Đợi khi trời tối đen như mực, điện Hòa Dương sáng trưng đèn hoa, cung nữ múa hát nườm nượp, huyên náo vô cùng, nàng đeo tay nải kéo hai cung nữ đã bị chuốc thuốc mê đến cạnh giếng nước, rồi trở lại phòng châm một mồi lửa, ném vào đống vải vóc quấn lên xà nhà đã được tẩm rượu mạnh. Kể từ nửa tháng nay, nàng đã giả vờ an phận khiến Nguyên Tử Dực mất cảnh giác, lại ngày ngày suy nghĩ cách trốn đi Bắc Mạc.
Làm xong xuôi mọi chuyện nàng quay người chạy đến sông hộ thành ở cổng Bắc, không do dự nhảy xuống. Trong một lần đi qua đây vào mười ngày trước, nàng vô tình phát hiện có lá dương liễu lẫn trong một số lá cây khác ở đây, mà dương liễu trong cung không hề có, vậy thì nhất định phải có lỗ hổng nào đó, vì vậy suốt bảy đêm sau đó, hôm nào nàng cũng trốn đến đây ngụp lặn tìm kiếm, trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng để nàng tìm ra, tuy hơi khó tin nhưng lỗ hổng dưới đáy sông này vừa đủ cho một người chui qua. Đương nhiên cung nàng đốt cách xa cung nàng đang ở, cũng cách xa cổng Bắc.
Nàng mặc quần áo thô ướt nhẹp, lồm cồm bò lên trên, cũng may đã vào xuân, nếu không nàng nhất định sẽ bị chết cóng. Nàng đã tính trước chuyện này nên tay nải của nàng đươc làm bằng da nhẵn bóng, chống thấm nước, quần áo bên trong vẫn còn khô ráo, nàng lấy một bộ nam phục trông khá thô thiển mặc vào.
Nàng chạy đến gõ cửa một nhà dân gần thành Bắc, ra mở cửa là một đại hán trẻ tuổi, hắn kinh ngạc vô cùng, nàng vội làm dấu tay khiến hắn im lặng rồi bảo hắn chuẩn bị giúp nàng ra khỏi thành ngay trong đêm. Người này là một chưởng quầy của vương phủ, trước kia nàng đã gặp hắn mấy lần khi đi cùng Nguyên Tử Tiêu. May mắn hôm nay mở tiệc chiêu đãi toàn quân Mặc gia đại thắng trở về, các lính canh ở trên tường thành đều đi uống rượu, còn lại có hai người canh gác ở cổng thành. Lí Ngũ là tên của đại hán chưởng quầy âm thầm mang nàng cùng một con tuấn mã chất đầy đủ nước uống, lương khô, mon men đến gần cổng thành, chỉ nhoáng một cái, hắn đã đánh ngất hai lính canh, rồi mở cổng thành cho nàng rời đi. Nàng chỉ kịp cảm tạ một tiếng rồi vội vàng thúc ngựa chạy về phía bắc.
Có điều nàng không biết, sau khi nàng rời đi, để cho nàng có thêm thời gian, Lí Ngũ lại lần nữa đột nhập vào hoàng cung, đợi khi đám cháy nàng gây ra sắp được dập, hắn lại đốt cái khác ở một vị trí xa hơn, liên tục như vậy ba cái cung điện cháy rụi thành tro thì trời cũng sáng tỏ, thậm chí mấy hôm sau còn liên tiếp lộ dấu vết là đạo tặc ở nhà các quan viên đứng đầu. Vì để giải quyết vấn đề này, Nguyên Tử Dực vốn say rượu đâu còn hơi sức để ý đến nàng, còn nữa, hôm trước khi nàng rời đi, còn bảo với hai cung nữ rằng nàng đi tìm hoàng thượng để ôm ấp yêu thương nên họ nghĩ rằng nàng đang ở chỗ hắn, nên cũng chẳng ai quan tâm đến nàng. Đợi đến khi hắn nhớ ra nàng thì đã là chuyện của ba ngày sau rồi.
Khi này nàng đang ở một thị trấn nhỏ, đổi lấy một con ngựa khỏe mạnh khác, con ngựa mà Lí Ngũ đưa cho nàng đã mệt mỏi không thể đi nổi, nàng đành gửi nó cho trại ngựa chăm rồi ngay lập tức lên đường. Mấy hôm nay nàng vừa đi vừa nghỉ, không dám nán lại mấy thị thị trấn quá lâu, chỉ vào đổi ngựa hoặc lương thực, xong lại men theo đường núi đi đường tắt, giấy thông quan cũng được Lí Ngũ không biết lấy ở đâu ra đưa cho nàng, đương nhiên cũng là thân phận giả thôi. Nàng tự hỏi không biết là do bản thân may mắn, đã hơn năm ngày vẫn chưa thấy người đuổi theo hay dán cáo thị bắt nàng. Nhưng nàng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, ra roi thúc ngựa không ngừng nghỉ.
Khi còn cách Bắc mạc một nửa quãng đường nữa, cáo thị đã được dán lên ở thành trì nàng vừa rời khỏi. Đường bộ đã không thể đi vì vậy nàng quyết đoán mua một con thuyền nhỏ cũ của một lão ngư dân đã mất vợ con trong một trận lũ lớn, vì cảm thương cho số phận của nàng mà lão tình nguyện cho nàng trốn trong thuyền để lão đưa đi, con thuyền này có một ngăn khác ở dưới đáy thuyền, nhìn từ trên bờ sẽ không ai nghi ngờ, chuyện này khiến nàng kinh hỉ vô cùng. Lão ngư dân kể con thuyền này trước kia vốn là do con trai đã chết của lão làm, ngăn chứa bí mật cũng là để che mắt bọn đòi nợ, thủy tặc, lão thấy nàng lại nghĩ đến con trai mình, sống cũng chẳng được bao lâu nữa nên lão liều chết một phen.
Đi đường thủy chậm hơn đường bộ rất nhiều, lênh đênh trên nước nửa tháng, cuối cùng cũng đến cạnh một bìa rừng, nàng đưa cho lão ngư dân một túi bạc, cúi đầu cảm tạ:"Cảm tạ người đã ra tay cứu ta lúc hoạn nạn, nay chẳng có gì báo đáp, xin người nhận lấy, đừng từ chối tấm lòng của ta, sau này nếu có cơ hội ta nhất định sẽ đến thăm người."
Nhìn lão ngư dân rời đi, nàng mới quay người tiến sâu vào rừng, nàng men theo hướng bắc tiếp tục đi. Nàng cảm thấy bản thân có thể đi được đến đây là cực kì may mắn, nếu không có Lí Ngũ, không có Lâm lão thì nàng chắc chắn còn chưa ra được khỏi cổng thành nửa bước. Chốc chốc trong rừng có thể gặp một số loại hung hiểm nhưng vẫn phải nói vận khí của nàng rất tốt, vẫn chưa gặp phải thứ gì quá kinh hãi nhưng đã lao lực cả tháng trời, cơ thể nàng cũng mệt mỏi rã rời, có đêm nàng nằm co ro dưới gốc cây, cả người nóng lạnh liên hồi, tưởng chừng như sẽ bỏ mạng tại nơi này nhưng thần kỳ là sáng hôm sau nàng đã hết bệnh, lại chống gậy lên đường.
Núi rừng âm u, ta đã ở trong này đến mười ngày, những những ngày này, hôm thì ta ăn lương khô, hôm nào bắt được thỏ, gà thì ta sẽ ăn món đó. Có những chùm nho chua loét, vỏ dày lại còn trát, may mắn thỉnh thoảng sẽ thấy mấy cây đào có quả. Sẽ có con vật nhỏ vô thức cuốn lấy nàng, nhét vào tay nàng mấy hạt nhỏ, mấy bông hoa thơm. Đặc biệt có một con chó sói trắng con mập mạp cứ lẽo đẽo theo nàng suốt mấy ngày nay, nàng ngủ nó cũng ngủ, nàng thức nó cùng thức, càng ngày càng thân thiết với nàng hơn.