↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Cứ như vậy, Lan Tâm có thể ở lại văn phòng tứ bảo làm việc, chiếm cứ một góc ở hậu viện nho nhỏ bên trong nhà trệt.
Đối với một người phải chạy trốn mấy ngày liền như cô, có thể an ổn tại đây đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng dã tâm của cô, không phải là an cư tại một chỗ.
Sau khi làm xong chứng minh thư, giấy tờ cư trú, cùng với một loạt giấy tờ mà Lan Tâm chưa từng nghe qua, bà chủ lập tức mang theo mấy bộ quần áo lúc trẻ mặc không vừa đưa cho cô, còn tặng kèm cho cô một chiếc giường nhỏ, cùng một bộ chăn đệm nửa cũ nửa mới.
Biểu hiện bên ngoài của Lan Tâm, tất nhiên là cảm động đến rơi nước mắt.
Trên thực tế, cô cũng không hề bất mãn gì cả.
Bởi vì nếu đổi lại là cô, chưa chắc gì cô đã vươn tay ra giúp đỡ những người đáng thương như thế này.
Cho nên, dù bà chủ không mấy tình nguyện, ngữ khí có khắc nghiệt đến đâu, cô đều làm như không hề nghe thấy.
Mỗi ngày, cô sẽ hỗ trợ quét tước tiếp khách, mọi chuyện lớn nhỏ cô đều ôm đồm một mình, cái gì gọi là quy tắc sinh tồn, cô đều có thể rõ ràng.
Người thích ứng được thì mới có thể tồn tại, hiện tại cô không phải là hoa khôi, sau này có thể cô sẽ quay về nghề cũ, nhưng hiện tại, cô chỉ có thể cố gắng làm tốt mọi chuyện.
Ngoại trừ làm việc, Lan Tâm còn điên cuồng tiếp thu tri thức, chữ viết, thông qua nhiều loại phương tiện để có thể hiểu biết về thế giới này.
Khi biết được ở thế giới này không hề có thanh lâu, Lan Tâm vô cùng thất vọng, nhưng lúc biết "hội sở" là nơi cũng có tính chất tương tự như thế, trong lòng cô tràn ngập ý chí chiến đấu.
Cô dần để ý tới quá trình phát dục của cơ thể, từ đó cố gắng cải thiện hằng ngày.
Nói đến cũng thật buồn cười, kiếp trước cô tiếp thu dạy dỗ một cách bị động.
Kiếp này, lại chỉ có thể tự mình dạy dỗ bản thân, có lẽ tú bà nói đúng, cô trời sinh đã có mệnh kỹ nữ.
Ông cụ cố ý cho phép cô uống nhiều hơn một lọ sữa bò mỗi ngày, cô tất nhiên cũng sẽ không từ chối ý tốt của ông ấy.
Bất tri bất giác, một tháng đã trôi qua.
Ba người ngạc nhiên phát hiện, cô bé vốn dĩ xanh xao vàng vọt đã bắt đầu trắng lên, tuy còn cách trình độ trắng nõn khá xa.
Chiều cao phát triển hệt như ngồi hoả tiễn, mới một tháng mà đã cao lên không ít, mặt mày cũng nảy nở, tuy bộ dáng vẫn còn nhút nhát và sợ sệt như cũ.
Trong lòng thở dài, gương mặt vừa non nớt lại xanh xao vàng vọt, cô miễn cưỡng cũng chỉ có thể đánh giá một câu không xấu.
Ngay cả thanh tú cũng đừng nói tới, kế hoạch cải tạo đúng là gánh thì nặng mà đường lại xa.
Trong một tháng này, nhìn ngực và mông vất vả lắm mới phát dục hơn một chút, Lan Tâm lập tức nghĩ đến những phương pháp bí truyền vô cùng hữu hiệu ở kiếp trước.
Cô biết mình không thể chờ được nữa, cô cần tiền.
Cô không thể thoả mãn với việc chỉ ăn no rồi ngồi im một chỗ.
Vì thế, dưới tình huống cả ba người không ai biết, sau khi bọn họ tắt đèn, cửa nhỏ ở hậu viện mỗi đêm đều lén lút mở ra.
Lan Tâm tìm được công việc bưng trà rót nước tại một quán bar ở con phố bên cạnh.
Không sai, hiện tại cô cũng chỉ có thể làm mấy công việc đơn giản không đòi hỏi kỹ thuật cao.
Tuy không đòi hỏi kinh nghiệm, nhưng phải làm ca đêm ở nơi hội tụ ngư long hỗn tạp như hộp đêm, rất khó để tuyển người, cho nên tiền lương rất cao, tận sáu nghìn tệ một tháng.
Cô hiện tại đã có thể biết được mệnh giá tiền của thế giới này, đương nhiên biết số tiền này rất đáng quý.
Có số tiền này, cô có thể tự mình trang điểm rồi cải tạo lại thân thể.
Cứ như vậy, nửa năm nữa lại trôi qua, cô cuối cùng cũng vượt qua sinh nhật lần thứ 18, dựa theo ngày sinh ở trên chứng minh thư.
Ngày này được tính từ khi Tiểu Thảo được dì gái kia nhặt về cô nhi viện.
Đây cũng coi như là việc duy nhất liên quan đến nguyên chủ mà cô có thể giữ lại, cô không hề thay đổi sinh nhật thuộc về Tiểu Thảo.
Cơ thể Lan Tâm bắt đầu có biến hoá thật lớn, cũng không biết có phải do áp chế quá lâu hay không, bộ ngực vốn bằng phẳng dưới sự kiên trì uống sữa bò và ăn đu đủ của cô đã phồng lên đôi chút, phối hợp cùng với thủ pháp mát xa trong trí nhớ, giống như thổi khí cầu mà dần to lên.
Cô cũng rèn luyện lại tư thế đi đường, cái mông lép xẹp cũng trở nên tròn trịa vểnh cao.
Đương nhiên, mọi thứ đều được cô che đậy dưới lớp quần áo to rộng thường ngày, người bên ngoài không thể thấy được.
Làn da cô càng thêm trắng nõn sáng bóng, khuôn mặt hoàn toàn nảy nở, trở nên tinh xảo.
Mặc dù không đến mức tuyệt thế mỹ nhân, nhưng cũng có thể xem như giai nhân thanh tú.
Lan Tâm cũng không muốn rêu rao quá mức, cho nên dừng lại bên đường mua một cái mắt kính vừa dày lại vừa xấu, hơn nữa còn dùng tóc mái dày nặng che dấu gương mặt.
Phối hợp với tính tình nhút nhát sợ sệt, những người quen bên cạnh chỉ cảm thấy cô trở nên đẹp hơn, nhưng không biết diễn tả thế nào, chỉ nghĩ rằng đây là do hiệu quả của "một bạch che trăm xấu" mà thôi.
Tiền lương tại hộp đêm cũng tăng từ năm nghìn lên bảy nghìn tệ, đối với người biết nhìn mặt đoán ý như Lan Tâm, giám đốc đương nhiên vô cùng hài lòng.
Tất nhiên, lúc làm việc tại hội sở, Lan Tâm luôn quấn băng ngực, mang theo kính đen, trên mặt cũng dùng mấy đồ trang điểm giá rẻ thấp kém, vậy nên, mấy chuyện như khách hàng vung tay đánh nhau để tranh giành cô đều không hề xảy ra.
Thứ nhất, nguỵ trang là để ít gây chuyện không đáng có, thứ hai là để không ai nhận ra cô.
Dù sao chỗ này cũng chỉ cách văn phòng tứ bảo một dãy phố mà thôi.
Không nói đến hai vợ chồng trung niên kia, ông cụ đối xử với cô không có chỗ nào chê được, vậy nên cô cũng không muốn rời đi nhanh như vậy.
Hoặc nói cách khác, cô vẫn chưa tích đủ tiền để có thể rời đi.
Lan Tâm cần phải đẩy nhanh tiến độ.
Thanh xuân của con gái ngắn như vậy, huống chi cô lại muốn đi theo con đường lấy sắc thờ người, tuổi hoa lại càng ngắn.