• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phượng Vũ, sao đệ lại trở lại rồi?” Nhân lúc Da Luật Trăn xoay người, Diệp Tư nhẹ thu tay lại, tiến lên đón.

Nhóm thị vệ đặt kiệu xuống đình viện, Phượng Vũ ngẩng đầu nhìn cô, từ trong lòng lấy ra một cái hộp gỗ: “Vừa rồi nghe nói tỷ tỷ đau đầu, ta nhớ đến trong hành lý có chuẩn bị sẵn thuốc tốt, nên mang đến cho tỷ tỷ dùng thử một chút.”

Da Luật Trăn đi đến phía sau Diệp Tư, cách cô quá gần, từ góc độ này của anh ta nhìn qua, Tiêu Phượng Vũ ngồi trên kiệu tựa hồ trông có chút thấp kém nhỏ bé. Anh ngẩng cằm lên, nói: “Phượng Vũ quả là có tâm, thật ra chỉ cần sai người đưa tới là được, cần gì phải đặc biệt tới đây?”

“Người khác không biết phải dùng như thế nào, đây là bí dược Sóc Phương.” Tiêu Phượng Vũ khóe miệng cong lên, không kiêu không hèn nhìn người cao hơn y trước mặt.

Diệp Tư nóng lòng muốn thoát khỏi tình huống lúng túng vừa rồi, liền ngồi xổm xuống trước người Tiêu Phượng Vũ nói: “Đa tạ đệ, Phượng Vũ.”

Ánh mắt y dạo qua một vòng trên mặt cô, dường như mang theo vài phần ý cười thản nhiên, khiến Diệp Tư lần không ra đầu mối. Nhưng cô vẫn vờ ra vẻ thật tự nhiên, nhận lấy chiếc hộp y đưa qua. Hộp gỗ này chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, hình dạng vuông vức, chế tác thô sơ, cũng không có chạm khắc gì. Da Luật Trăn liếc cái hộp trong tay cô, nói: “Bên trong đó là dược hoàn* sao?”

(*Dược hoàn [药丸]: thuốc viên.)

“Phải.” Tiêu Phượng Vũ ngồi ngay nói, “Tỷ tỷ, ta theo tỷ vào phòng, trị bệnh thật tốt cho tỷ.”

Diệp Tư thoáng do dự, y lại lập tức hướng Da Luật Trăn nói: “Trời cũng đã muộn, không bằng điện hạ về tẩm cung nghỉ ngơi sớm chút, ta giải cơn đau đầu của tỷ tỷ xong cũng sẽ rời đi ngay.”

Da Luật Trăn nhìn y, cười nói: “Vậy làm phiền Phượng Vũ rồi, hy vọng cơn đau đầu của Phượng Doanh có thể giải khỏi.” Dứt lời, vẫy tay để thị vệ cõng Phượng Vũ, đưa y vào phòng chính.

Diệp Tư cầm hộp gỗ đứng bên bậc cửa, Da Luật Trăn nghiêng người về phía cô thấp giọng: “Muội cảm thấy y thật sự là đến thay muội trị bệnh sao?” Cô giương mắt nhìn anh, còn chưa trả lời, anh đã mang thị vệ xoay người rời đi, dần biến mất ở khúc cuối con đường nhỏ.

“Tỷ tỷ, tỷ sao còn đứng ngay đầu gió, không sợ càng đau đầu thêm ư?” Dưới ánh nến chao động, Phượng Vũ một thân tơ trắng ngồi giữa gian phòng chính, nhìn Diệp Tư vẫn đang xuất thần.

***

“Thật ra bây giờ cũng không còn đau lắm.” Diệp Tư đóng lại cánh cửa chạm trổ, xoay người nhìn thiếu niên trước mặt. Lúc trước trên xe ngựa tuy cũng ngồi cùng Phượng Vũ, nhưng giữa luồng sáng ảm đạm, nhìn cũng không được rõ ràng. Lúc này ánh nến lay động trên giá cắm bằng đồng xanh, dập dờn rực sáng trên gương mặt trắng ngần của y, trái lại làm y thoáng mang theo vài phần ngây ngô. Y dáng mắt hẹp dài, con ngươi cực tối, dưới bóng nến yên tĩnh nội liễm, nhưng vừa nhấc mắt, rèm mi hình quạt hơi khẽ cong lên, lại mang theo ý thanh lãnh cao ngạo.

“Tỷ trước kia thường hay như vậy, hơn mười năm trôi qua, chứng đau đầu cũ vẫn chưa khỏi hẳn.” Y một bên nói, một bên chỉnh lại xiêm trường bào, phủ lên che lại hai chân mình. Diệp Tư không tự chủ nhìn thoáng qua hai chân y, rất nhanh lại thu hồi ánh mắt, đi đến bên khác của cái bàn.

“Cảm phiền đưa nến cho ta.” Y thản nhiên nói.

“Cần nến để làm gì?” Cô nhíu mày quay đầu nhìn y, cảm thấy thiếu niên này khiến người khác nhìn không thấu. Y lại rất tự nhiên mà tựa trên lưng ghế, chìa tay cầm hộp gỗ cô đặt trên bàn qua, “Không phải đã nói sẽ trị liệu cho tỷ sao?”

Trong lúc nói chuyện, hộp gỗ đã bị y mở ra, bên trong là một dãy kim châm lấp lánh ánh bạc. Diệp Tư nhìn thấy mấy thứ sắc nhọn như vậy liền cảm thấy da đầu dựng lên, không khỏi nói: “Đệ khi nãy không phải nói là mang thuốc sang cho tỷ sao? Mấy cái châm đó lại để làm gì vậy?”

“Châm huyệt, ta học được ở Sóc Phương.” Y trả lời đơn giản, thấy cô không đưa nến cho mình, liền tự chống lên ghế tựa chồm người với sang. Giá nến trên cao cách y có một đoạn, y gắng sức duỗi cánh tay phải ra, nhưng dốc hết toàn lực vẫn chỉ có thể miễn cưỡng chạm đến đế nến.

Diệp Tư sợ y ngã sấp xuống, đành phải tiến lên lấy một cây nến xuống, y đưa tay muốn nhận, lại bị cô nhấc khuỷu tay cản lại. “Có sáp nến, bỏng đấy!” Trong lúc nói chuyện, Diệp Tư đã hết sức cẩn thận đặt ngọn nến kia trên bàn.

Ngón tay Phượng Vũ nhẹ nhàng lướt trên dãy ngân châm, cuối cùng rút lấy một cây nhỏ nhất, đem châm nhọn kia hơ trên ngọn nến. Hỏa diễm khẽ bừng lên, đốt đầu mũi châm, mỹ lệ rực rỡ. Diệp Tư nắm lấy vạt áo: “Tỷ không muốn châm huyệt.”

Y tự mình nung nóng ngân châm, cứ như không hề nghe thấy. Diệp Tư nhíu mày nói: “Phượng Vũ, đa tạ đệ đã ghé thăm, giờ tỷ sẽ tìm người đưa đệ trở về.”

“Tại sao?” Phượng Vũ lúc này mới nâng mắt, mang theo chút ngạc nhiên.

“Không có gì, tỷ không còn cảm thấy đau đầu nữa rồi.” Diệp Tư dứt lời, thò tay muốn lấy ngọn nến đang cháy kia đi. Không ngờ Phượng Vũ động tác còn nhanh hơn, tay cô vừa vươn ra, đã bị y túm lấy giữ chặt, Diệp Tư giãy ra không được, y thoạt nhìn gầy yếu mà lại có lực tay lớn như vậy, khiến cô thật sự ngoài ý muốn.

“Làm gì đấy?!” Diệp Tư vội nói.

“Ngồi trước mặt ta.” Y vẫn như cũ nắm lấy tay cô, như chỉ sợ cô chạy trốn.

Diệp Tư hận không thể khiến y lập tức biến đi, nhưng lại không thể cùng y trở mặt, chỉ đành mềm giọng: “Tỷ thật sự không muốn châm kim, đệ sao cứ nhất định phải miễn cưỡng tỷ?”

“Tỷ tỷ, tỷ hoàn toàn không giống với trước kia.” Phượng Vũ đột nhiên nói một câu như vậy, ngón tay âm thầm dùng lực, nắm chặt cổ tay cô.

Diệp Tư sững người, miễn cưỡng cười nói: “Là do đệ cảm thấy tỷ nhát gan à? Đệ phải biết rằng, một người sau khi mất trí nhớ, tính cách có lẽ cũng sẽ thay…”

“Vậy sao? Món thuật châm huyệt này là lưu truyền từ Trung Nguyên ra, có khi thậm chí có thể khởi tử hồi sinh, nói không chừng sau khi tỷ để ta châm huyệt thì có thể khôi phục lại bình thường đấy.” Phượng Vũ nói xong liền mỉm cười, nhưng nụ cười nhìn như vô hại này trong mắt Diệp Tư lại lộ ra dụng tâm khác.

“Đệ có hoài nghi với tỷ?” Cô thấy nói hết lời ngon ngọt cũng không có tác dụng, đâm dứt khoát nhìn thẳng y, “Từ sau khi gặp mặt, đệ vẫn luôn dùng ánh mắt dò xét nhìn tỷ, lúc này đêm hôm bỗng dưng vòng ngược về đây, lẽ nào thật sự là vì trị bệnh cho tỷ?”

Phượng Vũ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lại chứa sự khinh thường: “Vậy tỷ nói xem ta là vì sao mà đến?”

“Sao tỷ lại phải nói?! Đệ rốt cuộc có rắp tâm gì?!” Diệp Tư cứng rắn hất tay y ra.

Y đuôi mày giật giật, không chút tình cảm hỏi vặn: “Chỉ sợ là tỷ chột dạ, mới đề phòng với ta như vậy nhỉ?”

“Tỷ đề phòng? Chẳng lẽ đệ không phải à?” Cô dừng một chút, nhìn chăm chăm hai chân y, “Còn nữa, đệ thật sự là do trượt băng ngã mới biến thành bộ dạng như vậy ư? Tĩnh vương trước sau luôn theo bên cạnh đệ kia, thật ra vẫn luôn uy hiếp đệ nhỉ?”

Tiêu Phượng Vũ rũ mi mắt, rất nhanh đã khôi phục về lại thần thái hờ hững lúc trước, xem như lời Diệp Tư nói hoàn toàn không có quan hệ với y.

“Cho câu trả lời được không?” Diệp Tư cong ngón tay lại, gõ gõ trên bàn.

Y gắt gao mím môi, bóng nến chập chờn, ánh lên hồ cừu trắng tuyết của y, chằng chịt tinh tế*, hệt như cánh mai. Diệp Tư không chịu nổi tình huống ngột ngạt này, không khỏi sốt ruột nói: “Nói đi, Tiêu Phượng Vũ!”

(*Nguyên văn: Thác lạc hữu trí [错落有致], là thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là sắp đặt rất thú vị; biểu thị sự vật chênh lệch không đồng đều nhưng rất thú vị, nhìn rất có cảm tình | rõ ràng rành mạch; có trật tự; có ý đồ.)

“Muốn ta nói gì?” Y lạnh lùng nói.

“Đệ đến tìm tỷ rốt cuộc là để làm gì? Nếu là mấy câu dò xét nữa, mời đệ trở về, tỷ phải ngủ rồi! Còn nữa, tỷ đã không còn nhớ được chuyện quá khứ, đệ nếu cảm thấy tỷ thật xa lạ thì cứ giữ khoảng cách với tỷ, không cần phải đến cố làm ra vẻ nữa!” Cô nói xong, “cộp” một tiếng đóng nắp hộp lại, cầm lấy đẩy đến trước mặt y.

—— Cô miệng nói thì sắc bén, nhưng trong lòng vẫn có chút chột dạ, bởi vậy sau khi nhất cổ tác khí* nói xong, thì cũng không còn nhìn y nữa.

(*Nhất cổ tác khí [一鼓作气]: Xem chú thích chương 8.)

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, qua một lúc lâu, cô mới nghe được Phượng Vũ chậm chạp nói: “Ta không có cố làm ra vẻ.”

Diệp Tư giật mình, y lại tiếp tục nói: “Lúc nhỏ tỷ đã mắc phải bệnh đau đầu, phụ vương sai người mời đại phu từ biên cảnh Tân Tống đến thay tỷ dùng ngân châm châm huyệt, chỉ có như vậy mới có thể làm dịu bớt đau đớn của tỷ. Ta từng nói qua, tỷ tỷ, chờ ta trưởng thành rồi, sẽ đi Tân Tống học hỏi y lý, thay tỷ triệt để trị khỏi cố tật.” Nói đến đây, y dừng một chút, nhưng không nhìn cô, “Nhưng không lâu sau đó, ta đã bị đưa đến Sóc Phương làm con tin.”

Diệp Tư vốn nghiêng người đối diện với y, lúc này không khỏi nhìn y một cái, tầm mắt Phượng Vũ vẫn luôn rơi trên nền gạch xanh trên mặt đất, tựa hồ như đang nói chuyện với không khí.

Cô hơi cảm thấy rối rắm, do dự không biết nên nói tiếp như thế nào, Phượng Vũ đem hộp gỗ trên bàn thu vào trong tay áo, “Tỷ đã không còn cần ta thay tỷ chữa bệnh, vậy thì sau này ta sẽ không lấy mấy thứ này ra nữa.”

Diệp Tư trong lòng có chút chua xót, cảm thấy bản thân mình dường như quá mức mẫn cảm cũng quá mức nóng nảy, đã tổn thương lòng tốt của y. Cô xoay người nhìn hộp gỗ: “Ngân châm là đệ đặc biệt mang về à?”

Y không nhìn cô, chỉ nói: “Ta vốn còn cho rằng tỷ sẽ cao hứng.”

Diệp Tư nhìn Phượng Vũ, y rũ mi nhìn nghiêng, trên vẻ mặt mang theo vài phần cô tịch.

Vẻ mặt như vậy, khiến cho cô chợt nhớ đến thật lâu trước kia, khi quan hệ giữa cô với cha vẫn chưa căng thẳng như vậy, vì chuẩn bị quà sinh nhật cho cha, tối hôm nào cô cũng bật đèn pin núp trong ổ chăn để đan. Nhưng đến khi cô đan xong búp bê vải cho ngày sinh nhật hôm ấy, từ giữa trưa đợi đến sẩm tối, định chuẩn bị cho ông một phần kinh hỉ, thế nhưng ông ấy ngay cả nhà cũng không về. Nến trên bánh kem từ sáng rỡ cho tới cháy tàn, chỉ dùng thời gian rất ngắn, cô cầm búp bê ngồi trong gian nhà trống rỗng, lại cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt lâu.

Diệp Tư lặng lẽ thở dài, khom lưng nhìn Phượng Vũ: “Được rồi, nếu đệ thật sự muốn thử bản lĩnh mới học của mình, tỷ có thể làm vật thử nghiệm một chút.”

Y thoáng giật mình: “Có ý gì…”

“Đừng quan tâm mấy cái này.” Diệp Tư nghiêm mặt nói, “Nói đi, đệ muốn châm chỗ nào?”

Phượng Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Chỗ sau lưng, có thể trị tật đau đầu.”

“… Đệ muốn tỷ cởi hết y phục ư?!” Lòng đồng tình lúc trước thoáng cái phắng sạch, Diệp Tư căng đỏ cả mặt, trong đầu vậy mà hiện lên mấy cái tình tiết cũ rích vì trị bệnh mà buộc phải “cởi áo tháo đai” trước mặt nam tử.

Phượng Vũ bị câu hỏi thình lình xổ ra của cô dọa cho nhảy dựng, giật mình nói: “Không cần thiết, chỉ sau gáy thôi, tỷ nới cổ áo ra, để lộ đến bả vai là được.”

“… Được rồi…” Cô nhìn quanh bốn phía, tuy rằng cửa sổ đóng chặt, nhưng trong phòng vẫn rất lạnh. Thế là dời ghế đến ngồi trước mặt y, thò tay hà hơi mấy cái, lưng đưa về phía y cởi vạt áo xuống.

Sau khi cởi áo nhung đi, y sam tầng tầng lớp lớp trút xuống đến dưới bả vai, da thịt phơi ra ngoài, quả nhiên thật sự lạnh.

Cô căng hết da thịt, đợi cảm giác đau nhói giáng tới, nhưng kỳ lạ là, Phượng Vũ ngồi phía sau cô lại chưa lập tức châm kim xuống.

“Này, Phượng Vũ, nhanh chút đi!” Cô lạnh đến độ răng đánh lập cập.

Lời vừa dứt, chợt thấy chỗ sau lưng bị chạm khẽ, có người vuốt ve da thịt cô.

Động tác của y dường như còn mang theo vài phần do dự, nhưng đầu ngón tay lành lạnh dừng nơi dưới gáy cô, hồi lâu vẫn chưa dời đi.

Diệp Tư rùng mình cả lên, cô không phải chưa từng tiếp xúc với người khác giới, nhưng kiểu chạm nhẹ trong yên lặng này, lại khiến trong lòng cô dấy lên cảm giác khác thường. “Đệ làm gì đấy?!” Cô hết sức kinh ngạc, thu chặt vạt áo, xoay người lại tức giận đăm đăm nhìn y.

Tiêu Phượng Vũ trước mặt dường như lại khiếp sợ còn hơn cả cô, trong đôi ngươi đen láy không còn là băng tuyết thanh lãnh nữa, mà là một làn nước thu gợn sóng.

“Không phải đệ nói muốn châm kim ư? Sao lại động tay động chân?!” Diệp Tư cảm thấy mình bị lừa, chợt đứng dậy chất vấn.

Tiêu Phượng Vũ hít sâu, ánh mắt chấn động, hình như đang áp chế thứ tâm tình nào đó, bỗng mở miệng kêu lên: “Tỷ tỷ.”

Diệp Tư ngẩn ra, từ khi gặp mặt đến giờ, y vẫn là lần đầu tiên dùng giọng điệu như vậy gọi cô. Tuy rằng cô kỳ thực cũng không phải tỷ tỷ của y, nhưng một tiếng tình chân ý thiết này, lại làm cô nhất thời sững ra.

“Đệ, đệ rốt cuộc định làm cái gì?” Diệp Tư bị y khiến cho không biết làm sao, hoảng loạn kéo chặt vạt áo.

“Không có gì.” Y vậy mà như trút được gánh nặng, hai tay chống ghế, “Phía dưới gáy tỷ có ấn ký màu đỏ, ta từng thấy qua, sẽ không nhận nhầm.”

“Hóa ra đệ còn là vì nghiệm chứng thân phận của tỷ?” Diệp Tư không biết cần phải dùng vẻ mặt gì đối với y, bỗng ý vừa chuyển, không khỏi buột miệng nói ra, “Đệ làm sao mà biết ấn ký sau cổ tỷ?!”

Phượng Vũ ngây người, thế mà mất tự nhiên: “Lúc nhỏ đi tìm tỷ, tỷ đang tắm… Trùng hợp thấy được thôi.”

Diệp Tư há hốc, nắm chặt y sam, hồn vía lên mây ngồi trên ghế.

—— Nếu như nói trên thế giới có hai người lớn lên như cùng một khuôn đúc ra vẫn còn trong phạm vi nhận thức của cô, vậy thì tại sao ngay cả ấn ký trên người Tiêu Phượng Doanh thật, trên người cô cũng tồn tại y hệt?!

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Nghi vấn của Diệp Tư, mọi người có biết vì sao không?

Ngoài ra vài ngày trước có mời người đến vẽ thiết kế Diệp Tư, dáng vẻ rất có khí phách! Khí chất còn giống với nguyên bản của quận chúa Phượng Doanh nữa? (Nói thầm xíu, bộ ngực trông khá đầy đặn, che mặt) Vẫn còn đang xoắn xuýt, có nên vẽ thêm lông phượng không nhỉ… Nhưng mà nam chính hình như càng khó nắm bắt được thần thái với khí chất hơn nữa! Từ kinh nghiệm trước đây xem ra, tôi phát hiện có lẽ là vì người vẽ còn chưa đọc nên mới vẽ trông không giống lắm, hoặc là do tôi không biết miêu tả bộ dạng nam chính như thế nào, trầm mặc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK