Trong trường hợp bình thường, bất kỳ thiếu nữ nào rơi vào tình huống này hẳn đều sẽ cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, chỉ có điều trường hợp này lại chẳng hề bình thường chút nào.
Chỉ mỗi việc tình cờ gặp ai đó ở Tận Cùng Thế Giới đã đủ bất thường rồi, việc sẵn sàng cứu giúp ai đó tình cờ gặp phải ở Tận Cùng Thế Giới lại càng bất thường hơn nữa.
Thành thật mà nói Aoi không nghĩ ngoài người tốt bụng tới ngu ngốc như mình hoặc kẻ có tâm lý bất ổn như Dunkel ra thì còn có ai rỗi hơi đi làm loại chuyện này.
À không, chỉ mỗi mình cô thôi, Dunkel là còn phải xem tâm trạng nữa.
Gặp phải một hiệp sĩ theo phong cách văn hoá của Đông Lục Địa ở Tận Cùng Thế Giới của Tây Lục Địa sẵn sàng ra tay cứu một thiếu nữ mang mặt nạ đầy bất thường.
Không cần phải là một thiên tài có bộ óc phi thường để nhận thấy chuyện này có gì đó sai sai trong đó.
Chàng hiệp sĩ vẫn mỉm cười dịu dàng đưa tay ra trong khi Aoi thì lại bắt đầu âm thầm cảnh giác lên.
Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo một cách vi diệu.
Con rắn lớn lại không vì sự gượng gạo của hai người mà bỏ đi như không có gì xảy ra.
Trái lại, do ăn phải đòn đau nên nó bắt đầu trở nên điên cuồng, vung đuôi lung tung khắp nơi, quật ngã hàng loạt cây cối xung quanh trước khi há mồm hét vang.
Mùi tanh tưởi buồn nôn khó chịu tới mức dù cách xa hàng chục mét, Aoi vẫn không khỏi nhíu mày.
Con rắn lớn hằn hộc nhìn Aoi và hiệp sĩ đang đứng chắn trước mặt cô rồi phun ra một lượng độc tố bốc mùi gay gắt không kém gì mùi tanh trong miệng nó.
Lượng lớn độc tố được bắn đi ở áp suất cao biến thành một tia nước mang tính xuyên phá và ăn mòn cực mạnh, bay thẳng tới chỗ hai người trong lúc hiệp sĩ vẫn còn đang quay lưng lại với nó.
"Cẩn thận!"
Dù rất hoài nghi sự hiện diện bất thường của kẻ này, nhưng nói sao thì người ta vẫn vừa mới ra tay giúp cô một lần, Aoi hét lên một tiếng nhắc nhở trong lúc lùi về sau mấy bước và mở chiếc quạt kim loại của mình ra ở thế phòng thủ.
Người hiệp sĩ không nói không rằng, xoay người tuốt kiếm chém thẳng xuống, dòng độc tố áp suất cao bị tách dạt ra hai bên, cắt qua đất đá và rừng cây phía sau, tạo ra một khoảng trống an toàn cho cả hai.
"Chưa muốn chết thì biến đi!"
Xoay kiếm hai vòng trước khi tra vào vỏ, hiệp sĩ trừng mắt nhìn con rắn lớn.
Bởi lẽ đứng ở phía sau, Aoi không nhìn thấy được, một con mắt nguyên bản màu đen của hiệp sĩ bỗng chốc hoá thành sắc tím thạch anh cùng con ngươi hẹp dài như loài bò sát.
Trông thấy cái nhìn đầy đe doạ và áp chế tự nhiên của huyết mạch, con rắn lớn giật thót một cái, cơn giận ban nãy biến mất không còn tí tăm hơi đâu nữa, thay vào đó là nỗi sợ tột độ, nó cụp đuôi trườn đi thật nhanh, thoáng cái đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
"Không sao chứ thưa tiểu thư?"
Xoay người nhìn lại, hiệp sĩ lặp lại câu hỏi còn bỏ ngõ khi nãy một lần nữa, con mắt bò sát màu thạch anh tím cũng đã trở lại dáng vẻ bình thường như chưa hề tồn tại.
"Tôi không sao.
Cảm ơn anh."
Lần này Aoi không im lặng nữa, cô cúi đầu bài tỏ sự biết ơn theo phép lịch sự tối thiểu.
"Vậy thì tốt quá."
Hiệp sĩ mỉm cười.
"Nếu để người khác gặp nạn trước mặt mình thì e là tối nay tôi sẽ gặp ác mộng mất.
Cơ mà..."
Vẫn mới nụ cười hoà nhã và dịu dàng trên môi, hiệp sĩ như vô tình đặt lên chuôi kiếm và tiếp tục nói.
"Tại sao một quý cô như tiểu thư lại xuất hiện một mình ở cái nơi đầy rẫy nguy hiểm này vậy?"
"..."
Aoi nhướng mày, cô cảm thấy có chút gì đó vừa mới thay đổi trong giọng điệu của thiếu niên trước mặt mình, cái gì đó giống như là ngờ vực.
Hoá ra kẻ này cũng không ngu ngốc tới vậy, cứu người là hành động vì lòng tốt, nhưng điều đó không có nghĩa anh ta không biết nghi ngờ, chỉ là tạm thời gạt nó qua một bên để ưu tiên việc cứu người hơn thôi.
"Tôi đâu có một mình."
Aoi lắc đầu đáp.
Giống như hiệp sĩ, cô cũng rất hoài nghi về sự hiện diện của người này.
Trước khi hiểu rõ thì đề phòng vẫn hơn.
"Hả?"
Người hiệp sĩ phát ra một âm thanh nhỏ từ khoé miệng.
"Tôi đi cùng vệ sĩ và huyễn thú của mình nữa, nhưng chúng tôi đang tạm thời chia nhau ra để tìm thức ăn.
Trại của chúng tôi ở ngoài bìa rừng thôi, không xa chỗ này lắm."
Lời nói dối tốt nhất là pha trộn một nửa sự thật trong đó.
Tình hình thực tế đúng như những gì Aoi nói, chỉ là cô không tiết lộ việc mình bị lạc thôi.
"Ra là vậy."
Hiệp sĩ buông thõng tay xuống.
Aoi không biết liệu người này tin tưởng mấy phần vào câu nói của mình nhưng ít nhất sự nghi ngờ trong giọng điệu anh ta đã vơi đi một chút.
"Loại vệ sĩ nào lại để cho chủ nhân hành động một mình như vậy chứ?"
Anh ta tỏ vẻ không hài lòng với thái độ làm việc của "vệ sĩ" trong miệng Aoi.
"..."
Lần này Aoi không biết phải nói gì để phản bác, cho nên quyết định im lặng từ chối cho ý kiến.
"Tôi là Sieghart Leona, một hiệp sĩ lang thang đang du hành cùng đồng đội.
Nếu tiểu thư không phiền, tôi có thể hộ tống cô về nơi dựng trại."
Vị hiệp sĩ tốt bụng, Sieghart Leona đề nghị.
***
Sieghart mang theo Aoi trong vòng tay như một hiệp sĩ dịu dàng bế vị công chúa mà mình phục vụ, cô giẫm lên những cành cây lớn, băng vun vút giữa rừng cây rộng lớn.
Từ khi Sieghart và Celina rời Shina đến Tây Lục Địa để Lưu Ly Long Vương và Thẩm Phán Quang Kính nhằm mục đích tập hợp chiến lực đảm bảo thêm chút phần thắng trước Dunkel Ciel một khi hắn thật sự trở thành thảm hoạ đến nay đã được vài ngày.
So với Thẩm Phán Quang Kính không biết đang lưu lạc nơi nào giữa lục địa rộng lớn này thì việc tìm Lưu Ly Long Vương có chút manh mối vê nơi sinh sống rõ ràng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nói thì nói vậy, nhưng đối phương là một Thần Long, nếu Lưu Ly Long Vương không chủ động thể hiện sự tồn tại của mình thì việc tìm cô cũng không khác gì mò kim đáy bể.
Mặc dù bọn họ có thể chuyển dịch không gian, song không có toạ độ xác định để đến thì việc đó cũng bằng thừa, chẳng khác gì nhảy qua nhảy lại lung tung khắp nơi.
Nhân tiện nhắc tới, theo Celina, nếu chỉ xét về chiến lực thuần túy thì Lưu Ly Long Vương là yếu nhất trong Tứ Thần Long.
Tuy nhiên, năng lực của cô lại thuộc hàng đặc thù bậc nhất.
Thời gian chi long.
Chỉ nghe mỗi phong hào cũng thừa biết năng lực đó liên quan tới cái gì.
Song cũng vì thế mà nó trở nên khó hiểu.
Không giống như không gian, ngay từ đầu thời gian đã là một khái niệm rất trừu tượng rồi.
Sieghart không rõ Lưu Ly Long Vương có thể thao túng cái khái niệm trừu tượng đó tới mức độ nào, cơ mà chắc chắn nó chỉ khiến việc định vị cô trở nên khó khăn hơn.
Bằng chứng là nhóm ba người bọn họ đã tìm kiếm suốt mấy ngày qua mà không thu về được chút manh mối khả quan nào cả.
Cuối cùng không thể không tách ra để mạng lưới tìm kiếm phủ sóng rộng hơn trong Tận Cùng Thế Giới.
Celina mạnh nhất tìm ở vùng trung tâm, nơi tập trung nhiều huyễn thú cường đại khó đối phó.
Lumine tìm ở khu vực giữa và phần rìa ngoài cùng là trách nhiệm của Sieghart.
Và rồi điều đó khiến cô tình cờ gặp phải thiếu nữ kỳ lạ này.
Một thiếu nữ trông mong manh tới mức tưởng chừng như một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể quật ngã được.
Nếu là ở bên ngoài, hẳn khí chất đó có thể khiến không ít người cam tâm tình nguyện bảo vệ cô, cơ mà nơi này là Tận Cùng Thế Giới, đám huyễn thú hung tợn kia không quan tâm tới khí chất của ai đó như nào đâu, chúng chỉ muốn biết con mồi có ngon hay không mà thôi.
Ấy vậy mà cô gái đó dường như không có vẻ gì là quan tâm lắm vậy, kể cả khi cô ta còn suýt bị một con rắn lớn nuốt mất.
Cô gái này có vấn đề.
Sieghart nhìn thế nào cũng thấy điều đó hiện rõ mồn một.
Cả cái lý do thoái thác về việc tại sao lại xuất hiện một mình ở đây cũng chẳng đáng tin chút nào.
"Tôi đi cùng vệ sĩ và huyễn thú của mình nữa, nhưng chúng tôi đang tạm thời chia nhau ra để tìm thức ăn." Cơ chứ.
Rồi lại còn "Trại của chúng tôi ở ngoài bìa rừng thôi, không xa chỗ này lắm."
Thế thì tại sao cô ấy lại dẫn cô đi vòng vòng nãy giờ khi bản thân đề nghị hộ tống?
Tuy vậy cái trực giác của cô lại bảo rằng không cần phải đề phòng, cũng có nghĩa là cô gái kỳ lạ đó mười phần chắc chín là người tốt, mặc dù điều đó không khiến cô ấy bớt đáng nghi.
Sieghart không biết rằng không phải Aoi cố tình chỉ mình đi vòng vòng, chính cô ấy cũng muốn nhanh chóng trở về nơi dựng trại vì e rằng nếu Dunkel trở về mà không thấy cô sẽ xới tung cả mảng rừng lên để tìm mất.
Nhưng biết làm sao được, cô bị lạc mà.
Aoi chỉ có thể dựa vào trí nhớ mang máng của mình để tìm về đường cũ.
May mắn làm sao, Sau vài vòng lẩn quẩn, họ cũng tìm được đường ra khỏi rừng, rồi men theo bìa rừng và tìm thấy nơi đỗ xe cắm trại.
Dunkel vẫn chưa trở lại, Kỳ Lân nhỏ cũng không thấy tăm hơi đâu, chỉ có con huyễn thú hình ngựa là hí vang một tiếng khi thấy chủ nhân trở về.
Nhìn thấy điều đó, sự nghi ngờ của Sieghart lại giảm thêm chút nữa, hoá ra là có nơi dựng trại thật, cô từ từ thả Aoi xuống đất.
"Cảm ơn anh đã giúp, xin hãy cho phép tôi giữ anh ở lại một lát để thể hiện lòng biết ơn của mình." Aoi lễ phép nói.
"Cũng được, tôi không thể yên tâm khi để một thiếu nữ chân yếu tay mềm ở lại nơi nguy hiểm thế này một mình được.
Ít nhất tôi cũng sẽ chờ cho đến khi vệ sĩ của tiểu thư trở lại."
Sieghart gật đầu trong khi đánh giá cỗ xe ngựa cách đó không xa.
Một dải băng trắng lấm tấm điểm đỏ đặt trên bệ xe nhanh chóng thu hít sự chú ý của cô.
"Băng gạc? Tiểu thư bị thương ư? Tôi có mang theo vài lọ thuốc hồi phục..."
Cô quan tâm hỏi một câu rồi lấy ra một lọ thủy tinh.
Kể từ sau sự kiện Aric vì giúp mình mà trọng thương suýt chết, Sieghart lúc nào cũng mang theo vài lọ thuốc hồi phục để đề phòng tình huống bất ngờ không kịp trở tay.
Tuy nhiên, lòng tốt của cô chỉ đổi lấy một cái lắc đầu từ Aoi.
"Tôi không sao, người bị thương là vệ sĩ của tôi...!Tình huống của anh có hơi đặc thù một chút, thuốc hồi phục không có tác dụng đâu.
Xin đợi tôi một lát."
Nói rồi không đợi Sieghart trả lời, Aoi xoay người đi đến thùng xe, thu dải băng gạc lại trước khi bước vào trong để chuẩn bị dụng cụ pha trà..
Danh Sách Chương: