Mặc Lân vừa tỉnh lại liền phát hiện khế ước bị đơn phương cưỡng ép giải trừ, cả người đều thẫn thờ.
Lúc này nhận được câu hỏi của Cảnh Tịch, càng không có tinh thần trả lời.
Chủ nhân giải trừ khế ước rồi? Người không cần ta nữa sao? Chủ nhân…
“Chủ nhân, chủ nhân… ta phải đi tìm chủ nhân!!”
Cảnh Tịch nhìn hắn bò dậy, muốn rời đi, ngón tay nhẹ điểm, người đã ngã lại trên giường, không thể cử động.
“Nói cho bản tôn Nguyệt Nhi mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì.
Người bản tôn sẽ cứu, ngươi kể rõ mọi chuyện cho ta nghe.”
“Được…”
_______________
Lúc này đây, không chỉ Cảnh Tịch nhận được thư, tất cả các môn phái Tu Chân giới đều biết nữ ma đầu làm ác bấy lâu nay chính là nữ đệ tử duy nhất của Cảnh Tịch Tiên tôn.
Tất cả các môn phái đều đến Nhạc Dương Tông muốn một lời công đạo.
Tông chủ chỉ có thể căng da đầu đóng cửa không tiếp, đám người các môn phái lại không hề có dấu hiệu cho qua.
Lúc này, Cảnh Tịch tiên tôn đột ngột phá quan, hắn đứng trước toàn thể, tuyên bố nếu sự thật là vậy, sẽ tự tay diệt nghiệt đồ.
“Ngày hành quyết, bản tôn sẽ đích thân hành hình.”
Ba ngày sau, cũng chính là ngày tiến hành xử quyết Sơ Nghiên.
Lúc này, liên minh Tiên Ma- Pháp trường đài nơi tiến hành xử quyết Sơ Nghiên.
Lúc này đã tập trung rất đông đảo các thế lực lớn nhỏ khắp Tu Chân giới, pháp trường được bao vây bởi vô số người, ai nấy đều ánh mắt căm phẫn, đều muốn chính mắt nhìn nữ ma đầu bị xử tử.
“Hôm nay sẽ xử quyết nữ ma đầu của Thần Nguyệt Giáo đó.”
“Ha, nghe nói ả âm mưu làm loạn ở đảo Tiên nhân bị Thanh Ninh tiên tử bắt lại.
Lâu nay còn gây họa khắp tu chân giới, tàn ác vô nhân tính, kẻ đại gian đại ác như vậy, vốn phải bị giết ch/ết từ lâu rồi mới đúng!”
“Thanh Ninh tiên tử đúng là nữ anh hùng, trừ gian diệt ác, bảo vệ bách tính mà!”
“Lần này ma đầu bị giết, Thần Nguyệt giáo cũng chỉ là một đám chuột mà thôi! haha”
“Đúng là hả dạ mà! Nghe nói Cảnh Tịch tiên tôn đích thân thanh lý môn hộ.”
“Thần giống như cảnh Tịch tiên tôn, lại có một đệ tử ma đạo làm ô uế.”
“Hắn dạy ra một ma đầu, Tiên tôn cái gì chứ! Hừ, còn không biết mất mặt xuất đầu.
Nghiệt đồ làm loạn lâu như vậy, đến bây giờ mới xuất hiện ra vẻ đại nghĩa.”
“Sao ngươi có thể nói như vậy, Cảnh Tịch tiên tôn là người mạnh nhất Tu Chân Giới…”
“Hừ, trước đây thôi, hiện tại mạnh nhất không phải Cửu công tử sao?”
“…”
Đông Phương Thanh Ninh đứng trên cao, nàng có tinh thần lực mạnh mẽ, thu hết lời bàn tán của chúng tu giả bên dưới vào tai, khóe môi không khỏi cong lên nụ cười đắc ý.
Danh tính của Huyết chi ma nữ bị công bố, đến cảnh Tịch còn muốn tự tay giết ngươi a.
Thẩm Nguyệt a Thẩm Nguyệt, ta muốn ngươi phải chết trong giày vò đau khổ! Ngươi cướp sư tôn của ta, làm loạn kế hoạch của ta, năm lần bảy lượt đối đầu với ta, thậm chí nam nhân ta để mắt, cũng có ý với ngươi! Hiện tại bổn thiếu chủ liền để ngươi chết trong tay người ngươi kính trọng nhất!
“Mau nhìn, là ả yêu nữ đó! Quả nhiên là cô ta!”
“Ma nữ! Giết! Giết!”
“…”
Dưới ánh mắt của hàng ngàn người, Sơ Nghiên bị đưa lên hình đài.
Trên người nàng chỉ mặt một lớp y phục mỏng manh, y phục màu trắng cũng không biết đã nhiễm lên bao nhiêu máu tươi, tay chân bị khóa chặt bởi Xích Khóa Linh.
Khóa này ngăn cản nàng sử dụng linh lực, hiện tại Sơ Nghiên không khác một phàm nhân là mấy.
Bất quá, tất cả những thứ này cũng không khiến Sơ Nghiên để tâm.
Sắc mặt nàng cũng không có biểu cảm gì, lạnh nhạt, hờ hững.
Giống như người bị mắng chửi kia không phải nàng, người bị hành hình hôm nay cũng không phải nàng vậy.
Điều này cũng khiến Đông Phương Thanh Ninh tức đến nghiến răng.
Nàng chính là ghét bộ dáng cao cao tại thượng như dự đoán được mọi thứ kia của ả! Đúng là giả tạo! Kinh tởm!
Đông Phương Thanh Ninh phi thân lên đài, thân pháp nhẹ nhàng hạ xuống, bạch y tung bay, tựa như tiên tử giáng trần, xinh đẹp lại cao thượng.
Nàng cao giọng nói.
“Chư vị, ta là Đông Phương Thanh Ninh, thiếu chủ đương nhiệm của Liên minh Tiên Ma, hôm nay tại đây thay mặt Tu Chân Giới, đem Ma đầu ma giáo xử tử, trả lại yên bình cho Tu Chân Giới!”
“Hay! Hay lắm!”
“Giết chết ma đầu! Trả thù sư môn!”
“Thanh Ninh tiên tử anh minh!”
“…”
[Ting! Nhiệm vụ ẩn giấu: Chân tướng! Vạch trần gương mặt giả dối của Đông Phương Thanh Ninh trước toàn thể môn phái Tu Chân giới!]
Thanh âm phát nhiệm vụ quen thuộc vang lên, Sơ Nghiên không khỏi đen mặt.
Còn Thiên Hoa hận không thể vả hệ thống này một cái tát.
Aaa! Cái hệ thống ngu xuẩn này, trường hợp nào rồi còn có thể phát nhiệm vụ a!
Chậc, phiền thật.
Sơ Nghiên đương nhiên không rảnh tiếp nhiệm vụ này, dù sao nàng lúc này cũng không có cách nào.
Linh lực không thể sử dụng, cũng không thể dùng sức mạnh áp đảo.
Lời nói càng không thể thuyết phục, hiện tại nàng là kẻ thù của toàn bộ Tu Chân giới, nói ra còn không bị đám người này dùng nước bọt dìm chết sao?
Trường hợp này, phần trăm nàng có thể sống sót ra khỏi nơi này cũng chỉ có một phần mười, lấy đâu ra tự tin lật được Đông Phương Thanh Ninh đây?
Ha, nếu hôm nay nàng có thể sống sót, vậy thì khác rồi.
“Cảnh Tịch Tiên tôn đến rồi!!”
Lúc này, một tiếng kinh hô vang lên khiến Sơ Nghiên giật mình.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Cảnh Tịch một thân bạch y, Bạch Phượng sải cách cất tiếng hót chấn động toàn trường.
Sơ Nghiên nhìn người từ trên cao chậm rãi hạ xuống, sư tôn tỉnh lại rồi, người vẫn như vậy, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn chúng sinh thiên hạ, nhưng mà tốt quá, người, rốt cuộc bình an vô sự rồi.
Bạch Phượng lúc này kêu một tiếng, vũ hóa hình người đi theo phía sau Cảnh Tịch.
“Tham kiến Tiên tôn.”
Tất cả mọi người đồng thanh hô lớn.
Nói cho cùng Cảnh Tịch là người có ơn với Tu Chân giới, cũng đứng đầu Tu Chân giới bấy lâu, đương nhiên được thế lực khắp nơi kính trọng.
Hắn cũng không phải chỉ dựa vào thực lực mà được tôn hào một tiếng Tiên tôn.
“Chư vị đa lễ.”
Ánh mắt Cảnh Tịch rơi trên người Sơ Nghiên, hai người chạm mắt, Sơ Nghiên liền xoay người né tránh.
Đột nhiên không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt người, không dám cùng người đối mặt.
Tại sao người lại đến? Chẳng lẽ như Cửu Thiên Dạ nói, muốn đích thân thanh lý môn hộ sao?
Đông Phương Thanh Ninh bước lên, hướng Cảnh Tịch chắp tay, bộ dạng ngược lại không quá kiêu căng tự phụ, lại mang một chút nhu ý.
“Theo bối phận, ta nên gọi ngài một tiếng sư thúc tổ.
Nếu ngài đã hạ sơn, vậy chuyện xử lý Thẩm Nguyệt liền giao cho ngài xử lý.”
Nam nhân này, quả thật là nam nhân ưu tú nhất Tu Chân Giới, so với Cửu Thiên Dạ, hắn cũng không kém bao nhiêu.
Đáng tiếc mắt mù, thế nhưng coi trọng Thẩm Nguyệt mà không coi trọng nàng! Nếu hiện tại hắn nhìn thấy bản chất dơ bẩn của Thẩm Nguyệt, có khi…
Cảnh Tịch rũ mắt, thanh âm nhàn nhạt vang lên:
“Đông Phương Thiếu chủ nói đùa, ngươi hiện tại phong quang vô hạn, ba tiếng “sư thúc tổ”, bản tôn không dám nhận.”
Sơ Nghiên nghe đoạn đối thoại của hai người trọng lòng thầm hừ một tiếng, nữ nhân này, đúng là đê tiện, đến sư tôn của nàng cũng muốn câu dẫn? Sư tôn thanh tâm quả dục, kiều mị xinh đẹp như nàng hắn còn không động lòng, bằng vào đóa bạch liên hoa như ngươi?
Đông Phương Thanh Ninh nắm chặt gấu áo, sắc mặt cũng hơi đổi.
Nam nhân này, quả nhiên vẫn ngu xuẩn như vậy! Hắn thế nhưng không cho nàng chút mặt mũi nào!
“Khụ, Tiên tôn hôm nay đến, là muốn đích thân xử lý Ma đầu này, trừ hại cho dân sao?”
Đúng lúc này, một nam tử bên cạnh Đông Phương Thanh Ninh lập tức đi lên giải vây.
Người này là Mộ Thần, là một trong các nam chủ, là Mộ Thần y nổi tiếng khắp Tu Chân giới.
Trước đây Bạch Phượng vốn muốn đi tìm người này cứu Cảnh Tịch, nhưng Sơ Nghiên lúc đó đã ngăn cản.
Bởi vì nàng biết hắn sớm cùng Đông Phương Thanh Ninh một chỗ, không rõ là bạn hay thù, không thể tùy tiện nhờ cậy.
“Cảnh Tịch liếc hắn một cái, không có đáp lời, mà đi đến chỗ Sơ Nghiên đang bị trói.
Sơ Nghiên cảm nhận được người đến gần, lúc này mới ngẩng đầu.
Hai người mắt đối mắt, nàng thế nhưng không dời mắt đi nữa, mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Sư tôn…”
Cảnh Tịch hé môi, còn chưa kịp nói gì, phía dưới đã truyền đến chấn động.
Lúc này, một bóng người xông lên đài, đánh bay đám đệ tử xông lên ngăn cản.
Soạt!
“Nguyệt Nhi vô tội, Đông Phương Thanh Ninh kia mới là kẻ giả tạo! Ta tuyệt đối không cho các ngươi tổn thương nàng!”
Sơ Nghiên kinh ngạc, nàng không nghĩ hắn lại xuất hiện ở chỗ này!
“Kính Phong, sao ngươi lại ở đây!!”.
Danh Sách Chương: