[Không gian trên núi khá yên tĩnh, nếu đi chậm một chút thậm chí có thể còn nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Cảm xúc lo lắng và bất an dần dần lan tỏa.]
[Biên Triết: Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?]
[Trương Tử An: Chẳng lẽ chúng ta thật sự không có cách nào đi ra ngoài sao? ]
[Biên Triết: Sao lại có thể như vậy...]
[Trương Tử An: Không còn cách nào khác.
Chúng ta phải trở về làng Vũ Khê thôi.]
[Biên Triết: Ừm.]
[Hai người xoay lại, đi về phía làng Vũ Khê.]
[Hoàng hôn dần lặng khỏi đường chân trời; đây là lần thứ 3 khi cổng làng Vũ Khê xuất hiện trước mặt hai người.]
[Không giống như hai lần trước, lần này, có rất nhiều dân làng đứng tại cổng làng, như thể đang chờ đợi sự trở lại của hai người vậy.]
[Biên Triết và Trương Tử An, chết.]
[Kết thúc màn 5]
[The end.]
Cái chết của Biên Triết và Trương Tử An cũng là cái kết cho chuyến hành trình này ư?
Kết thúc rồi à? Kết thúc như vậy ư?
Tiền Thương Nhất Nhất có cảm giác rằng, hai người trong kịch bản này chết quá đột ngột, thậm chí còn chưa kịp phản kháng gì nữa.
Tuy xét về các phương diện trong phim ma quỷ hay chuyện kinh dị, thì việc hai nhân vật chính chết đi cũng là vấn đề rất phổ thông.
Thế nhưng mà, tình tiết thế này vẫn khiến Tiền Thương Nhất Nhất vô cùng khó chịu.
Bởi vì bây giờ, hắn đang đóng vai Biên Triết.
Và theo kịch bản thì Biên Triết sẽ chết, đó cũng sẽ là kết cục của cuộc đời hắn.
Nếu diễn theo nội dung được viết trong kịch bản, hắn chắc chắn sẽ chết.
Cũng may, Mắt Ưng từng nói trước về vấn đề này.
Bằng không, vậy chẳng biết phải làm sao.
Tiền Thương Nhất tăng nhanh tốc độ.
Phía trước, bóng dáng của Mắt Ưng cũng dần hiện lên.
Gã cũng không chạy quá xa.
“Trương Tử An, chúng ta nên tiếp tục điều tra!” Tiền Thương Nhất vươn tay phải ra, cao giọng hô to.
Kịch cmn bản!
Tiền Thương Nhất chẳng thèm để tâm đến phần chấm điểm nhân vật nữa; sống sót mới là thứ quan trọng nhất.
Cuối cùng, hắn cũng hiểu tại sao Mắt Ưng không quá ưu tiên kịch bản.
Một kịch bản mà nhân vật bên trong chắc chắn sẽ chết, ngay cả khi đó chỉ là đóng vai, vẫn cũng khiến diễn viên vô cùng phản cảm.
Huống chi, cái chết của Biên Triết và Trương Tử An cũng không có giá trị gì.
Cả hai cứ như những hình người tự động di chuyển trước ống kính, hoàn toàn tách biệt với sự kiện linh dị diễn ra tại làng Vũ Khê.
Mắt Ưng quay đầu lại, trông ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Tiếp theo, gã gật đầu với Tiền Thương Nhất, sau đó tiếp tuc chạy.
Tiền Thương Nhất hít sâu một hơi, bám theo Mắt Ưng.
Trên đường đi, Tiền Thương Nhất nhớ lại nội dung màn 5, cũng là phần kết thúc của kịch bản.
Dân làng Vũ Khê xuất hiện tại cổng làng, mà còn là đang chờ đợi hai người nữa.
Tuy nhiên, nếu phân tích những thông tin mà cả hai đã điều tra trước đó, người dân làng Vũ Khê được cho là đã mất tích.
Nhưng từ kịch bản, dường như dân làng Vũ Khê vẫn đang ở tại ngôi làng này.
Nghĩ tới đây, Tiền Thương Nhất chợt hồi tưởng lại những chi tiết không thể giải thích được trước đây.
Dù là chén trà bị di động tại nhà Lý Lĩnh, hay tiếng vang quái dị trong ngôi nhà của Vi Quang Viễn, đều đại diện cho một chi tiết: có người ở đó.
Đột nhiên, một ý niệm hiện lên trong đầu Tiền Thương Nhất.
Hắn hô to về phía Mắt Ưng:
“Hình như tôi biết dân làng Vũ Khê đi đâu rồi!”
Ở phía trước, Mắt Ưng vừa nghe thế bèn thả chậm bước chân lại.
Gã quay đầu nhìn Tiền Thương Nhất, tỏ vẻ nghi ngờ.
Tiền Thương Nhất vui mừng ra mặt, tiếp tục nói:
“Anh còn nhớ trong nhật ký của Vi Quang Viễn có nhắc đến chi tiết về cuộc sống vĩnh hằng hay không? Lý Thần Hi cử hành Hiến tế, thật ra chính là để đạt được cuộc sống vĩnh hằng.
Mà tôi nghĩ, gã ấy đã thành công rồi.
Mà không riêng gì gã đó; tất cả thôn dân của làng Vũ Khê cũng đã phải sống vĩnh viễn tại làng Vũ Khê thông qua một phương thức đặc biệt nào đó.
Tuy bọn họ tiếp tục tồn tại, nhưng chúng ta lại không thể nào gặp mặt họ được.
Thậm chí, cũng không có biện pháp nghe rõ được âm thanh của bọn họ, huống chi là chạm vào.
Đây chính là kết cục của dân làng Vũ Khê.
Bọn họ không hề rời khỏi làng, mà bị Hiến tế chuyển hóa thành một trạng thái đặc biệt nào đó.
Đại khái...!chính là linh hồn? Tóm lại, bọn họ cũng giống như chúng ta, vẫn ở làng Vũ Khê, tiếp tục sống bằng một phương thức đặc thù.”
Cảm giác phấn khích sau khi cởi bỏ được một chuyện bí ẩn khiến Tiền Thương Nhất khá vui mừng.
Tuy nhiên, suy đoán của hắn vẫn chỉ là suy đoán, không có căn cứ xác thực.
Ngoài ra, ngay cả khi suy đoán là chính xác, vẫn không cách nào giải quyết được tình trạng khó khăn trước mắt.
Làm cách nào để cả hai có thể sống sót đây?
Đó mới là vấn đề quan trọng nhất.
Mắt Ưng không quá ngạc nhiên, tựa như phát hiện của Tiền Thương Nhất không mấy tác dụng vậy.
Suy nghĩ một hồi, gã nói:
“Phải làm sao để có thể giao tiếp với dân làng Vũ Khê được đây? Viết lên tường à?
Và bóng đen kia là gì?”
Trước hai câu hỏi này, Tiền Thương Nhất lập tức có cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt.
“Việc này...!Tạm thời còn chưa rõ lắm.” Tiền Thương Nhất gãi nhẹ cổ, nói lí nhí.
“Tăng tốc, đừng lãng phí thời gian.” Mắt Ưng không nói tiếp nữa.
Tiền Thương Nhất thở dài, đuổi theo Mắt Ưng.
Từng giây từng phút trôi qua, ánh sáng cũng càng lúc càng tối dần.
Mặt trời còn chưa lặn, nhưng thời gian còn lại cho hai người cũng không còn nhiều bao nhiêu.
Lúc đi làm những ngày thường, Tiền Thương Nhất hận sao ông mặt trời không nhanh chóng lặn đi.
Bây giờ, hắn lại hy vọng vầng thái dương kia vĩnh viễn treo trên bầu trời, vĩnh viễn đừng tối đi.
Không lâu sau, một ngôi nhà kỳ quái xuất hiện phía trước.
Mà thay vì nói nhà cửa kỳ quái, chi bằng nói rằng khoảnh sân trước của ngôi nhà đó rất kỳ quái.
Rất nhiều món đồ nội thất đều bị ném ra khỏi nhà, bày biện lộn xộn đầy đất.
Bất kể là bàn ghế hay tủ quần áo, đều nằm trong số đó.
Tiền Thương Nhất biết rõ, đó cũng không phải là dọn nhà.
Sở dĩ đồ đạc nằm tứ lung tung bên ngoài, vì ngôi nhà này chính là của Lý Thần Hi.
Ngôi nhà của Lý Thần Hi chính là mục đích đến của cả hai.
Mắt Ưng tăng thêm tốc độ, Tiền Thương Nhất cũng bám theo sát gót.
Hai người đi tới cửa phòng khách.
Nhà của Lý Thần hi không lớn, tổng cộng chỉ có 3 phòng, thậm chí không cần chia nhau ra tìm kiếm.
Tiền Thương Nhất đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Vừa nhìn sơ, đã có thể quan sát hết mọi nơi trong phòng khách.
Dù gì đi nữa, đồ đạc trong nhà đã bị ném đi cả rồi.
Tiền Thương Nhất hít sâu một hơi, bước vào trong nhà.
Hắn đi dạo một vòng trong phòng khách, không phát hiện gì cả, sau đó bèn đi vào phòng ngủ bên phải.
Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường, cũng giúp tiết kiệm kha khá thời gian của hai người.
Điều bất ngờ là, ngay cả khi chỉ còn lại một chiếc giường lớn, vẫn còn có manh mối để lại.
Bên cạnh gối nằm, cả hai trông thấy một quyển bút ký bìa đỏ.
Mắt Ưng đi qua, cầm lấy quyển bút ký kia.
“Ra ngoài hẵng xem.” Gã mang theo quyển bút ký, bước ra khỏi phòng.
Lựa chọn lúc trước đã cứu hai người một mạng.
Nếu cả hai đứng xem quyển bút ký của Vi Quang Viễn ngay tại bên trong ngôi nhà của ông ta, không chừng đến khi xem xong là đã bị đám bóng đen bao vây hết cả rồi.
Bây giờ, phải đề phòng tình huống đó.
Tiền Thương Nhất đi theo Mắt Ưng ra khỏi cửa.
Bất quá trước khi rời đi, hắn còn nhìn thoáng qua gian phòng cuối cùng bên trái, cũng chính là nhà bếp.
Cân nhắc đến việc trước cửa đều là đồ nội thất, vẫn có rủi ro ngăn cản tầm mắt và bóng đen vẫn có thể ẩn nấp trong mớ đồ đạc ấy để tiến tới gần, hai người bèn tiếp tục đi xa hơn, mãi đến khi đặt chân tại một khu vực khá trống trải mới lật quyển bút ký ra.
“Cậu đề phòng một chút.” Mắt Ưng quay sang nói với Tiền Thương Nhất bằng giọng điệu khá bình tĩnh.
Tiền Thương Nhất gật đầu, bắt đầu đề phòng xung quanh.
Đại khái qua một phút, Mắt Ưng đưa quyển bút ký cho Tiền Thương Nhất, đồng thời miệng nói:
“Dường như tấm bia Hiến tế đã thật sự biến mất rồi.”
Một manh mối khá bi quan, nhưng càng có vẻ bình thường hơn.
Tiền Thương Nhất không nói gì nhiều, đặt quyển bút ký bên tay trái.
Và khi tay phải định lật quyển sổ nhỏ ra, trong lúc hắn còn chưa kịp chạm đến trang giấy, thậm chí chưa kịp nhìn đến một con chữ nào, thì Mắt Ưng lại đột ngột chộp lấy cánh tay hắn, lôi hắn bỏ chạy khỏi vị trí này..
Danh Sách Chương: