• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nằm trên giường bệnh hơn một tiếng, chờ cho đến khi được nhìn thấy con lần nữa, Thịnh Vọng Thư mới hậu tri hậu giác phát hiện, ước mơ có con gái của Ngôn Lạc đã bị ngâm nước nóng.
Đến tối, khi mọi người đi cả rồi, trong phòng chỉ còn lại cô và Ngôn Lạc, cô mới nghiêm túc hỏi Ngôn Lạc: “Chúng ta không sinh được con gái, anh có thất vọng không?”
Ngôn Lạc lắc đầu: “Không, chỉ cần là con của em, anh đều thích.”
Vì đứa bé này, cô đã chịu đựng nhiều đau khổ đến thế, anh đau lòng còn không kịp, làm gì còn có tư cách mà bảo thất vọng? Kẻ kén chọn đứa con do người vợ vất vả mang thai mười tháng sinh ra, còn xứng đáng làm đàn ông sao?
Thịnh Vọng Thư bán tín bán nghi mà liếc anh một cái: “Thật không?”
Ngôn Lạc nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc đáp lại: “Thật.”
Giống như là vẫn còn nghi ngờ những gì anh nói, mãi một lúc thật lâu sau, Thịnh Vọng Thư mới chậm rãi gật gật đầu: “Anh đừng có mà lừa em?”
Ngôn Lạc bất đắc dĩ cười một tiếng: “Anh có lừa em bao giờ đâu.”
Sao lại chưa lừa chứ? Lần tiệm lẩu bị nổ lúc đó rõ ràng anh đã lừa cô, trong lúc cô mang thai, rõ ràng là anh rất buồn ngủ và rất mệt mỏi, còn lừa cô, nói rằng mình không ngủ được, mỗi lần khi cô mất ngủ đều thức đêm với cô…
Thịnh Vọng Thư mím môi, mỉm cười hứa hẹn: “Lần sau nhé, lần sau nhất định sẽ nỗ lực sinh cho anh một đứa con gái.
“Không cần.”
Ngôn Lạc ngồi xuống bên giường bệnh, nhẹ nhàng cầm tay cô: “Anh không muốn để em chịu khổ thêm lần nữa, chúng ta chỉ sinh lần này thôi.”
Thịnh Vọng Thư nhìn vào đôi mắt anh, không nói một lời.
Cứ thế qua mấy giây, cô đột nhiên rũ mắt xuống, nghẹn ngào thành tiếng: “Thật sự quá đau.”
Trái tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp mạnh, đau đớn chua xót.

Yết hầu Ngôn Lạc đắng chát, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Sườn mặt của Thịnh Vọng Thư kề sát vào ngực anh, nghe tiếng rung động của lồng ngực khi anh nói chuyện
“Tủi thân cho em rồi, bé cưng.”
(2)
Sau khi Thịnh Vọng Thư sinh con xong, Ngôn Lạc phân chia công việc trong công ty đi hết, vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Từ bệnh viện cho đến trung tâm ở cữ, sau đó lại từ trung tâm ở cữ về đến nhà.
Bị sự sụt giảm hormone nữ sau khi sinh ảnh hưởng khiến cho cảm xúc của Thịnh Vọng Thư trong khoảng thời gian này không ổn định cho lắm, có khi giây trước còn đang bình thường, chẳng hiểu sao giây sau đã trở nên buồn bực, thỉnh thoảng còn không nhịn được mà tức giận lung tung.

Ngôn Lạc vẫn luôn bao dung cô, chưa một lúc nào thể hiện ra sự thiếu kiên nhẫn với cô.
Thịnh Vọng Thư phát cáu nhanh mà hết giận cũng nhanh, chờ cho đến khi đã bình tĩnh lại, ngẫm lại cơn giận dỗi không thể hiểu được trước đó của mình, cô sẽ lại không nhịn được mà áy náy và tự trách, sau đó xin lỗi Ngôn Lạc.
Ngôn Lạc luôn cười cười sờ đầu cô, tỏ vẻ đương nhiên đáp: “Bực bội xả ra được là tốt rồi, xin lỗi gì chứ.”
Thịnh Vọng Thư càng khó chịu hơn, không nhịn được hỏi anh: “Liệu anh có cảm thấy em phiền phức lắm không?”
Ngôn Lạc đáp: “Không đâu.”
Thịnh Vọng Thư lại hỏi: “Vậy sau này thì sao? Một hai lần thì anh còn chịu đựng được, nếu em vẫn luôn như thế thì sao? Liệu anh có không chịu nổi nữa rồi chán ghét em không?”
Ngôn Lạc vẫn nói câu đó: “Không đâu.”
Anh ngồi trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, dịu dàng nói lí với cô: “Đây không phải là vấn đề của em, là do hormone đang làm loạn, những điều này đều là phản ứng bình thường thôi, rồi mọi thứ sẽ dần dần tốt lên.”
Giống như đang tự hơn thua với chính mình, Thịnh Vọng Thư nhìn vào mắt anh, không tự tin cho lắm mà truy vấn: “Nếu như không tốt lên thì sao?”
“…”
“Cho dù không thể tốt lên được cũng không sao, với anh, em có thể tùy ý giận dỗi, anh sẽ không tức giận, cũng sẽ không đi đâu cả.” Ngôn Lạc nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi cô, cười nhẹ.

“Chẳng phải đã hứa với em rồi sao? Muốn cho em làm chủ nhân của anh cả đời.”
“Chủ nhân làm gì cũng đúng hết.”
“…”
Thịnh Vọng Thư nhìn đôi mắt lưu luyến chan chứa tình cảm của anh, cảm xúc giống như đám bọt khí của đồ uống có ga lại bị ý cười của anh hòa tan và an ủi.
(3)
Sau khi ở cữ xong, em bé thường quấy khóc lúc nửa đêm, mỗi khi thằng bé khóc, Thịnh Vọng Thư đều lập tức mở mắt theo phản xạ có điều kiện ngồi dậy, muốn đi dỗ con.
Nhưng lần nào cũng thế, không đợi cô xốc chăn lên, Ngôn Lạc đã đè tay cô lại mau chóng bật đèn xuống giường, dịu giọng dặn dò cô: “Ngủ đi, để anh.”
Em bé ra đời được hơn một tháng, Ngôn Lạc gầy đi thấy rõ.
Chờ đến khi em bé được hai tháng tuổi, giữa trưa một hôm nọ, Ngôn Lạc bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Thịnh Vọng Thư đang ngồi trước gương xăm xoi trái phải.
Bước chân Ngôn Lạc khựng lại, ôm cánh tay đứng tựa nghiêng vào cửa, cực kỳ hứng thú quan sát cô.

Đứng cả buổi trời mà Thịnh Vọng Thư cũng không nhận ra sự tồn tại của anh.

Đến khi cô nhìn gương, sâu kín thở dài một hơi, rốt cuộc Ngôn Lạc mới không nhịn được nữa mà tằng hắng một tiếng.
Lúc này Thịnh Vọng Thư mới quay đầu nhìn về phía anh.
Ngôn Lạc hỏi: “Làm gì thế? Sao mà lại thở ngắn than dài rồi.”
Giữa mày Thịnh Vọng Thư hơi cau lại một chút, lại nhìn thoáng qua gương, sau đó mới lo lắng sốt ruột mở miệng đáp: “Sinh con đúng là tổn thương nguyên khí, em cảm thấy hình như mình đã già đi rất nhiều.”
Ngôn Lạc giống như nghe được một cái luận điệu vớ vẩn đến kinh thiên động địa, không đồng ý mà nhướn mày: “Già ở đâu? Sao anh không nhận ra?”
Thịnh Vọng Thư chỉ chỉ trỏ trỏ mặt mình như thật: “Mắt không còn có thần như trước, làn da cũng không tươi tắn bằng trước kia nữa, còn nữa…”
Không chờ cô nói xong, Ngôn Lạc đã đi đến bên cạnh cô, cúi người kề sát vào mặt cô: “Để anh xem xem.”
Tầm mắt anh dừng ở đôi mắt cô, anh nghiêm trang cười khẽ: “Còn sáng hơn cả sao đây này, còn muốn có thần thế nào nữa? Giống như tia laser hả?”
Thịnh Vọng Thư không nhịn được mà nhếch khóe môi.
Tầm mắt anh lại dừng ở trên sườn mặt cô, lòng bàn tay khẽ cọ cọ, nói tiếp: “Đậu hủ non mà nhà bếp mới mua non nhất chắc cũng chỉ thế này thôi, nếu lại sáng bóng nữa thì chắc trong suốt mất.”
Thịnh Vọng Thư cuối cùng bị anh chọc cười thành tiếng: “Bớt đi.”
“Anh thấy em chắc là bị nhốt ở nhà lâu quá nên mới sinh ra loại ảo giác này.” Ngôn Lạc nhéo nhéo mặt cô.

“Thay quần áo đi, đưa em ra ngoài chơi.”
Thịnh Vọng Thư hỏi: “Đi đâu thế?”
Ngôn Lạc nói như thật: “Đi ra đường nhìn người ta chứ còn đi đâu.

Nếu không có thứ gì đó để tham chiếu thì em mãi mãi không thể đối xử công bằng với khuôn mặt của chính mình được.”
Thịnh Vọng Thư: “…”
Thịnh Vọng Thư dễ dàng bị lời an ủi của Ngôn Lạc lấy lòng, lấy lại tinh thần trang điểm nhẹ rồi thay một bộ quần áo, sau đó mới ra khỏi nhà cùng Ngôn Lạc.
Ngôn Lạc lái xe, đưa cô đến khu thương mại sầm uất nhất ở gần đó.

Sau khi đỗ xe xong, hai người nắm tay đi dạo ở con phố mua sắm đó, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, Ngôn Lạc bước vào trong đó mua cho cô một bó hoa hồng phấn.

Anh đứng trước cửa hàng bán hoa, hai tay nâng bó hoa kia đưa cho cô, nở nụ cười như làn gió mát.

Ánh mặt trời phủ đầy đất, chiếu nghiêng xuống trên người anh tạo thành một vầng sáng rực rỡ.

Hai người cười nhìn nhau, khiến cho những người qua đường liên tiếp ngoái nhìn.
Mi mắt Thịnh Vọng Thư cong cong, nhận lấy bó hoa đó, có hơi thẹn thùng mà mở miệng: “Sao lại làm giống như lần đầu tiên hẹn hò thế?”
“Thì là muốn hẹn hò với em đấy.” Ngôn Lạc không hề để ý mà cười một tiếng, lần nữa nắm lấy tay cô.

“Đi thôi, đến trạm kế tiếp.”
Thịnh Vọng Thư ngạc nhiên hỏi: “Đi đâu thế?”
Ngôn Lạc suy tư một lát rồi đáp: “Đi mua sắm trước đã, sau đó uống trà chiều, đi xem một bộ phim, rồi lại ăn tối dưới ánh nến.

Hoặc nếu như em không muốn xem phim, vậy thì chúng ta đi xem kịch nói được không?”
Thật đúng là một buổi hẹn hò dây chuyền mà.
“Vậy đi thôi!”
Thịnh Vọng Thư hớn hở, nắm tay anh, tung ta tung tăng nhàn nhã bước đi trên đường, giống như một cặp tình nhân bình thường vậy.
Nhưng thế giới chỉ có hai người lại không thể duy trì được quá lâu.
Hai người ngồi ở rạp dành cho tình nhân xem phim, là một bộ phim hài kịch nhẹ nhàng, trong phim đúng lúc có một em bé sơ sinh đáng yêu, thấy nữ chính luống cuống tay chân chăm con cho người khác, Thịnh Vọng Thư không tự chủ được nhớ đến bé con nhà mình, dần dần bắt đầu đứng ngồi không yên, trái tim không khống chế được mà bay về nhà.
Chịu đựng mãi đến khi hết phim, Ngôn Lạc đang định đặt bàn thì đã bị cô đơn phương cho leo cây: “Chúng ta đi lâu như thế chưa về chắc là con trai nhớ chúng ta lắm, hay là hôm khác chúng ta lại dùng bữa tối dưới ánh nến đi?
Ngôn Lạc: “…”
(4)
Dưới sự bầu bạn và che chở kiên nhẫn của Ngôn Lạc, rất nhanh, Thịnh Vọng Thư đã chiến thắng được sự ảnh hưởng của hormone, cảm xúc đã khôi phục lại như thường.

Những mất mát và hậm hực trước đó đã trở thành hư không, cô mời PT (1) về nhà, bắt đầu tích cực tiến hành trị liệu và rèn luyện sau khi sinh.
Hai tháng rưỡi sau khi sinh, chấp nhận sự thật rằng mình không thể sinh ra được một cô con gái như ước nguyện rồi, tất cả mọi sự chú ý của Thịnh Vọng Thư dần dần chuyển sang một việc khác – mỗi ngày quan sát diện mạo của em bé, xem thử rốt cuộc là em bé giống ai nhiều hơn.
Cặp sinh đôi long phượng của nhà Cố Từ Niên lấy nhũ danh lần lượt là Tiểu Niên Cao và Tiểu Hồng Đậu, Ngôn Lạc và Thịnh Vọng Thư cũng kế thừa phương thức đặt tên này, đặt cho bé con nhà mình cái tên là Tiểu Nguyên Tiêu.

Mấy ngày qua, Thịnh Vọng Thư đều sẽ đắm chìm vào việc quan sát diện mạo của Tiểu Nguyên Tiêu ít nhất là ba lần một ngày.


Trẻ con chưa đến ba tháng tuổi nên vẫn còn chưa nẩy nở hoàn toàn, làm sao mà nhìn ra được điểm gì cho cam, nhưng Thịnh Vọng Thư chỉ hận không thể lấy kính lúp đến cẩn thận nghiên cứu.
Việc đầu tiên mà cô quan tâm nhất chính là đôi mắt của Tiểu Nguyên Tiêu liệu có thừa hưởng Ngôn Lạc, là một đôi mắt đào hoa hay không, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, Thịnh Vọng Thư thích nhất là đôi mắt đào hoa kia của anh.
Chỉ quan sát không thôi thì không thấy rõ cho lắm, cô còn muốn gọi Ngôn Lạc đến đây, để cho hai cha con song song ngồi trên sofa, để cho cô thưởng thức và so sánh.
Tiểu Nguyên Tiêu vốn chưa biết ngồi, bé con bị Thịnh Vọng Thư cố định ở giữa hai chiếc gối ôm khổng lồ, bị kẹp giống như một chiếc hamburger
Nhưng nhóc con này hình như lại thích như thế, quay đầu nhìn ba rồi lại ngẩng đầu nhìn mẹ, vui vẻ đến mức bật cười khúc khích không ngừng.
Nhưng một lúc lâu sau, nhóc con không hiểu tại sao lại thấy mẹ nhăn mày, biểu cảm giống như có hơi thất vọng.
“Là em nhìn lầm rồi à? Nhóc con này không chỉ không di truyền được đôi mắt đào hoa của anh mà còn có nếp mí rẻ quạt (2)?”
Ngôn Lạc không để bụng mà cười cười: “Nó mới bao lớn, chờ lớn chút nữa là được mà.”
Thịnh Vọng Thư cảm thấy hơi hơi lo lắng: “Lỡ như không có thì phải làm sao?”
Lời vừa mới dứt, bên tai cô đột nhiên vang lên một tiếng “Oe”, Tiểu Nguyên Tiêu giống như nghe hiểu vậy, tủi thân mà mếu miệng, nước mắt chảy rào rào.
Hai người ngạc nhiên liếc nhìn nhau, Ngôn Lạc giơ tay bịt kín tai Tiểu Nguyên Tiêu, dỗ không hề có tâm một chút xíu xiu nào: “Được rồi, đừng khóc, chẳng qua là mẹ con chỉ nói con không đẹp bằng ba thôi, có chê con xấu đâu.”
Thịnh Vọng Thư cũng vội vàng thò lại gần, che giấu lương tâm mà dỗ dành: “Cục cưng đừng khóc, mẹ cảm thấy nếp mí rẻ quạt của con… Còn đẹp hơn đôi mắt đào hoa của ba con nhiều! Mắt đào hoa quá phong lưu, giống như một tên cặn bã ấy, không giống mắt quả nho của con, nhìn là biết ngây thơ liền.”
Có lẽ là trùng hợp, Tiểu Nguyên Tiêu giống như nghe hiểu.

Nhóc con khựng lại, lập tức ngừng chảy nước mắt, bàn tay Thịnh Vọng Thư nhẹ nhàng cọ cọ khuôn mặt nhỏ của nhóc, nhóc lập tức “Ya” một tiếng, nở nụ cười.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, hai mẹ con cùng “cười”, hình ảnh xinh đẹp và ấm áp vô cùng.
Ngôn Lạc ở bên cạnh nằm không cũng dính đạn: “…”
Phong lưu? Gã đàn ông cặn bã?
Ha hả… Được lắm!
(1) Personal Trainer = PT = huấn luyện viên cá nhân.

(2) Nếp mí rẻ quạt (hay còn gọi là nếp gấp Mông Cổ) là mí mắt có góc mắt trong tạo hình vòng cung như cánh quạt, chạy dọc theo bên ngoài sườn mũi.

Kéo dài từ mí mắt trên đến hết phần trong của mí mắt dưới và có đường cong hơi lõm vào phía trong góc mắt.
------oOo------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK