Mỗi công ty đều có người lừa ta gạt, Khánh Thành của Tần gia cũng không ngoại lệ, hiện tại thân thể Tần Hoài ngày một suy yếu, nhóm ban giám đốc đã sớm nhắm đến chiếc ghế tổng giám đốc kia, Tần Dịch bây giờ chính là phó tổng giám đốc, chỉ cần là người có dã tâm đều muốn nhân cơ hội cánh của Tần Dịch chưa đủ cứng thể thể tranh giành nhiều ít.
Vẻ mặt Tần Hoài bình tĩnh, mí mắt cũng không nâng lên một chút, “Biết rồi.
Để bọn họ đến đây.”
Trợ lý đặc biệt của Tần Hoài đi theo ông ta hơn 20 năm, hiện tại trên danh nghĩa là trợ lý đặc biệt, nhưng trên thực tế ở Khánh Thành có địa vị hết sức quan trọng, là tâm phúc của Tần Hoài, nghe vậy liền lo lắng nói: “Thân thể hiện tại của ngài không thể kích động được, nên hảo hảo điều dưỡng mới đúng.”
“Lại điều dưỡng như thế nào, mấy tháng này tôi biết thân thể của tôi.” Tần Hoài tháo mắt kính xuống, thở dài một hơi, “Dùng mạng của tôi đổi lại sự thức tỉnh của A Dịch, như vậy cũng đáng.”
Buổi chiều, một nhóm đại cổ động của Khánh Thành cùng đến bệnh viện, Tần Dịch nghe được tin tức này, cũng từ bên ngoài chạy về, nhìn thấy sắc mặt tái mét của nhóm đại cổ đông rời khỏi, hắn còn chưa kịp đến phòng bệnh, liền nghe quản gia nói cha hắn lại hôn mê bất tỉnh lần nữa, bác sĩ y tá đều từ bên ngoài chạy vào, hắn đứng ở của, nhìn chằm chằm lão nhân gia nằm trên giường bệnh, có cảm giác giác đã qua mấy đời.
Trợ lý đặc biệt nhìn thất Tần Dịch ngồi bên ngoài hành lang, nhớ đến những lời Tần tổng dặn, suy nghĩ một chút rồi đi qua, ngồi xuống cạnh Tần Dịch, ông ta hơn Tần Dịch 21 tuổi, cũng coi như là nhìn hắn trưởng thành, Tần Dịch thấy ông cũng gọi một tiếng chú.
“A Dịch, cháu có biết tình huống sức khỏe của cha cháu không?” Trợ lý đặc biệt dừng lại một chút, thấy Tần Dịch nghiêng đầu nhìn ông, hốc mắt đỏ bừng, lại tiếp tục nói: “Anh trai cháu bị bệnh tim bẩm sinh, từ lúc sinh ra đến lúc mất, trong mười mấy năm, tinh thần Tần tổng luôn căng thẳng, sau khi anh cháu và phu nhân lần lượt qua đời, ảnh hưởng rất lớn đối với ông ấy, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua, ông ấy vì Khánh Thành mà dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy, đã sớm để lại bệnh căn, trong một năm thì hết hơn một nửa là ở bệnh viện, kỳ thật…..bác sĩ nói, các cơ quan chức năng của cơ thể ông ấy đã suy giảm, chỉ có thể được mấy tháng nữa.”
Tần Dịch đột nhiên sửng sờ, hắn biết thân thể cha hắn không tốt, mười mấy năm qua đều như vậy, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ đến…….thân thể của ông ấy lại kém đến như vậy.
Hắn không biết vì sao, hắn rõ ràng vô cùng chán ghét người này, nhưng mà khi hắn nghe nói như vậy thì kinh ngạc không thôi.
Ngay sau đó một trận đau đớn truyền đến.
“A Dịch, hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc bị người ta đoạt mất cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, trước đó Phó Lễ Hành thật sự có ý muốn này, ta có nghe Tần tổng nói qua, hình như là vì cháu.” Giọng nói của trợ lý đặc biệt có chút trách cứ, “Mặc dù hiện tại Phó Lễ Hành bên kia không có động tĩnh gì, nhưng chuyện này đã truyền đến ban giám đốc, ảnh hưởng rất lớn, A Dịch, cháu cũng không còn nhỏ nữa, cháu xem thử, hôm nay bọn họ đến đây làm khó dễ nếu không phải Tần tổng giúp cháu, cháu có nghĩ đến hậu quả của chuyện này không? Tần tổng ông ấy biết mình già yếu rồi, ông ấy bị bệnh, cháu không thể cứ mãi giống như đứa trẻ không chịu lớn, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì thì nói cái đó.
Khánh Thành này là tâm huyết suốt đời của ông nội cháu và Tần tổng, cháu phải biết quý trọng.”
Tần Dịch căn bản không biết việc này, phản ứng đầu tiên của ông ta chính là đang lừa hắn, nhưng sau khi phục hồi tinh thần, những hành vi trong khoảng thời gian này của hắn đều hiện lên một cách rõ ràng, nhất thời hắn ngây người, đại não trống rỗng.
Cũng không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi trợ lý đặc biết cũng đi rồi, hắn mới đứng lên, đi đến bên ngoài phòng bệnh, nhìn lão nhân gia qua lớp thủy tinh, hắn chưa từng nghĩ đến, người trước kia nói chỉ còn hai cha con sống nương tựa lẫn nhau lại tùy thời có thể rời đi.
Mối hận năm đó cũng tan biến trong mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
Im lặng đến một cây kim rơi trong hành lang cũng có thể nghe được, chỉ còn lại Tần Dịch, hắn nhìn chằm chằm vào bên trong phòng bệnh, trong lòng khó chịu đến nổi hít thở không thông, hắn ngồi chồm hổm xuống dưới, ôm đầu ngồi khóc nức nở.
Số lần Đồng Vũ Vụ khóc trước mặt Phó Lễ Hành không nhiều, phần lớn đều là giả vờ, thời điểm khóc luôn nghĩ nên rơi lệ như thế nào khiến anh phải thương tiếc, nhưng lúc này không giống, cô không khống chế được nước mắt cứ rơi xuống.
Lấy chân tình để đổi lấy chân tình, rất công bằng, giờ phút này cô không quản được mình bị anh nhìn thấy, cũng không quản được trong chuyện tình cảm nam nữ là cô thắng hay thua.
“Phó Lễ Hành, anh đang sỉ nhục em, anh dựa vào cái gì cảm thấy em là người thay đổi thất thường?” Nước mắt Đồng Vũ Vụ lại rơi, môi run rẩy, nhưng cô vẫn đứng thẳng, cả người đều toát lên sự kiêu ngạo của cô, kiêu ngạo bị đã bị đóng băng mười năm, “Em là vợ của anh, hai năm trước em gả cho anh, cho dù tình cảm của chúng ta không phải là rất tốt, nhưng từ lúc em ở cùng một chỗ với anh, em tự hỏi em có làm chuyện gì có lỗi với thân phận Phó thái thái này không, anh sao có thể hỏi em vấn đề như vậy chứ?”
Kỳ thật Phó Lễ Hành cũng biết anh không nên hỏi vấn đề kia.
Điều đó không chỉ xé rách sự bình thản của bọn họ, mà còn chà đạp lên tự tôn của anh và cô.
Đối với cô mà nói, anh đang hoài nghi sự trung thành của cô đối với cuộc hôn nhân này, còn đối với anh mà nói, phải thừa nhận trong lòng vợ mình có hình bóng của người khác cũng là chuyện rất thống khổ.
Chỉ là, anh ẩn nhẫn lâu như vậy, anh thân sĩ lâu như vậy, bình tĩnh lâu như vậy, vẫn không đè nén được câu hỏi trong lòng…….người trong lòng em là ai?
“Thật xin lỗi.” Phó Lễ Hành thấp giọng nói.
Anh nghĩ anh có thể bằng lòng với một cuộc hôn nhân bằng mặt không bằng lòng, anh nghĩ anh sẽ không để ý đến trong lòng cô nghĩ gì
Nhưng tình cảm của hai người càng ngày phát triển, anh càng ngày càng để ý, để ý đến nổi không thể bình tĩnh được nữa.
“Cuộc đời của con người rất dài, là anh xem thường em, hay là anh đang xem thường chính mình, anh cho rằng cuộc sống của em khó khăn đến nổi phải đi hoài niệm về mà pháo hoa năm đó sao? Đúng vậy, em cùng hắn nhận thức nhiều năm, em có rất nhiều bạn bè, tình cảm của bạn bè không phải hình thành rồi thì không thể thay đổi, em và hắn là từ bạn bè rồi trở thành người yêu, sau đó lại chia tay, từ người yêu biến thành người xa lạ, anh quá coi thường em nên cho rằng em thiếu một người yêu nên vẫn nhớ thương người yêu cũ sao?”
Từ trước đến nay Đồng Vũ Vụ ở trước mặt Phó Lễ Hành không thể bộc lộ chân thật, có thể nếu để cô bình tĩnh lại một chút, những lời này cả đời cô cũng sẽ không nói ra khỏi miệng.
Nếu không phải Phó Lễ Hành cũng bộc lộ cảm xúc chân thật với cô, cô thiếu chút nữa quên, cô không chỉ là Phó thái thái, cô còn là Đồng tiểu thư.
“Phó Lễ Hành, anh quá coi thường em, anh chưa từng chân chính hiểu em.
Tần Dịch, hắn là ai? Bạn trai trước của em sao? Quan hệ tình cảm không phải chia tay là hoàn toàn chấm dứt sao?” Giờ phút này những lời Đồng Vũ Vụ nói đếu không suy nghĩ, trực tiếp nói từng chữ từng chữ một, “Anh cảm thấy trong lòng em vẫn còn có hắn sao, năm đó anh nói anh bắt gặp em khóc ở bãi đỗ xe ở sân bay, anh không hiểu biết về em, sao có thể kết luận em vì chia tay với hắn mà khóc chứ?”
Cô càng nói càng ủy khuất, từ năm 15 tuổi đến năm 25 tuổi, cô chưa bao giờ cùng người khác nói qua ủy khuất của chính mình, cô chật vật lấy tay lau nước mắt trên mặt, “Mười lăm tuổi cha mẹ em qua đời, anh đã từng trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu chưa? Các trưởng bối trong nhà thương hại em, những người cùng thế hệ thương hại em, nhưng loại thương hại này còn có cả khinh thường, em luôn cố gắng làm bộ như cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, Tần Hoài vì sao ép buộc Tần Dịch chia tay em, em rõ hơn ai hết! Bởi vì em không có cha mẹ, bởi vì em không có khả năng giống như người khác trợ giúp cho hắn, khi đó rõ ràng em chỉ mới hai mươi tuổi, em luôn cố gắng làm tốt nhất, chỉ là không có ai nhìn thất hết!”
“Rõ ràng là Tần Dịch theo đuổi em, rõ ràng ở trước mặt hắn em có bao nhiêu kiêu ngạo, nhưng người nhà của hắn trái lại nói em không xứng đứng bên cạnh hắn, anh nói xem có bao nhiêu châm chọc chứ? Em đến nhà của hắn, mẹ kế của hắn, người phụ nữ dựa vào thủ đoạn để thượng vị cũng khinh thường em, cha hắn cũng như vậy, em cũng không được là chính mình, em giống như một món hàng bị người ta đem ra tính toán giá trị, còn về phần Tần Dịch, ngoài miệng thì hắn nói rất thích em, nhưng trên thực tế lại làm chuyện khiến cho em cảm thấy ghê tớm…..”
“Em khóc không phải bởi vì chia tay, cũng không phải bởi vì Tần Dịch, em khóc vì chính mình chứ không phải vì bất kì người nào hết! Anh có nghe thấy không?” Đồng Vũ Vụ nhìn anh, cô quật cường ngẩng đầu lên, nghĩ muốn đem nước mắt ép lại, “Anh xem thường em là bởi vì anh không hiểu em, nhưng sao anh cũng xem thường chính mình chứ? Anh và em bên nhau ba năm, em cùng Tần Dịch cùng một chỗ chưa đến hai năm, sao anh có thể nghĩ hai năm thì tốt hơn ba năm, anh sao có thể so hai năm có thể tốt hơn cả đời chứ?”
“Phó Lễ Hành, anh dựa vào đâu mà không tin tưởng người trong lòng em là anh chứ? Em không tự tin, chẳng lẽ anh cũng không tự tin luôn sao?”
Cô làm sao có thể còn thích Tần Dịch chứ?
Con người không thể cứ dừng lại ở quá khứ, huống chi quá khứ đã sớm bị phá hủy hoàn toàn, anh bao dung, anh cho cô nơi tránh gió, khiến cô từng chút từng chút lấy lại kiêu ngạo của mình trước kia, giờ phút này ngay cả cô cũng không thể lừa được chính mình, cô thích Phó Lễ Hành.
Thích đến nổi không tiếc vạch lại vết sẹo năm đó, thích đến nổi buông bỏ tự tôn năm 20 tuổi chỉ muốn để anh có thể nghe mà vui vẻ một chút.
Đồng Vũ Vụ gục đầu xuống, nhìn mũi chân của mình, cũng không biết vì sao, giờ phút này cảm thấy ủy khuất hơn so với năm 20 tuổi ở sân bay, chỉ có hơn chứ không kém.
Cho đến khi cô bị ôm chặt, trong mũi tràn đầy hơi thở mát lạnh trên người anh, nước mắt cô lại một lần nữa rơi xuống, cô nâng tay lên đánh vào lưng anh, anh không nói gì, chỉ kiên định ôm chặt cô.
“Xin lỗi em.”
Giáo sư đại học của Phó Lễ Hành là một người đàn ông trung niên hài hước và lãng mạng, giáo sư từng nói, nhìn anh rất khiêm tốn, nhưng thật ra từ trong xương cốt là tự đại và không biết điều.
Giáo sư đúng.
Anh tự đại đến nổi luôn cho rằng suy đoán của mình đều đúng.
Tự đại đến nổi không cho cô giải thích liền tự cho là đúng.
Cô khóc nhiều như vậy, anh làm sao có thể không quan tâm, làm sao có thể quản được nhiều như vậy chứ.
“Phó Lễ Hành, em chán ghét anh!”
“Ừ, anh xin lỗi.”
“Phó Lễ Hành, em rất tức giận.”
“Anh xin lỗi.”
“Phó Lễ Hành, anh là máy lặp lại sao?”
Lúc này Đồng Vũ Vụ mới nín khóc mỉm cười, bị anh ôm như vậy, bên tai là giọng nói trầm thấp và hơi thở của anh, cho dù cô rất tức giận, nhưng lúc này vì một câu “Anh xin lỗi” mà đều có thể tan thanh mây khói.
Mặc dù, cô thừa nhận trước người trong lòng cô là anh, cô thích anh, nhưng mà trong trận chiến tình cảm này, cô không phải là người thua..