành người giống như anh, nhưng bây giờ hình như không cần thiết nữa, bởi vì anh đã là của em rồi.”

Nói xong, cậu vừa nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Mạc, vừa cười đầy vẻ xấu xa nói: “Anh Lâm Mạc, hôm ở rạp chiếu phim anh đột nhiên kéo tay em đó, đến tột cùng là vì sao vậy? Em càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng.”

Mặt Lâm Mạc nóng lên, nhỏ tiếng trả lời: “..... Bởi vì anh sợ ma.”

Hàn Húc không thể tin mà mở to hai mắt, chỉ chốc lát sau liền ‘phụt’ một tiếng, tràn đầy vui vẻ nói: “Ha ha, anh Lâm Mạc, không phải vậy chứ? Khụ khụ...... Ý của em là, như vậy rất đáng yêu, thật đó. Nói như vậy, chẳng lẽ đêm hôm đó anh chạy đến phòng của em để ngủ, cũng bởi vì sợ!?”

“...... Em còn cười nữa!” Lâm Mạc cau mày, cắn môi trừng mắt nhìn Hàn Húc, vẻ mặt đặc biệt mê người.

Hàn Húc bị vẻ mặt này khiến cho có chút mất khống chế, không nói hai lời liền cúi đầu xuống, bắt đầu cởi quần áo Lâm Mạc ra! Đặc biệt thô bạo! Đặc biệt cuồng dã!

“Chờ một chút! Hẳn là anh cởi đồ của em mới đúng! Em nhỏ hơn anh nhiều như vậy......” Lâm Mạc còn chưa dứt lời, liền cảm giác bộ vị trọng yếu của mình bị người khác cầm lấy.

“Em không có nhỏ hơn anh đâu, anh Lâm Mạc.” Hàn Húc cắn vành tai Lâm Mạc, vừa thở hổn hển vừa ác liệt đùa giỡn.

“Anh nói là số tuổi! Là số tuổi đó!” Lâm Mạc cũng hút một ngụm khí lạnh, nhưng vẫn kiên trinh bất khuất, dựa vào chút sức lực còn lại mà kháng cự! Hai anh em Lâm gia đều là gay cũng thôi đi, vậy mà cả hai đều là phía dưới mới nói chứ! Trăm năm sau còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Lâm gia nữa đây!

“Thì thế nào?”

“Nhưng anh vẫn cho là anh nên ở...... Ưm.”

“Đó là do anh nghĩ nhiều rồi chứ sao nữa.”

“Nhưng mà...... Như vậy rất kỳ quái...... A......”

“Ừ, phản ứng của anh Lâm Mạc đích xác rất kỳ quái, dường như rất thoải mái nha, nhưng em nghe nói sẽ có chút đau...... Sao bây giờ?” Hàn Húc xấu xa gia tăng lực đạo.

“...... Dừng tay! Không nên...... Ngừng lại!” Lâm Mạc hoảng hốt hô loạn.

“Không nên ngừng lại sao? Em biết rồi.”

Hàn Húc cười cười, trước lúc Lâm Mạc lần nữa phát ra tiếng gào rú, liền cúi người xuống chặn miệng của anh lại.

Cho nên mới nói, chuyện đáng sợ nhất trên cái thế giới này chính là, dụ thụ mà lại cho rằng mình là tổng công.

Tổng tài và tổng công gì đó, kém rất xa nha.

-Hoàn-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang