“Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?” Dung Vũ Ca lãnh đạm hỏi.
“Không phải trẫm tới tìm nàng hồi cung, ta chỉ muốn nói với nàng một việc, nàng có nguyện ý cùng mẫu hậu rời khỏi hoàng cung, bắt đầu lại một lần nữa không?” Cao Hiên ôn hoà hỏi, từ nhỏ mẫu hậu đã giúp hắn làm rất nhiều chuyện, đã đến lúc hắn nên vì mẫu hậu làm giúp một lần.
Dung Vũ Ca lặng nhìn Cao Hiên, cùng nhau rời đi sao, đem kí ức chôn vùi lại hoàng cung, quả thật Dung Vũ Ca có chút động dung. Nếu Vệ Minh Khê không còn là Vệ Thái Hậu, nếu Vệ Minh Khê có thể bỏ xuống hết thảy cùng mình rời đi, mình có thể tha thứ cho nàng hay không? Dung Vũ Ca không biết, nàng chỉ biết nhiều năm nay nàng không hề vui sống một chút nào, nhưng mà, tha thứ không phải là một chuyện dễ dàng như vậy.
“Mẫu mậu mang tâm bệnh, không còn sống được bao lâu nữa…” Giọng nói Cao Hiên mang theo vẻ trầm trọng, đây là lời nói dối hiếm hoi trong suốt cuộc đời hắn, nhưng so với bất kỳ lời nói dối nào cũng tự nhiên và an lòng hơn.
“Ngươi nói bậy!” Dung Vũ Ca nhìn Cao Hiên, nhất định là Cao Hiên nói dối, nhất định đây không phải là sự thật! Tuy Dung Vũ Ca tự nhủ với lòng mình như vậy, nhưng bản thân nàng vẫn không tránh khỏi hoảng loạn và lo lắng. Có lẽ mấy năm nay Cao Hiên và Vệ Minh Khê vẫn có khúc mắc, nếu không phải Vệ Minh Khê xảy ra chuyện gì, Cao Hiên sẽ không chủ động vì nàng đến nói tình lý với mình, nhưng cho dù trong tâm Dung Vũ Ca đang rối loạn thì bề ngoài nàng vẫn cố giữ vẻ mặt bất động thanh sắc, hờ hững thản nhiên.
Cao Hiên nhìn bộ dáng bình thản của Dung Vũ Ca, xem ra không nhẫn tâm thì không được, nhất định phải giáng một đòn mạnh, nếu nàng cứ như vậy không phản ứng thì lời nói dối kia cũng trở thành vô nghĩa.
“Ngày hôm qua sau khi mẫu hậu từ ngoài cung trở về thì hôn mê bất tỉnh, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, ngự y nói nàng tích tụ ưu phiền thành bệnh…” Lúc Cao Hiên nói những lời này, ngữ khí cũng có chút nghẹn ngào, thật đến mức làm cho Dung Vũ Ca không thể không tin, trong trí nhớ của nàng, biểu đệ vô dụng ngày trước là người ngay cả nói dối cũng đỏ mặt, chưa bao giờ dám lừa mình.
“Tại sao nàng luôn luôn ích kỷ như vậy, nàng muốn chết thì chết, còn ta phải làm sao bây giờ…” Dung Vũ Ca đột nhiên như mê sảng, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng vô thần, nàng hận Vệ Minh Khê, nhưng nàng chưa bao giờ muốn Vệ Minh Khê chết, nếu nàng chết rồi mình sẽ không bao giờ được nhìn thấy nàng nữa, thậm chí oán hận cũng biến thành dư thừa. Dung Vũ Ca cảm thấy tuyệt vọng, không được, nàng muốn đi đến hoàng cung, nàng muốn nói cho Vệ Minh Khê biết nàng không được phép chết, Vệ Minh Khê mà chết, Dung Vũ Ca cũng không tha thứ cho nàng, Dung Vũ Ca sẽ càng hận nàng…
Cao Hiên nhìn bộ dáng Dung Vũ Ca thất hồn lạc phách, biết mình đã đạt được mục đích, nhưng thấy dáng vẻ Dung Vũ Ca như vậy vẫn có chút không đành lòng.
“Thân thể nàng chẳng qua suy yếu, chỉ cần tịnh dưỡng thật tốt sẽ không có trở ngại gì nữa, vừa rồi ta chỉ nói dối thôi.” Cao Hiên nhanh chóng tự vạch trần lời nói dối của mình.
Dung Vũ Ca vừa nghe xong liền lẳng lặng nhìn Cao Hiên, ánh mắt cũng dường như sống lại, nhưng chỉ thoáng qua thì vô cùng phẫn nộ, ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ, hung hăng tát Cao Hiên một cái. Dung Vũ Ca giận dữ, mà đại khái Dung Vũ Ca chính là người duy nhất trong thiên hạ này dám đánh thiên tử!
“Nàng bảo ngươi gạt ta?” Thanh âm Dung Vũ Ca tuy rất bình tĩnh nhưng vô cùng nguy hiểm chất vấn Cao Hiên, Cao Hiên có thể cảm giác được trong giọng nói này ẩn chứa lửa giận mãnh liệt, làm cho lòng hắn dâng lên một chút khiếp sợ.
“Là ý của trẫm, mẫu hậu quả thật có tâm bệnh, dù thế nào đi nữa ta cũng sợ mất người. Nếu nàng thực sự quan tâm đến mẫu hậu, sao lại làm khổ người khổ mình như thế? Chẳng lẽ nàng thật sự muốn mẫu hậu chết rồi nàng mới cam lòng sao?” Cao Hiên lau đi tơ máu nơi khoé miệng, đây cũng là lần đầu tiên Cao Hiên dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca dần dần tỉnh táo lại, ngồi thụp xuống, úp mặt vào đầu gối, hai tay ôm lấy đầu gối mình, vừa rồi lúc nghĩ đến Vệ Minh Khê không còn sống được bao lâu nữa, trong lòng nàng có bao nhiêu sợ hãi, làm sao nàng không biết được. Chẳng lẽ thật sự muốn Vệ Minh Khê chết thì nàng mới cam tâm sao? Dung Vũ Ca tự hỏi lòng mình, không, nàng không bao giờ hy vọng Vệ Minh Khê chết, không một chút nào …
Cao Hiên nhìn một Dung Vũ Ca yếu đuối như vậy, cố hết sức kiềm chế nỗi xúc động muốn đến bên nàng, ôm lấy nàng, cả đời này, nữ nhân này đối với mình vẫn là một giấc mộng xa xôi không thể nào với tới.
“Nàng hãy suy nghĩ thật kỹ đi.” Cao Hiên thoáng nhìn Dung Vũ Ca, khẽ thở dài sau đó xoay người rời đi. Hắn có cảm giác mãnh liệt rằng các nàng nhất định sẽ ở bên nhau, dù sao các nàng đều yêu đối phương sâu đậm, có lẽ mùa thu này sau khi mình đi săn trở về, các nàng đã không còn ở đó nữa. Đi săn cũng tốt, hắn không muốn nhìn thấy hai nữ nhân đã từng là người trọng yếu nhất như sinh mệnh của mình li khai.
***
Cao Hiên dừng cước bộ, âm thầm nghe tiếng tiêu vọng ra từ Phượng Tường cung, không biết vì tiếng tiêu quá mức đau thương, hay vì tâm mình quá mức thê lương mà trong lòng Cao Hiên không khỏi cảm thấy khó chịu.
Chờ đến khi tiếng tiêu dùng lại, Cao Hiên mới bước vào Phượng Tường cung, nhìn thấy mẫu hậu đang ngồi đối diện ánh trăng sáng ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
“Mẫu hậu.”Cao Hiên nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Vệ Minh Khê chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Cao Hiên liền miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Mẫu hậu đừng quá mức khổ sở nữa, hôm nay trẫm đi phủ tướng quân, Vũ Ca vẫn yêu người mà, nàng sẽ tha thứ cho người.” Cao Hiên trấn an.
Vệ Minh Khê lắc đầu, Dung Vũ Ca nào có dễ dàng tha thứ cho mình như vậy.
“Hãy tin tưởng trẫm, mang nàng đi đi, nàng sẽ đi theo người mà, tin tưởng trẫm cũng có thể vì hai người làm chút sự tình.” Cao Hiên ôn hoà cười, ánh mắt có sự kiên định không nói nên lời.
Vệ Minh Khê nhìn thấy trên mặt Cao Hiên vẫn còn vết bàn tay rõ ràng, trong thiên hạ này sợ rằng chỉ có Dung Vũ Ca mới dám đánh hắn như thế, nếu Dung Vũ Ca có phản ứng phát tiết cảm xúc với hắn như vậy, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển. Vệ Minh Khê nhìn ánh mắt kiên định của Cao Hiên, tuy không biết Cao Hiên làm gì, nhưng không khỏi có vài phần hy vọng.
“Mẫu hậu, thừa lúc bây giờ Vũ Ca còn đang mềm lòng, một hai ngày nữa người đến phủ tướng quân mang nàng đi đi, ngày mai trẫm sẽ bãi giá đi Nam viên săn bắn, có lẽ mười lăm ngày sau mới có thể trở về, hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng trẫm ở cùng mẫu hậu. Trẫm có Mộ Ca rồi, cũng không sợ cô đơn, nhất định mẫu hậu phải làm cho mình hạnh phúc, làm cho Vũ Ca hạnh phúc, trẫm cũng sẽ vì hai người mà vui vẻ. Trẫm sẽ làm một hoàng đế thật tốt, làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa, sẽ không để mẫu hậu phải lo lắng…” Cao Hiên nói không ngừng, có lẽ y có trực giác rằng sẽ thật sự không còn được gặp lại hai nữ nhân trọng yếu nhất trong cuộc đời mình nữa, đáy lòng phát sinh đầy thương cảm.
“Hiên nhi, lần này mẫu hậu ích kỷ vì mình mà sống một lần, ngày sau mẫu hậu không thể chiếu cố con được nữa, con phải tự chiếu cố cho mình thật tốt, chăm sóc Mộ Ca…” Vệ Minh Khê cũng thương cảm nói, trong lòng còn có chút lo lắng.
“Được, mẫu hậu không còn ở đây thì vẫn có cô mẫu giúp ta, mẫu hậu cứ an tâm đi đi.” Cao Hiên cười nói.
Vệ Minh Khê nghe vậy thì khẽ gật đầu, đúng vậy, chỉ cần có Vũ Dương ở đây, Hiên nhi sẽ không cần mình quá quan tâm, nghĩ được vậy rồi, Vệ Minh Khê cũng an tâm một chút. Lúc này đây, nàng thực sự muốn vì mình mà sống, đi đến tiểu trấn Giang Nam mai danh ẩn tích, từ nay không hề có Vệ Minh Khê hay Vệ Chỉ nữa, chỉ làm một nữ nhân bình thường, lần đầu tiên Vệ Minh Khê có can đảm tự định đoạt cuộc sống của mình.
Lần quyết định này, Vệ Minh Khê sẽ rũ bỏ hết mọi thân phận địa vị và trách nhiệm, tuy rằng không biết rốt cuộc Dung Vũ Ca có thể đi cùng mình hay không, nhưng kết quả cũng không trọng yếu, quan trọng là mình thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
Kết quả chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê sẽ đem mọi quyền quyết định đều giao cả cho Dung Vũ Ca.
***
“Phụ hoàng, người sao vậy?” Cao Mộ Ca ngây thơ hỏi Cao Hiên.
“Có phải phụ hoàng rất vô dụng không? Vẫn rất sợ cô đơn, rất sợ là một kẻ cô đơn…” Cao Hiên nhìn Cao Mộ Ca, chỉ có ở trước mặt nữ nhi, những lời này mới dám nói ra.
“Trong mắt Mộ Ca, phụ hoàng là một phụ hoàng tốt nhất, phụ hoàng còn có Mộ Ca, sẽ không cô đơn đâu.” Cao Mộ Ca an ủi.
“Đúng vậy, phụ hoàng còn có Mộ Ca, chẳng qua có chút khổ sở, rồi sẽ ổn thôi.” Cao Hiên ôm chặt Cao Mộ Ca vào lòng, từ nay về sau mình chỉ còn có hài tử này.
“Vì sao phụ hoàng lại khổ sở như vậy?” Cao Mộ Ca hỏi Cao Hiên.
“Mộ Ca lớn lên sẽ biết, nhân sinh có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, để thành toàn cho người khác thì luôn cần phải có một người hi sinh.” Trước kia mẫu hậu đã hi sinh hạnh phúc của mình, có lẽ khi đó tâm tình mẫu hậu càng bất đắc dĩ hơn so với chính mình.
“Không hiểu, từ lúc nào người cũng học hoàng tổ mẫu, chỉ biết khi dễ Mộ Ca còn nhỏ…”Cao Mộ Ca chu miệng.
Cao Hiên khẽ cười, vẻ tươi cười có vài phần tương tự Vệ Minh Khê.
***
Ngày đó khi Cao Hiên đến phủ tướng quân, Dung Vũ Ca suy nghĩ suốt cả một đêm dài, chỉ cần Vệ Minh Khê, nữ nhân này còn sống thì Dung Vũ Ca cảm thấy mọi thứ cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần rời khỏi kinh thành, thì có lẽ quá khứ có thể chôn vùi, có thể lại bắt đầu một lần nữa…
Không, ta không tha thứ cho Vệ Minh Khê! Trong lòng Dung Vũ Ca tràn đầy mâu thuẫn, nỗi hận kia cũng càng ngày càng không thể xác định.
Sau đó tin tức Vệ Thái Hậu bệnh nặng được truyền ra ngoài, Dung Vũ Ca biết Vệ Minh Khê đang an bài chuyện rời khỏi hoàng cung, trong cung một khi an bài ổn thoả, Vệ Minh Khê sẽ đến tìm mình. Càng đến gần ngày đó, tâm Dung Vũ Ca lại càng rối loạn, cán cân trong lòng Dung Vũ Ca cũng bắt đầu chậm rãi nghiêng về phía Vệ Minh Khê…
Đang khi Dung Vũ Ca cảm thấy có lẽ có thể bắt đầu một lần nữa, vào thời điểm gần trong gang tấc ấy, ông trời lại lần nữa trêu đùa với các nàng …
Lúc Vệ Minh Khê đã an bài mọi sự hoàn hảo, chỉ còn một bước đi đến phủ tướng quân, đối với bên ngoài tuyên bố tin tức Thái Hậu băng hà thì không ngờ lại truyền đến tin tức hoàng đế băng hà. Hoàng đế Cao Hiên trong lúc đi săn vô ý té ngựa, tử vong tại chỗ. Vệ Minh Khê mới ra đến cửa cung phải quay trở về, nhất định Dung Vũ Ca sẽ không đợi được nàng!
Thời khắc khi Dung Vũ Ca nghĩ phải đợi nghe tin Vệ Minh Khê mất thì lại nhận tin Cao Hiên chết, đương trường cười đến nước mắt đều chảy ra. Bản thân mình thực sự giống như kẻ ngốc, cứ cho là hạnh phúc đã ở ngay trước mắt, lão thiên thật không muốn buông tha cho Dung Vũ Ca này mà!