Triều Triều chần chừ vài giây, sau đó cũng đưa phần mà mình đã làm xong cho người đàn ông.
Lệ Bạc Thâm nhận lấy, dựa theo chỉ dẫn của cậu nhóc, đặt bộ phận trong tay vào đúng vị trí của nó.
“Cảm ơn.” Triều Triều nói lời cảm ơn hết sức gượng gạo.
Lệ Bạc Thâm hơi chau mày rồi khẽ gật đầu, đút một tay vào túi sau đó đứng sang một bên nhìn ba đứa nhỏ vui vẻ lắp ráp Lego, thỉnh thoảng lại ra tay giúp bọn chúng lắp ráp.
Trong phòng bếp, lúc này Giang Nguyễn Nguyễn đang rửa bát cũng không mấy yên lòng, lực chú ý của cô vẫn luôn đổ dồn về phía mấy người bên ngoài, thậm chí cô còn có chút hối hận vì đã để Lệ Bạc Thâm ở lại lâu như vậy, đáng lẽ ra lúc ăn xong cô nên mời bọn họ về ngay mới đúng.
Hai tên nhóc Triều Triều và Mộ Mộ này, lần trước gặp mặt chúng đã dám nói mấy lời đó cho Lệ Bạc Thâm nghe, bây giờ lại để bọn họ ở chung với nhau như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không yên lòng lắm.
Đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh bọn họ hòa hợp như vậy.
Giang Nguyễn Nguyễn càng sợ hai đứa nhỏ sẽ nói ra lời gì đó không nên nói.
Nếu Lệ Bạc Thâm biết hai đứa nhỏ kia là con của hắn…
Trái tim Giang Nguyễn Nguyễn thoáng cảm thấy hoảng sợ.
Cô không dám cam đoan Lệ Bạc Thâm sẽ không trực tiếp cướp bọn nhỏ khỏi tay mình.
Với thân phận hiện tại của cô, Lệ Bạc Thâm thật sự rất dễ cướp mất hai đứa con của cô.
Cô không dám tưởng tượng lúc đó mình sẽ có tâm trạng như thế nào, hai đứa nhỏ rời đi rồi mình sẽ ra sao…
Giang Nguyễn Nguyễn càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ.
Chiếc bát trong tay cô bất ngờ trượt xuống đất, tới lúc cô hoàn hồn lại đã nghe thấy âm thanh thủy tinh vỡ nát vang lên bên tai.
Bốn người trong phòng khách lập tức giật bắn mình, đồng loạt nhìn về phía phòng bếp.
Ba nhóc con liếc nhau, nhao nhao bỏ mấy khối lego trong tay xuống rồi đứng dậy chạy vào phòng bếp.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Triều Triều và Mộ Mộ lo lắng mà nhìn mẹ mình.
Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới tỉnh táo lại, nhìn hai đứa nhỏ trước mắt mà cảm thấy càng bất an, cô miễn cưỡng đè nén cảm xúc trong lòng xuống rồi cười lắc đầu với bọn nhỏ: “Không có gì, mẹ không cẩn thận trượt tay làm vỡ cái bát, các con đừng đi vào, trên mặt đất có miểng đó.”
Nói xong, cô làm như không có việc gì mà ngồi xổm xuống dọn đống bừa bộn trên đất, nhưng trong lòng vẫn rất rối ren, thậm chí lúc nhặt miểng còn mất tập trung.
Lệ Bạc Thâm đứng sau lưng ba nhóc con, nhìn người phụ nữ ngồi xổm dưới đất với ánh mắt thâm trầm.
Không biết có phải ảo giác không mà hắn cảm thấy người phụ nữ này có tâm sự gì đó.
Giang Nguyễn Nguyễn cúi đầu, mơ hồ cảm nhận được ánh mắt hắn đang tập trung lên người mình khiến sau lưng cô như có cái gai đâm vào, cảm thấy rất rối loạn.
Cô nhất thời bất cẩn lại trực tiếp nắm phải một mảnh vỡ sắc nhọn.
Một cơn đau nhói truyền đến từ đầu ngón tay.
Giang Nguyễn Nguyễn bỗng tỉnh táo lại, vô thức hít hà xuýt xoa một hơi.
“Mẹ!”
“Dì!”