Cuối cùng thì ván game giữa Phong Thần Nam và Bé Hai cũng kết thúc, các bé con kinh ngạc nhìn hình ảnh bên Bé Hai biến thành màu xám.
Bé Lớn kinh ngạc há mồm.
Bé Ba kinh ngạc nhíu mày.
Bé Bốn kêu “Uôi!” một tiếng.
Bé Năm không dám tin tưởng: “Từ xưa đến nay Bé Hai chơi game chưa bao giờ thua cả, thế mà hôm nay lại thua à?”
Bé Sáu mặt mũi hớn hở: “Chúc mừng phát tài, trả tiền đi!”
Phong Thần Nam thắng game ngẩng đầu lên, đắc thắng cười: “Ba thắng rồi, ba sẽ ngủ trong phòng làm việc.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên mọi người thấy giọng điệu của anh trẻ con như vậy, nếu Đằng Dạ Hiên ở đây mà nhìn thấy anh thế này thì có lẽ cũng sẽ bị dọa sợ cho xem.
Bé Hai cũng không vì thua một ván game mà chán nản, ngược lại còn rất thoải mái xòe tay trả lời: “Lần sau con sẽ không cho ba thắng dễ như vậy đâu.”
Vô lý thật đấy, kỹ thuật hacker của cậu bé giỏi hơn ba, tại sao chơi game lại thua cơ chứ? Thật là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi mà.
Nhìn tương tác giữa các con với anh, Thời Ngọc Diệp bất đắc dĩ xoa xoa chân mày.
“Phong Thần Nam, anh dạy hư các con tôi rồi”
“Thật á? Tôi thấy các con rất ngoan mà”
“Tôi nói thế này nhé, nếu anh lại hại các con thức đêm không ngủ nữa thì bây giờ thu thập hành lý cút đi!”
Phong Thần Nam và các bé không hẹn mà cùng nhún vai, nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc, đương nhiên cuối cùng thì Phong Thần Nam vẫn ở lại ngủ.
Thời Ngọc Diệp tức muốn nổ phổi.
Cô vốn cố gắng trở thành một người mẹ xinh đẹp rộng lượng, ai biết sau khi gặp phải Phong Thần Nam thì cô lại càng ngày càng giống bà thím già đanh đá chua ngoa.
“Không được không được! Phải tỉnh táo, phải xinh đẹp, phải có khí chất. Tiên nữ không thể tính toán với người phàm được, nhanh chóng trở về ngủ cho đẹp da thì hơn”
Sáng sớm, khi Thời Ngọc Diệp rửa mặt xong xuôi, đi xuống lầu thì phát hiện Phong Thần Nam đang làm bữa sáng trong nhà bếp.
Bé Bốn ở bên cạnh chỉ chỉ chỏ chỏ, thỉnh thoảng phàn nàn rằng tay chân anh vụng về quá, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của anh.
Trông anh có vẻ thật sự rất tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ ở nhà cùng các con.
“Mẹ tỉnh rồi, cùng lại đây ăn bữa sáng đi!”
Tiếng gọi của Bé Năm khiến Thời Ngọc Diệp tỉnh táo lại.
Cô vừa mới đi tới bàn ăn thì Phong Thần Nam đã bày xong bữa sáng, còn giới thiệu cực kì chuyên nghiệp.
“Ngày hôm nay chúng ta ăn bánh Burrito, trước tiên đặt rau xà lách lên vỏ bánh, thêm thịt ức gà, cà chua, trứng bác, quả bơ, rưới thêm sốt Mayonnaise và sốt cà chua rồi cuốn lại là có thể ăn được rồi”
Bọn nhỏ nghe hướng dẫn rồi tự cuộn bánh, ăn cực kì say sưa ngon lành, đặc biệt là Bé Sáu tham ăn còn hài lòng cười đến híp cả mắt lại.
Xem ra, bọn nhỏ cũng cực kì tận hưởng thời gian ở chung với ba mình.
Thời Ngọc Diệp thu lại ánh mắt, yên lặng ăn.
Phong Thần Nam thấy cô cuốn bánh rồi bắt đầu ăn, anh dịu dàng hỏi: “Hương vị thế nào?”
“Không tệ.”
Anh thoả mãn nở một nụ cười rồi cúi đầu ăn.
Người một nhà ở bên nhau thực sự khiến người ta vui vẻ.
“Đinh đoong!”
Nụ cười của Phong Thần Nam vừa xuất hiện cũng đã biến mất ngay khi chuông cửa vang lên.
Đến cùng là con chó ngu ngốc nào mới sáng sớm đã đến quấy rối cả nhà họ ăn bữa sáng vậy hả?
Bé Lớn ngồi ở phía cuối bàn ăn chạy “bịch bịch” tới huyền quan, cho thang máy dưới lầu đi lên, chỉ chốc lát sau đã có người đi lên, cậu bé tự mình ra mở cửa rồi bi bô chào hỏi.
“Cậu ạ, chào buổi sáng”
Thời Minh Triết thấp giọng dịu dàng đáp lại: “Chào buổi sáng, Bé Lớn, con ăn sáng chưa?”
“Con đang ăn, cậu lại đây cùng ăn đi”
Phong Thần Nam nhìn thấy Thời Minh Triết đi vào trong nhà, gương mặt vừa mới vui vẻ rạng rỡ đã sầm xuống ngay lập tức.
Tất nhiên là Thời Minh Triết cũng y như thế.
Hai người đàn ông vừa gặp mặt đã muốn biến thành Satan và Tu La ngay lập tức, nếu con mắt có thể phóng dao găm thì có lẽ đối phương đã bị giết chết cả nghìn lần rồi.
Mặc dù như thế nhưng hai người vẫn giữ nguyên phong độ và sự khách khí bên ngoài.
“Anh William, anh đến sớm thật đấy: “Có sớm thế nào đi nữa cũng không sớm bằng anh Phong, sáng sớm đã tới đây ăn sáng rồi, anh nhàn hạ thoải mái thật đấy.”
“Ở chung với người nhà thì có xa nữa cũng không thành vấn đề, với lại tôi đang sống ở nơi này mà, tiện lắm”
Giọng điệu của Phong Thần Nam tràn đầy đắc ý, cứ như đang cố hết sức khoe khoang vậy.
Quả nhiên, Thời Minh Triết vừa nghe xong thì nhíu mày lại, anh ấy nhìn Thời Ngọc Diệp bên cạnh.
“Em gái, sao thế này?”
Thời Ngọc Diệp chỉ muốn làm người tàng hình nhưng vẫn bị gọi tên, cô gượng gạo cười rồi lễ phép chào hỏi: “Anh trai, chào buổi sáng”
“Em cho anh ta chuyển vào ở hả?”
“Anh ta thuê nhà kho của em mà”
“Tiền thuê một tháng là bao nhiêu?”
Thời Ngọc Diệp ngẩn ra.
Đúng vậy, giao dịch quan trọng thế này mà cô lại quên hỏi giá!
Cô lập tức quay đầu nhìn Phong Thần Nam, anh bình tĩnh nói: “Tôi trả tiền đặt cọc là ba trăm triệu.”
Thời Ngọc Diệp đang định nói gì đó thì Thời Minh Triết lập tức cướp lời.
“Một tỷ năm trăm triệu, tôi mua lại nhà kho này, anh lập tức chuyển ra ngoài cho tôi.”
“Vậy tôi trả ba tỷ”
“Sáu tỷ: “Mười lăm tỷ”
“Ba mươi tỷ”
Hai người đàn ông đột nhiên vô duyên vô cớ tranh cãi khiến mặt Thời Ngọc Diệp sầm xuống, cô không nhịn được ngắt lời: “Dừng dừng dừng, tôi nói này, hai người lấy nhà kho của tôi làm vật đấu giá đấy hả?”
Cô thật sự không hiểu. Hai người trước mắt này đều là ông trùm tài chính với tài sản cá nhân lên tới ba mươi nghìn tỷ, ở trong mắt người khác là những người đàn ông làm việc dứt khoát quyết đoán, lạnh lùng ít nói, nhưng hai người họ mới vừa gặp mặt đã như hai thiếu niên tranh giành ghen ty với nhau vậy, cực kì trẻ con!
Mặt Phong Thần Nam lạnh tanh, phẩy tay nói với Thời Minh Triết: “Được rồi, vậy anh ra ba mươi tỷ, tôi tặng nhà kho cho anh”
Thời Minh Triết không chút do dự lấy séc từ trong túi ra ký tên rồi đặt lên bàn.
“Đây là ba mươi tỷ. Tôi không bắt anh đi ngay lập tức, ăn xong bữa cơm này rồi anh nhanh chóng thu dọn rời đi đi.”
Các bé con lặng lẽ liếc tấm séc một cái, thấy tấm séc đó thực sự viết ba mươi tỷ mà không khỏi thầm cảm thán trong lòng: Quả nhiên cậu cũng là người dễ dàng mất đi lý trí”
Cuối cùng thì sáu đứa nhỏ cũng cân bằng tâm lý lại được một chút, chí ít cũng có người bị ba lừa giống các bé.
Nhưng các bé vẫn rất bất đắc dĩ lắc đầu rồi tốt bụng nhắc nhở.
“Cậu tỉnh táo lại đi, ba mươi tỷ đã có thể mua lại cả căn nhà này rồi.
“Cậu tỉnh táo lại đi, tối hôm qua ba ngủ trong phòng làm việc của chúng con đó.”
“Cậu tỉnh táo lại đi, nhà kho chỉ là phòng thay quần áo của ba thôi.”
Khóe miệng Thời Minh Triết giật giật, tầm mắt anh nhìn về phía Phong Thần Nam, nụ cười trên miệng anh rõ ràng rất đắc ý.
Thời Minh Triết cảm giác đầu mình sắp bốc khói rồi.
Không chỉ có như vậy, Phong Thần Nam còn nói với Thời Ngọc Diệp rằng: “Tôi kiếm cho cô ba mươi tỷ kìa, có giỏi không?”
Dáng vẻ ngoan ngoãn chờ khen ngợi của anh làm Thời Ngọc Diệp sởn cả da gà.
Cô xoa xoa chân mày, hoàn toàn cạn lời: “Anh cất séc đi, đừng để ý đến anh ta, ngồi xuống cùng ăn bữa sáng đi.”
Thời Minh Triết kéo ghế ngồi xuống, Phong Thần Nam nhanh chóng nói thêm: “Bữa sáng là tôi làm đấy”
Anh ấy khựng lại một chút, bên tai chỉ nghe thấy tiếng chính mình đang nghiến răng nghiến lợi: “Trước khi đến anh đã ăn sáng xong rồi”
Bọn nhỏ nhìn tương tác giữa hai người họ mà suýt chút nữa không nhịn được phun đồ ăn ra ngoài, cả đám yên lặng nhịn xuống.
Bỗng nhiên Bé Lớn nhìn thoáng qua cái túi màu xám bạc mà Thời Minh Triết đặt bên chân, bé nhớ là từ lúc vừa vào cửa anh ấy cũng đã mang tới rồi nên không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Ồ, cậu ơi, cậu mang cái gì đến đấy?”
“Đây là quà ra mắt cho mẹ con đấy.”
Danh Sách Chương: