Thời điểm ở cửa thương trường nhìn thấy đứa nhỏ, Sở Ca khó có được ngẩn người, đứa nhỏ này gầy, đứa nhỏ tội nghiệp kia thật là tiểu bảo bối thông minh lanh lợi đáng yêu trong nguyên tác sao? Em gái ngươi, đây là hàng giả đi! Huống hồ, nhỏ như vậy, làm sao nhìn ra được nó cùng với Đường Huân có một chút giống nhau?
Sở Ca bĩu môi, áp xuống khiếp sợ nơi đáy lòng, tận lực làm cho chính mình thoạt nhìn ôn hòa một chút. Bởi vì Tùy Hà đang đi tìm công việc, liền đem đứa nhỏ đưa cho hàng xóm chăm sóc, nhưng hàng xóm cũng có một cháu gái nhỏ năm tuổi, đứa nhỏ này tinh lực lớn, đợi lúc hàng xóm không chú ý, liền tìm cách trốn đi, hàng xóm tự nhiên chăm sóc đứa nhỏ của mình, cho nên, Niệm Huân cũng bị bỏ quên ở nơi này.
"Bạn nhỏ, em tại sao lại ở chỗ này? Ba mẹ em đâu?"
Niệm Huân phòng bị nhìn về phía chị gái xinh đẹp trước mắt này, không hiểu vì sao chị gái này muốn cùng hắn nói chuyện.
Sở Ca nhịn không được thở dài, quả nhiên không hổ là con cưng của tác giả, còn không đến ba tuổi, thế nhưng có thể có tâm phòng bị lớn như vậy. Nhưng trên mặt lại tận lực bày ra một bộ dáng hiền lành tươi cười.
"Đừng sợ, chị không phải người xấu, em có mệt hay không? Có muốn uống nước không?" Sở Ca lấy ra một bình nước đưa cho nó, nhưng nó lại không lấy, Sở Ca đành phải mở ra chính mình uống một ngụm, sau đó đưa lại cho nó, "Nhìn xem, chị cũng uống, không có việc gì."
Khụ ước chừng là thấy tàn nhẫn, thấy Sở Ca cũng uống, vì thế liền yên tâm, đưa tay lấy nước một hơi uống hết nửa bình, sau đó đem nước còn lại trả cho Sở Ca, "Cảm ơn chị. Em là Niệm Huân." Truyện được đăng tải trên wattpad @DinhDiepKyVan.
"Được, Niệm Huân. Em tại sao lại ở chỗ này, mẹ em đâu?"
"Em... Mẹ em bận quá. Em là tới đây cùng với bà, nhưng bà đuổi theo chị rồi."
Liền tính là thông minh như thế nào, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, bị người nhà vứt bỏ vẫn sẽ rất khổ sở.
Trong đầu Sở Ca đột nhiên nhớ tới nguyên chủ khi còn nhỏ một mình đứng ở công viên trò chơi người đến người đi nhưng không có ai đến mang cô đi, thời điểm có loại tâm tình bất lực hoảng loạn này, nhìn tới hướng Niệm Huân liền có chút mềm lòng.
"Vậy em biết nhà mình ở đâu không? Chị đưa em về nhà."
Nhìn về phía chị gái đột nhiên trở nên ôn nhu trước mắt, lại nhớ đến người lạnh như băng trong nhà, Niệm Huân đem địa chỉ đến bên miệng nuốt xuống, lắc lắc đầu.
Sở Ca sửng sốt một chút, "Vậy em biết điện thoại của người nhà không? Chị cho em mượn gọi điện thoại cho người nhà, để bọn họ tới đón em."
"Mẹ em quá bận mẹ không cho em ban ngày quấy rầy mẹ."
Sở Ca sửng sốt một chút, nhìn về phía ánh mắt bình tĩnh của đứa nhỏ, thật sự không hổ là thiên tài, lừa người thế nhưng không có chút sơ hở nào, cô cố ý làm bộ nhìn không ra, diễn cùng với nó.
"Như vậy đi! Vậy em cùng chị đi về nhà! Chờ mẹ em xong việc, chị sẽ gọi điện thoại kêu mẹ tới đón em về nhà được không?"
"Được."
Vì thế Sở Ca thành công đem một tiểu shota trở về nhà chính mình. Đường Huân hôm nay không có đi làm, mở cửa liền thấy Sở Ca đem một đứa nhỏ xa lạ trở về, tức khắc có chút ngốc lăng.
Sở Ca không có để ý tới Đường Huân, cho tiểu gia hỏa đi tắm, ước chừng mệt mỏi, tiểu gia hỏa rất nhanh liền đi ngủ, an bài cho nó xong, Sở Ca mới trở về phòng khách. Làm lơ Đường Huân đang nói chuyện với cô.
Cô biết Đường Huân vẫn luôn biết có đứa nhỏ này tồn tại, vốn đang cảm thấy không có gì, nhưng hiện tại nhìn thấy hai người đồng thời xuất hiện ở trước mắt cô, cô liền không nghĩ sẽ quan tâm tới Đường Huân.
Đường Huân nhíu mày nhìn về phía Sở Ca, thầm nghĩ chẳng lẽ chính mình gần nhất có làm chuyện gì sai? Không có a? Đêm qua chỉ làm một lần liền thả cho cô đi ngủ. Chẳng lẽ? Là cái đó muốn tới? Tính tình mới táo bạo như vậy? Cũng không phải a! Tuần trước đã tới rồi! Nghĩ không ra, Sở Ca lại là một bộ dáng không cần tới quấy rầy cô, Đường Huân nghĩ lúc này vẫn là không cần vuốt râu hùm! (Editor: Khụ khụ... tới cái gì các nàng tự hiểu đi a~)
Niệm Huân ngủ không đến một giờ liền tỉnh, Sở Ca chơi với nó một buổi trưa, biết là trong lòng không thoải mái, nhưng Sở Ca một là vì nhiệm vụ, thứ hai cũng là thiệt tình thương tiếc đứa nhỏ này, cho nên về điểm không thoải mái này cũng liền rất nhanh đã bị ném ra sau đầu. Thời điểm buổi chiều khoảng 5 giờ, Sở Ca dựa theo dãy số Niệm Huân nói, gọi điện thoại cho Tùy Hà. Truyện được đăng tải trên wattpad @DinhDiepKyVan.
Tùy Hà không có nghe được người gọi là cô, ngữ khí còn tính là khách khí, nhưng cũng có thể nghe được có chút phẫn nộ. Sở Ca liếc về phía Đường Huân đang ở một bên nói chuyện với đứa nhỏ, phỏng chừng chờ tới khi Tùy Hà biết hôm nay người Niệm Huân thấy là ai, chắc là tức tới không kịp sinh khí đi!
Sở Ca cũng không có chờ lâu lắm, thời điểm Tùy Hà nhìn thấy người mở cửa là Sở Ca, toàn bộ tiếng nói đều bị nghẹn ở trong cổ họng.
"Là cô?"
Ngữ khí thật sự không tính là khách khí.
Sở Ca nhướng mày, cô ta đã quên hôm nay là tới làm gì đi? Trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh. Xem nhẹ ngữ khí không tốt của câu nói phía trước kia, Đường Huân ở bên trong, cũng không có đi ra ngoài, nhưng thấy Sở Ca nửa ngày cũng không có tiến vào, đành phải lôi kéo tiểu đậu đinh đi ra cửa.
"Tiểu Ca, làm sao vậy?" Dứt lời vừa lúc thấy được Sở Ca đang ngăn cản Tùy Hà, hắn kinh ngạc "Thế nhưng là cô?" Hắn cũng không phải cố tình nhớ kỹ cô ta, thật sự là bởi vì lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng cô ta bị bệnh tâm thần, hiện tại thế nhưng nhìn thấy cô ta là mẹ của tiểu đậu đinh, mới cảm thấy có chút kinh ngạc.
Sở Ca tự nhiên hiểu rõ nhìn Đường Huân đang suy nghĩ cái gì đó, nhưng nhìn về phía Tùy Hà rõ ràng đôi mắt tỏa sáng, hiển nhiên là hiểu lầm, nhưng Sở Ca cũng không cần phải giải thích.
"Được rồi, Tùy tiểu thư nếu đã tới, liền đem đứa nhỏ về đi! Chỉ là tôi nghĩ muốn đề một kiến nghị với tiểu thư, kiếm tiền đương nhiên là quan trọng, nhưng đứa nhỏ càng quan trọng hơn, nếu lúc trước biết chính mình không có năng lực nuôi nó, cô còn cố chấp muốn sinh nó ra, cái này đối với nó không phải là ban ân, mà là cô đang hại nó. Nhưng nếu như cô đã sinh nó ra, thì nên nuôi dưỡng nó thật tốt, đem nó tùy tiện ném cho hàng xóm mà cô cũng không quen, Tùy tiểu thư cô chính là làm mẹ như vậy sao!"
Tùy Hà há miệng thở dốc, ngẩng đầu nhìn Đường Huân, nhưng Đường Huân lúc này đang đau lòng cho Sở Ca, nào có công phu nhìn cô ta! Thấy hắn không hề chú ý tới mình, Tùy Hà quay đầu nhìn về phía Sở Ca, thấy trong mắt cô không chút nào che dấu khinh bỉ, còn có loại thái độ cao cao tại thượng, nháy mắt chọc giận cô ta.
"Nó là con tôi, cô không có tư cách để phán xét năng lực làm mẹ của tôi."
Khóe miệng Sở Ca gợi lên một tia cười lạnh. Nhẹ nhàng quét mắt nhìn cô ta một cái, chính là loại thái độ không chút để ý này, làm cho Tùy Hà một ngụm tức đến muốn cắn, Sở Ca thầm nghĩ, cô ta không phải vẫn luôn khinh thường nguyên chủ của cô sao! Hôm nay tôi đây phải làm cho cô cảm thụ thật tốt cái gì gọi là chân chính khinh thường.
"Tôi tự nhiên là không hiểu, tôi nghĩ cuộc sống của tiểu thư, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, rốt cuộc hoàn cảnh cuộc sống như tôi, cô cả đời cũng sẽ không trải qua được. Tôi không rảnh cùng cô nói nhiều như vậy, đi thôi!!" Truyện được đăng tải trên wattpad @DinhDiepKyVan.
Nói xong xoay người liền đẩy Đường Huân ra đi vào trong nhà.
Đường Huân nhìn cũng không nhìn tới Tùy Hà, đem tiểu đậu đinh còn tránh ở phía sau hắn lôi ra.
"Được rồi, Niệm Huân, con cùng mẹ con về nhà đi!"
Tiểu đậu đinh ngẩng đầu nhìn Đường Huân, trên mặt có chút do dự, nó không phải không nhìn thấy mẹ nó cùng với chị gái xinh đẹp bất hòa, nhưng chị nói cũng không sai, tại sao mẹ lại có biểu hiện rất kỳ quái.
"Chú, con còn có thể tới đây tìm chị chơi không?"
Đường Huân nghe vậy nghi hoặc nhìn tiểu đậu đinh, hắn vẫn là lần đầu tiên biết nguyên lai Tiểu Ca được đứa nhỏ thích như vậy. Đáy lòng hắn cũng không cho rằng bọn họ còn có cơ hội gặp mặt, nhưng ngoài miệng vẫn trấn an nó.
"Đương nhiên có thể."
Tùy Hà gần như tham lam nhìn tình cảnh của bọn họ ở chung, cô ta yêu người nam nhân này hai đời, hiện tại rốt cuộc cũng có cơ hội có thể đứng ở bên người hắn, cô ta nỗ lực hạ xuống cảm xúc mãnh liệt xúc động muốn nói chân tướng cho hắn, bày ra biểu tình tự nhiên nhất.
"Đường tiên sinh, tôi rất biết ơn anh đã cứu con trai tôi, tôi muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn anh, anh nhìn thời điểm phương tiện này, có thể cho tôi số điện thoại của anh được không?"
Đường Huân nhíu mày, nguyên bản đối với cô ta không có cảm giác tốt gì, lúc này cũng chỉ còn lại chán ghét, thế nhưng làm trò tiểu hài tử trước mặt hắn, muốn số điện thoại của một người nam nhân, cô ta còn trông cậy vào hắn sẽ coi trọng cô ta sao? Trong lòng hắn chán ghét, nhưng cũng không làm khó dễ cô ta nói quá khó nghe.
"Không cần, không liên quan gì tới tôi, con trai cô là bạn gái tôi mang về, tôi nghĩ em ấy cũng không muốn gặp lại cô đâu."
Nói xong liền lui vào trong nhà, đóng cửa lại.
Tùy Hà ở ngoài cửa quả thực như sét đánh giữa trời quang, cô ta như thế nào cũng không có nghĩ tới đời này Sở Ca thế nhưng trở thành bạn gái của hắn. Hắn sao lại có thể có bạn gái! Sở Ca là bạn gái của hắn, thế còn cô ta thì sao.
Niệm Huân có chút sợ hãi nhìn cô ta, mẹ nó như thế nào lại có biểu tình đáng sợ như vậy!
Tùy Hà cúi đầu nhìn đứa nhỏ, ánh mắt sáng lên, phải cô ta còn có nó, cô ta cũng không tin Đường Huân biết chính mình có đứa con trai sẽ thờ ơ! Chỉ là chuyện này còn phải sắp xếp lại một chút!
Ở trong phòng, Sở Ca ngồi trên ghế dựa, trong lòng có chút lo lắng, tính toán tốc chiến tốc thắng.
"Ngọc Đồng, có thể lấy phần theo dõi buổi tối kia không?"
"Có thể."
"Giúp ta lấy một phần video giám sát cùng xét nghiệm ADN đưa đến tay Đường phu nhân."
"Được."
Tốc độ Ngọc Đồng rất nhanh, sáng sớm ngày hôm sau, Đường Huân liền nhận được điện thoại từ Đường phu nhân, bà ấy chỉ nói yêu cầu hắn trở về một chuyến, rất có thể là chuyện quan trọng cần nói. Đường Huân cúp điện thoại, trong lòng không biết vì cái gì có chút bực bội. Đi đến phòng của Sở Ca ở cách vách, thấy cô còn ngủ, cũng không có gọi cô tỉnh lại, mẹ hắn vẫn luôn không thích Sở Ca, cô đi theo cũng nhàm chán. Truyện được đăng tải trên wattpad @DinhDiepKyVan.
Chờ Đường Huân đi ra, Sở Ca mới quay đầu nhìn về phía cửa, cô biết hiện tại Đường Huân thực sự yêu cô, nhưng cô lại không biết hắn sẽ dùng thái độ gì để đối xử với đứa nhỏ kia. Cô đem đồ vật đưa cho Đường phu nhân, cũng là muốn mượn tay bà ấy thu thập Tùy Hà, ước chừng là bởi vì cảm xúc của nguyên chủ còn ở trong cô, nên cô đã thật sự chán ghét nữ nhân kia tới cực hạn rồi.
5/8/2018
----------oOo----------
Vân: Trời mưa rồi... Đắp chăn ngủ thật ấm a~~ (=^‥^=)