Biên Tẫn ôm nàng thật chặt, nỗi đau đè nặng lên cơ thể khiến hơi thở cũng trở nên khó nhọc.
"A Diêu. Ta sẽ đưa ngươi rời khỏi thành Trường An."
Nghe thấy câu nói này, ý nghĩ đầu tiên của Thẩm Nghịch chính là ——
Thật tốt.
Sư tỷ lại bắt đầu gọi cái tên thân mật "A Diêu" này.
Đây là cái tên nàng thích nhất.
Đại danh đương nhiên cũng rất thích.
"Thẩm Nghịch" là mong đợi của sư tỷ, hy vọng nàng có thể lấy ý chí quật cường, không câu nệ tục thường.
Nhưng tên thân mật lại không có nhiều đạo lý như vậy, chỉ có thiên vị và cưng chiều.
Mỗi lần sư tỷ gọi nàng như vậy, nàng đều biết sư tỷ yêu thương nàng bao nhiêu.
Thật tốt, cái tên thân mật này lại thuộc về nàng.
Đây là Tẫn sư tỷ, Thẩm Nghịch lặng lẽ để mặc Biên Tẫn trút ra những cảm xúc bất an.
Mãi đến khi cảm nhận được cơ thể Biên Tẫn dần ngừng run rẩy, nhịp thở cũng trở lại bình ổn, nàng mới nhẹ nhàng xoay người, nâng khuôn mặt Biên Tẫn trong lòng bàn tay.
"Không được."
Thẩm Nghịch rất ít khi cự tuyệt Biên Tẫn, nhưng lần cự tuyệt này lại mang theo sự kiên định chưa từng có.
"Sư tỷ, ta rất muốn cùng ngươi rời khỏi nơi này, ngươi dẫn ta đi đâu cũng được, chỉ cần có ngươi ở. Nhưng, nếu ta thật sự đồng ý, quãng đời còn lại ngươi sẽ chỉ sống trong hối hận."
Thẩm Nghịch nghịch ngợm xoa lên khuôn mặt đang u sầu của Biên Tẫn.
Biến nỗi u sầu của nàng thành những biểu cảm kỳ quặc.
"Nếu chúng ta rời khỏi thành Trường An, thì bá tánh thành Trường An sẽ ra sao? Lần sau nếu xuất hiện dị thú nguy hiểm cấp cao thì phải làm thế nào? Ai có thể ngăn cản chúng? Hắc khối Rubik mất kiểm soát sẽ tắm máu các đại thành trì, khi máu chảy thành sông, ngươi sẽ yên lòng sao?"
Lời của Thẩm Nghịch quá chính xác và tr.ần tr.ụi, khiến cho những ngón tay đang vu.ốt ve trên người nàng của Biên Tẫn bất an.
Thẩm Nghịch nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đang suy tư của Biên Tẫn.
"Ta quá hiểu ngươi, sư tỷ. Ngươi sẽ áy náy, sẽ lo lắng, cả đời cũng không vui vẻ được. Chúng ta đương nhiên phải đi, chờ xây xong phòng thủ thành phố, hoàn toàn tiêu diệt Hắc khối Rubik, ngươi không nói ta cũng sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này. Ngươi muốn trùng kiến Song Cực Lâu, ta sẽ cùng ngươi trùng kiến. Ngươi muốn đến một nơi chỉ có hai chúng ta, chân trời góc biển ta cũng sẽ đi theo ngươi. Nhưng trước đó, chúng ta không thể rời đi. Ta không muốn ngươi lòng đầy sầu lo, tâm sự nặng nề."
Thẩm Nghịch kẹp lấy mặt nàng.
"Đại sư tỷ của Song Cực Lâu chúng ta, Thần bảo hộ của Đế quốc Đường Pro, phải mãi mãi đi trên con đường thuộc về ngươi, không vì bất cứ ai mà vướng bận. Ta càng không muốn trở thành người trói buộc ngươi."
Trước khi mở lời, Biên Tẫn đã nghĩ đến vô vàn kết quả.
Nhưng hiện thực trước mắt lại vượt quá mọi dự đoán.
Thẩm Nghịch lúc ấy sẽ không thể biết được, giờ khắc này, nàng trong mắt Biên Tẫn đẹp đến mức nào.
Thành thục, kiên định, đáng tin cậy.
Tiểu hài tử luôn ỷ lại vào nàng, A Diêu của nàng, đã hoàn toàn trưởng thành.
Biên Tẫn khẽ cụp mắt.
Lần duy nhất trong đời lý trí nàng đi chệch khỏi đường ray, đã được Thẩm Nghịch kéo trở lại.
Nụ hôn kéo dài, dịu dàng đến cực điểm.
Trong môi thoảng vị chát nhẹ, không biết là nước mắt của ai.
Hương hoa lê thoang thoảng lan tỏa trong phòng ngủ.
Thẩm Nghịch tựa vào lòng Biên Tẫn, ôm lấy vòng eo nàng.
"Sư tỷ, ngươi có phải đã biết gì rồi không?"
Biên Tẫn "Ừ" một tiếng, nói, "Ta đã thấy nàng."
Thẩm Nghịch đã đoán được.
Khó trách lâu như vậy chưa tỉnh, quả nhiên là ở trong tiềm thức tìm kiếm "Biên Tẫn" kia.
Vậy...... Hai người gặp mặt, có đề cập đến chuyện Thẩm Nghịch và Biên sư tỷ hoang đường đêm hôm đó không?
Trong lòng Thẩm Nghịch bất an, Biên Tẫn lại không có ý muốn đề cập đến những chuyện đó.
Trong mắt Biên Tẫn, Thẩm Nghịch sở dĩ sẽ cùng một ý thức khác tiếp xúc, đơn giản là ý thức kia chính là bản thân Biên Tẫn.
Đây là tín nhiệm và tình cảm của Thẩm Nghịch dành cho nàng.
Nếu muốn đem chuyện này ra để phiền Thẩm Nghịch, Biên Tẫn không đành lòng.
Biên Tẫn chỉ nói với Thẩm Nghịch một chút suy đoán về kế hoạch của "Biên Tẫn" kia.
Bao gồm mục đích phong tỏa ký ức của "Biên Tẫn" kia, là để hoàn toàn che giấu những chuyện đã xảy ra trong ba năm đó. Cùng với, Thẩm Nghịch rất có thể là một phần trong kế hoạch.
Biên Tẫn: "Nhưng chi tiết cụ thể thì nàng không chịu tiết lộ."
Giữa mày Biên Tẫn vẫn luôn nhíu chặt, cho đến khi Thẩm Nghịch dùng đầu ngón tay giúp nàng xoa ra.
"Ngươi lo lắng ta là một phần trong kế hoạch, sợ ta bị thương, mới muốn mang ta rời khỏi thành Trường An sao?"
Ánh mắt Biên Tẫn nặng nề, "Ta làm sao có thể không lo lắng?"
Thẩm Nghịch bỗng nhiên cười, vui vẻ mà hôn lên môi Biên Tẫn.
Biên Tẫn: "...... Không đứng đắn."
"Sao lại không đứng đắn chứ. Sư tỷ, ngươi nên nghĩ thế này, nàng cũng là ngươi, các ngươi chính là cùng một người, lúc trước khi lập kế hoạch ngươi nhất định đã đồng ý rồi. Sao ngươi lại để ta gặp nguy hiểm? Điều quan trọng nhất là, có thể để ta tham gia vào kế hoạch tuyệt mật, đây là sự tin tưởng đối với ta, ta vui mừng thật sự, sao sư tỷ lại ủ rũ thế này?"
Biên Tẫn còn muốn nói gì đó, Thẩm Nghịch lại hôn nàng.
Đem hết thảy lo âu của nàng hôn trở về.
Biên Tẫn: "...... Hồ nháo."
Thẩm Nghịch hùng hồn nói: "Ừ, ta chính là hồ nháo."
Chiêu này là nàng học được từ Biên sư tỷ.
Nàng hồ nháo chính là Biên sư tỷ hồ nháo, Biên sư tỷ hồ nháo chính là Tẫn sư tỷ hồ nháo.
Đến cuối cùng tương đương, nàng hồ nháo chính là Biên Tẫn hồ nháo.
Biên Tẫn vốn trầm lặng, ít lời, tính tình khép kín, chẳng mấy khi bộc lộ vui buồn.
Vậy mà nàng lại bị Thẩm Nghịch, người luôn đi ngược lễ giáo, phá vỡ quy tắc này hấp dẫn, cũng chính sự bình tĩnh xen lẫn nét tùy ý trên người Thẩm Nghịch khiến nàng cảm thấy an lòng.
Cảm giác hoang mang dần tan biến.
Giờ khắc này, Thẩm Nghịch cảm thấy mình đã nắm giữ vận mệnh trong tay.
Khi đó nàng cho rằng, bí mật về ma chủng kia chính là nắm được mạch máu của Lý Nhược Nguyên và Tần Vô Thương.
Trong ván cờ chính trị này, nàng sẽ là người xem cờ, nắm giữ con át chủ bài, không nói một lời, chỉ quan sát những người khác tranh đấu.
Ở nơi an toàn nhất trên mảnh đất này, chậm rãi bước dọc con đường đầy Hắc khối Rubik chực chờ tiêu diệt tất cả, chỉ cần không ngừng tiến về phía trước, ắt hẳn sẽ có một ngày trời quang mây tạnh, thế gian thanh bình, để Biên Tẫn có thể ngủ một giấc an yên.
Đó là ý nghĩ lạc quan mà Thẩm Nghịch luôn tình nguyện tin tưởng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, khi cơn biến động long trời lở đất quét qua đế quốc, khi nền văn minh nhân loại mất kiểm soát mà lao đến ngã rẽ diệt vong, Thẩm Nghịch, giữa một đêm cô tịch, ở thành Trường An, nơi an toàn nhất trên đại lục, bỗng dừng bước. Hôm nay là ngày nàng quyết định từ chối rời khỏi kinh thành.
Chính khoảnh khắc ấy, nàng đột nhiên nhận ra bản thân đã bỏ sót một điều vô cùng quan trọng.
Tẫn sư tỷ và tất cả những lời nàng nói, những việc nàng làm, Biên sư tỷ đều âm thầm quan sát.
Vì sao Biên sư tỷ lại chọn đúng thời điểm đó để thường xuyên xuất hiện?
Vì sao, làm Tẫn sư tỷ dễ dàng phát hiện ra bóng đen trong sương mù chính là bản thân mình?
Nếu Thẩm Nghịch là một phần quan trọng nhất trong toàn bộ kế hoạch, thì Biên Tẫn chính là người chấp hành kiên định và xảo quyệt.
Ngay cả bản thân mình cũng có thể lợi dụng.
Mục đích thực sự của kế hoạch Biên Tẫn, mục tiêu quan trọng nhất, chính là muốn Thẩm Nghịch ở lại thành Trường An.
Ở lại nơi hy vọng này.
Vào giữa hè năm Trinh Quán thứ hai, Thẩm Nghịch đứng giữa tương lai mờ mịt. Khi ấy, nàng vẫn chưa đặt chân ra hoang dã, vẫn còn đắm chìm trong vỏ bọc ôn nhu mà Biên Tẫn cẩn thận dệt nên cho riêng nàng.
Ban ngày, nàng bận rộn với những công trình phòng thủ thành phố, cùng vô số việc lớn nhỏ không tên, dốc hết tinh thần để xử lý từng chuyện một.
Đến đêm, cá lượn lờ trong dòng nước xuân, cả gian phòng chỉ ngập tràn hương hoa dịu dàng.
Tình ý dạt dào, hai người trao nhau ân ái.
Biên Tẫn cau mày trông rất đẹp, đến lúc bỗng chốc buông lỏng vẻ mặt lại càng động lòng người.
Trong hơi thở rối loạn và cơn nóng ẩm phóng túng, từng dấu vết lưu lại trên da thịt đều là minh chứng của khao khát lẫn nhau.
Mồ hôi thơm thoang thoảng trên cổ, Thẩm Nghịch đã không buồn bận tâm người trước mắt rốt cuộc là Biên sư tỷ hay Tẫn sư tỷ.
Dù là ai, niềm vui không đổi, tình yêu không đổi, hà tất phải tốn công phân biệt?
Trước mùa hè này, Thẩm Nghịch từng thấy một Biên Tẫn cứng rắn, lạnh lùng hơn người.
Là một vòng trăng treo cao, không vướng chút bụi trần tình ái.
Trong lòng chỉ có sư môn, trước mắt chỉ thấy chúng sinh.
Tình yêu với nàng, mỏng manh như khói sương.
Không ai có thể lọt vào mắt nàng.
Nhưng sau khi mùa hè này đến, Biên Tẫn ở sâu trong cái nắng hè chói chang oi bức, lại nóng bỏng như lửa.
Trong mắt là Thẩm Nghịch, lòng bàn tay ướt đẫm là Thẩm Nghịch, d.ục v.ọng trong lòng vẫn là Thẩm Nghịch.
Yêu thích đến mức không biết phải làm sao cho phải, lời nói ra cũng không được mạch lạc.
"A Diêu, chỉ nhớ rõ một mình ta thôi......"
Lúc Thẩm Nghịch cảm thấy ý thức mình lung lay sắp đổ dưới thân Biên Tẫn, đột nhiên nghe được câu nói ấy, cho rằng nàng chợt nhớ ra điều gì, lại quay sang ghen tuông với Biên sư tỷ.
Nhưng, không phải vậy.
Thẩm Nghịch ngẩng đầu lên hôn nàng, ngón tay ửng hồng từ cằm kéo dài đến thái dương, nhìn vào đôi mắt nàng, đột nhiên đọc được ý tứ của nàng.
Thẩm Nghịch bất đắc dĩ giải thích: "Sư tỷ, lúc trước ta thật sự chỉ là hành động theo cảm tính mới nói mấy chuyện yêu đương linh tinh."
Nghe nàng nói vậy, Biên Tẫn có chút ngơ ngẩn vui mừng.
"Thật sao?"
"Thật sự, thật sự, thật sự......"
Đón lấy hành động của Biên Tẫn, Thẩm Nghịch chủ động tiến lên.
Hồng triều lan tràn phía sau cổ và sau lưng, Thẩm Nghịch đã không thể ngăn được niềm vui sướng đang tràn ngập.
"Đời này thích một mình sư tỷ thôi cũng đã không hết......"
Đêm đến triền miên, sáng ra vẫn phải dậy luyện tập thân thể.
Thẩm Nghịch một mặt phá giải bí mật lò luyện đan và ma chủng, một mặt vẫn đang nghiên cứu lá bùa kia, thứ mà nàng vẽ mãi không xong.
Chế tạo vũ khí cho Đệ Ngũ Khuyết, chờ đến khi "Li Lực Khai Thác Cơ số 1" thắng lợi trở về, là có thể bước vào giai đoạn cuối cùng.
Còn có chuyện Đậu Toàn Cơ ủy thác nàng điều tra.
Sự tình rất nhiều và phức tạp, nhưng Thẩm Nghịch tâm tình tốt nên không hề thấy phiền muộn.
Hết thảy đều được nàng đẩy mạnh đâu vào đấy.
Hệ thống Lễ Bộ đã bị hack, danh sách người chết và nguyên nhân cái chết của Lệ Cảnh Môn mấy năm nay cũng được lấy ra.
Thẩm Nghịch vuốt cằm nhìn một lát, nguyên nhân chết đều là "hy sinh vì nhiệm vụ", hoàn toàn không có ghi chép nào về việc miệng mũi chảy máu.
Có một điểm khó giải quyết.
Cần phải nói rõ ngọn ngành chuyện này với Biên Tẫn, nàng quen với việc mọi việc đều muốn nghe ý kiến của sư tỷ.
Thẩm Nghịch: "Hồ sơ Lệ Cảnh Môn được Lễ Bộ lưu giữ thiếu sót quá nhiều, ghi chép về nữ quan tử vong của Lệ Cảnh Môn càng sơ sài, ngay cả việc khám nghiệm tử thi cũng không được lưu trữ."
Biên Tẫn: "Dù sao cũng là bộ phận chuyên làm việc cho Thiên tử, nguyên nhân cái chết của các nàng có thể liên quan đến hành tung của Lý Nhược Nguyên, từng bước đều là cơ mật."
Thẩm Nghịch: "Việc quản lý thông tin nội bộ của Lệ Cảnh Môn rất nghiêm ngặt, Đậu Toàn Cơ vào Lệ Cảnh Môn thời gian không ngắn, mặc dù lúc trước là một nữ quan nhỏ, mà cũng mới phát hiện ra bí mật nội bộ, chứng tỏ chuyện này phía trên luôn che đậy rất kín kẽ."
Xem lại ghi chép của Lễ Bộ, việc quàn linh cữu và mai táng của nữ quan Lệ Cảnh Môn đều thống nhất đơn giản, có thể nói là sơ sài.
Xem ra không thể tìm thấy manh mối có giá trị nào từ Lễ Bộ, Thẩm Nghịch dựa lưng vào ghế, ngược lại cảm thấy buồn cười:
"Ngươi nói xem, Toàn Cơ sao không tìm Lý Tư đến tra việc này?"
Lý Tư được thăng nhiệm Kim Ngô Tướng quân đã vài năm, trước đó nàng cũng từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong Kim Ngô Vệ, mọi án mạng ở kinh thành nàng đều có quyền hỏi đến. Cho dù chuyện nữ quan Lệ Cảnh Môn tử vong lúc trước không do Kim Ngô Vệ xử lý, hiện tại nàng muốn điều tra, có quyền hạn trong tay, không ai dám nói chữ "Không".
Biên Tẫn thật ra có chút hiểu được nội tâm của Đậu Toàn Cơ.
"Toàn Cơ hẳn là hơi ngại phiền Lý Tư hỗ trợ."
Thẩm Nghịch cười nói: "Hiểu rồi, dù sao Lý Tư ở phía sau truy đuổi rất gắt gao, nàng nếu mở miệng, coi như thiếu Lý Tư một ân tình, đến lúc đó, chuyện hôn sự này nàng biết trả lời sao đây? Thôi được, Toàn Cơ ngại, ta không ngại. Vậy thì để ta đảm đương vai bà mối."
Thẩm Nghịch trực tiếp gửi bản sao tin nhắn của Đậu Toàn Cơ cho Lý Tư, nói là chuyện quan trọng của Đậu Toàn Cơ, nàng tra không rõ, thỉnh cầu Tướng quân Lý Tư giúp một tay.
Biên Tẫn xem những dòng chữ Thẩm Nghịch gõ ra, phảng phất nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Lý Tư, cùng với thanh âm của nàng: "Hả, trên đời này còn có chuyện mà Tĩnh An hầu tra không rõ sao?"
Bên này Thẩm Nghịch vừa gửi tin đi, chưa đến mười lăm phút đã có tin nhắn mới rung lên.
Còn tưởng rằng là Lý Tư người bận rộn hồi âm nhanh như vậy, kết quả là mật tin của Tằng Khuynh Lạc.
Thẩm Nghịch xem xong mật tin, thần sắc có chút chần chờ.
"Lý Nhược Nguyên lấy cớ chúc mừng công trình phòng thủ thành phố hoàn thành một giai đoạn, chiêu năm vị Vương gia vào kinh, tổ chức lễ mừng Kim Thu? Đây là chuyện chưa từng có."
Biên Tẫn nhớ tới lời của "Biên Tẫn" kia ——
Lý Nhược Nguyên không thể chống đỡ được lâu nữa.
Biên Tẫn nói: "Chiêu năm vị Vương gia vào kinh, tương đương bảy vị Vương gia đều ở kinh thành này. Trận thế lớn và nguy hiểm như vậy, lễ mừng khẳng định chỉ là chiêu trò che mắt. Có lẽ là vì thoái vị."
"Không giống. Nàng nếu bỏ được thoái vị cũng sẽ không chờ đến hôm nay. Bất luận nàng tính toán gì, phái người điều tra là biết."
"Chỉ là, nàng nếu có mưu đồ, địa điểm mở tiệc chiêu đãi chư vương lần này khẳng định vô cùng bí ẩn, vị trí của mấy vị Vương gia chỉ sợ không dễ dàng xác định."
Thẩm Nghịch lại cười thần bí.
"Không cần tìm Vương gia, trực tiếp xác định Lý Nhược Nguyên chẳng phải tốt hơn sao?"
Hành tung của Lý Nhược Nguyên tự nhiên so với chư vương càng khó tìm.
Nhưng Thẩm Nghịch chắc chắn như vậy, Biên Tẫn liền biết nàng có biện pháp.
Thẩm Nghịch đưa màn hình cho Biên Tẫn xem.
"Vị trí chấm đỏ, chính là vị trí Nghi thức phi thiên của Lý Nhược Nguyên. Nghi thức phi thiên này sau khi chế tạo xong vẫn luôn dừng ở Đại Minh Cung, chưa từng nhúc nhích, cố tình một canh giờ trước có động tĩnh. Nghi thức phi thiên có chức năng ẩn thân, nói không chừng Lý Nhược Nguyên chính là coi trọng khả năng ẩn thân này, muốn mượn đó để che mắt thế gian, thần không biết quỷ không hay hành sự. Bất quá nàng khẳng định không nghĩ tới, ta đã sớm gắn máy định vị lên Nghi thức của nàng rồi."
Biên Tẫn nhìn điểm đỏ đáp xuống ở một vùng ngoại ô hoang vắng.
Nàng có ấn tượng với nơi này, hình như là hành cung trước đây của Lý Nhược Nguyên.
Vị trí hẻo lánh khó tìm, thật là một nơi có những bí mật đen tối.
Biên Tẫn tò mò hỏi: "Ngươi là khi nào gắn máy định vị lên Nghi thức của Lý Nhược Nguyên?"
"Không phải lần đó ta bị phạt đi Thiếu Phủ Giám lao dịch sao. Lâm thiếu phủ không để ta may vải, nhưng lại bắt ta đi sửa Nghi thức phi thiên. Không cho bạc việc ta làm cũng được, bất quá tất nhiên phải đổi lại chút lợi ích. Ta liền gắn cái máy định vị thường dùng này vào. Lúc ấy chỉ là tò mò, muốn biết Lý Nhược Nguyên trừ bỏ ở Đại Minh Cung còn sẽ đi địa phương nào. Nàng lâu như vậy cũng chưa có động tĩnh, ta suýt nữa đã quên."
Biên Tẫn dở khóc dở cười.
"Ngay cả vị trí của Thiên tử ngươi cũng dám định vị."
Thẩm Nghịch kiêu ngạo ngẩng cằm lên.
"Ngươi liền nói ta có lợi hại hay không đi."
.
Chuyện bảy vị Vương gia tề tụ về kinh thành là một chuyện cực kỳ bí ẩn, số người biết được lại càng ít ỏi.
Nhưng An Vương đã sớm cài cắm tai mắt bên cạnh các vương gia khác, ít nhiều gì cũng có tin tức.
Tin tức Sở Vương Lý Mộc khởi hành nhập kinh, lập tức bay đến Phồn Chi.
Phồn Chi vội vàng lên tầng cao nhất của khách điếm, đang định hỏa tốc vào trong, thì bị Khang Dật một tay ngăn lại.
Hai người đối diện nhau, Phồn Chi mới phát hiện, trong phòng có thêm hai người.
Lận cô cô, còn có...... Hướng công.
Hướng Tri Phiên cũng tới.
Hướng Tri Phiên mặc một bộ hắc sam giản dị, hai hàng lông mày hình con tằm đã điểm hoa râm, thái dương cũng hằn dấu vết phong sương, trông đã bước vào tuổi xế chiều, nhưng vẻ mặt thần thái sáng suốt, thân hình cường tráng căng đầy bộ áo ngoài, không giống như một lão ông bình thường.
Hắn cùng Lận cô cô ngồi ở ghế dựa, hẳn là vừa tới không lâu, thị nữ lúc này mới dâng trà nóng lên.
Hai vị trưởng bối tới chơi, Lý Cực vẫn như cũ không xương cốt nằm trên giường nệm, trong tay phủng một quyển tập tranh, thuận miệng nói:
"Bổn vương trọng thương chưa lành, liền không nghênh đón nhị vị."
Lận cô cô trong mắt có chút oán trách, Hướng Tri Phiên lại là gương mặt hiền từ, ngữ khí ôn hòa.
"Điện hạ tự nhiên là nên hảo hảo dưỡng thương, nào có đạo lý điện hạ đứng dậy nghênh đón lão nô."
Thanh âm của Hướng Tri Phiên so với nam tử bình thường thì the thé và chậm rãi hơn, là kiểu âm điệu mà Lý Cực ghét nhất.
Lý Cực không trả lời hắn.
Vết thương cũng đích thực không dễ dàng gì mà nói rõ ràng được.
Tằng Khuynh Lạc trong lúc hoảng loạn đã đâm nhát dao kia rất sâu, phải khâu vài mũi.
Lúc ban đầu chỉ cảm thấy Tằng Khuynh Lạc xuống tay thật tàn nhẫn, sao lại đâm vào đúng chỗ này, mỗi lần hô hấp đều sẽ đau.
Sau này Lý Cực lại ngây ngốc mà nghĩ, vị trí này cũng thật diệu kì nha......
Mỗi một lần hô hấp đều sẽ đau, mỗi một lần hô hấp đều sẽ nhớ đến nàng.
Đã nhiều ngày Lý Cực đều nằm ở trên giường sống qua ngày, việc lớn việc nhỏ đều mặc kệ, chán nản, hơi có chút bất cần đời.
Hướng Tri Phiên, sau khi bị Lý Cực lạnh nhạt, vẫn giữ thái độ hòa nhã và kể về Hà Vọng cùng đám thuộc hạ mà hắn đưa từ Mục Châu đến.
Hà Vọng là nghĩa tử của Hướng Tri Phiên, được hắn nuôi dưỡng bên cạnh nhiều năm.
Lý Cực không chút để ý nói: "Các ngươi lúc ấy không phải ở trên ghế lô nhìn sao? Toàn bộ quá trình Hướng thúc thúc đều chứng kiến hết rồi, sao còn chạy đến đây tìm ta để trách cứ chứ? Nếu không phải tên ngu xuẩn đó bày ra cái kế hoạch đen đủi, ta có thể bị thương thành ra như vậy sao?"
Như thể nhớ lại chuyện gì buồn cười, Lý Cực đặt tập tranh lên đùi, cười nói:
"Nói đến chuyện đó, cái tên Hà Vọng ngu xuẩn kia muốn dùng dị thú hù dọa tiểu hài tử, kết quả lại biến thành đồ ăn cho dị thú. Chắc là khó ăn quá, dị thú nuốt không trôi nên lại nhả ra...... Ha."
Lý Cực liếc mắt nhìn Hướng Tri Phiên, nói: "Mỗi lần nhớ đến chuyện này, ta đều phải cười hơn nửa ngày trời."
Lận cô cô hai mắt tức giận đến đỏ hoe, muốn mở miệng nói gì đó.
Hướng Tri Phiên đặt tay lên mu bàn tay bà, vỗ nhẹ.
Lận cô cô đành nuốt ngược cơn giận vào trong, Hướng Tri Phiên nói:
"Lão nô đương nhiên không dám đến điện hạ để trách cứ. Lão nô biết điện hạ bị thương, lo lắng cho sức khỏe của điện hạ, nên đến thăm điện hạ."
Lý Cực: "Đa tạ Hướng thúc thúc quan tâm, chưa chết được."
Lý Cực vừa định tiếp tục thưởng thức tập tranh thì nghe Hướng Tri Phiên nói với giọng điệu không nhanh không chậm:
"Điện hạ chính là cành vàng lá ngọc, sao có thể chịu loại uất ức này chứ. Lão nô đã tra ra kẻ ác đồ nào đã làm điện hạ bị thương rồi, sẽ giúp điện hạ bắt về lột da xẻ thịt để hả giận cho điện hạ."