Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Vân Phong như vậy đã biết thủ phạm lấy trộm là ai.

Anh không ngại ngần đang ở giữa chốn đông người mà tiến lại gần chỗ Giang Nhạn Sương.

Hơi thở lạnh lùng, khuôn mặt sát thủ của anh như thần chết đang tới để đòi mạng cô vậy.

Giang Nhạn Sương biết sự việc không thể giấu được nữa nên cô ta đã khóc lóc van xin trước mặt anh.

'' anh Vân Phong em xin lỗi.

Quả thật chiếc lắc đó là do em lấy.

Nhưng vì em quá yêu anh mới đem lòng đố kị.

Anh biết không? Em đã chờ đợi suốt sáu năm để được cái gật đầu đồng ý từ anh.

Nhưng đổi lại thì sao???

Cái gật đầu đó chỉ là cho có lệ mà thôi.

Thực ra trong lòng anh có chỗ của em không???

Chắc là không có đúng không????

Hàn Vân Phong không để tâm những gì cô ta nói mà tiến lại bóp cổ Giang Nhạn Sương.

- Nể tình cô đã cứu mẹ tôi nên lần này tôi bỏ qua. Nếu có lần sau thì cô đừng có trách.

rồi ang quay người rời đi bỏ lại Giang Nhạn Sương như một con búp bê rách nát bị người ta vứt bỏ.

Cô ta ngồi sụp xuống đất mà khóc lóc.

- Hứa Hân Hoan,tại sao cô chết rồi còn không tha cho tôi chứ??? Tôi không cam tâm. Tôi phải có được Hàn Vân Phong.

Ngày hôm sau, tại trung tâm triển lãm của thành phố, Hồ Hiểu Tử đã tổ chức một buổi đấu giá.



Các món đồ ở đây đa phần đều là đồ trang sức tinh xảo, khách quan được mời đến đều là những ông to bà lớn tới để tham dự.

Điều mà mọi người không ngờ tới đó là Hàn Vân Phong cũng tới.

Thông thường những buổi tiệc xã giao như thế này đều do Chu Thuần, trợ ký đặc biệt của anh đảm nhiệm.

Nhưng lần này lại là đích thân anh tới cho thấy tẩm ảnh hưởng của buổi tiệc là rất lớn.

Hàn Vân Phong mặt không cảm xúc ngồi một chỗ chờ đợi.

Mọi người thấy khuôn mặt lạnh lùng như diêm vương sống của anh thì không dám tới gần chào hỏi.

Họ nhận ra rằng tâm trạng của anh thật sự không được tốt cho lắm.

Giang Nhạn Sương đi bên cạnh anh cũng không dám hé răng nửa lời.

Lần này cô ta đã phải dùng hết tài ăn nói của mình để thuyết phục anh đồng ý cho cô ta đi cùng.

Ngoài miệng thì nói là đây là một buổi đấu giá đồ trang sức nên một mình anh đi rất không thỏa đáng.

Thương trường như chiến trường,để cho những doanh nghiệp khác không nắm được điểm yếu của mình thì cần phải mang một phụ nữ theo cùng.

Nhưng mục đíc thực sự của cô ta chính là tìm ra kẻ đang đứng phía sau âm thầm giở trò phá đám chuyện tốt của cô.

Chỉ cần cô biết được người đó là ai, chắc chắn cô sẽ cho người đó chết một cách thần không biết quỷ không hay.

rất nhanh, chiếc lắc tay đó đã được đem đi đấu giá.

Mọi người nhìn độ tinh xảo cùng thiết kế tinh tế của nó thì đều trầm trồ khen ngợi.

Giá khởi điểm của chiếc lắc này cũng khá cao, là năm tỷ.

rất nhanh sau đó đã có người ra giá sáu tỷ rồi bảy tỉ,...

Hàn Vân Phong trong lòng không nóng vội, anh vẻ bề ngoài vẫn mặt lạnh như băng nhưng từ nơi đáy mắt anh có thể nhìn thấy một tầng cảm xúc mông lung không rõ.

Cho tới tận khi nó lên tới cái giá ba mươi tỉ thì không một ai muốn ra giá nữa.

Giá này đã là quá cao so với một món đồ trang sức.

Nhiều vị phu nhân dù rất thích chiếc lắc này nhưng nhìn giá cả trên trời như vậy cũng phải từ bỏ.

Bầu không khí kinh ngạc dừng ở cái giá ba mươi tỉ đó.

Người dẫn chương trình thấy không còn ai ra giad nữa nên đã lên tiếng.

- Ba mươi tỉ lần thứ nhất.

- Ba mươi tỉ lần thứ hai.

- Ba mươi tỉ lần thứ...



Lúc này Hàn Vân Phong mới từ từ lấy bảng tên lên liếng.

- Năm mươi tỉ.

Cả hội trường trầm trồ kinh ngạc trước con số đó.

Năm mươi tỉ chỉ để mua một chiếc lắc quả thật quá lãng phí.

Nhưng người đó lại là Hàn tổng, người đàn ông thành đạt nhất nước.

Không ai còn dám lên tiếng nữa.

nhưng ngay sau đó lại là một cái giá mới.

Một nhân vật giấu mặt từ trên lầu hai của hội trường lên tiếng.

- Sáu mươi tỉ..

Hàn Vân Phong khẽ nhíu mày nhìn về phía người đó.

Nhưng ở trên tầng hai được lắp kính phản quang nên anh hoàn toàn không thấy rõ.

Hàn Vân Phong tiếp tục cầm thẻ bài lên ra giá bảy mươi tỉ.

Người phía trên cũng lập tức lên giá thành Tám mươi tỉ.

Đối với anh bây giờ mà nói, chiếc lắc tay đó là quan trọng nhất, còn tiền bạc không phải là vấn đề.

anh tiếp tục nâng giá lên

- Một trăm tỉ.

Người kia vẫn không có ý định từ bỏ

- Một trăm mười tỉ.

Mỗi lần nâng giá người này chỉ nâng đúng mười tỉ.

Cho tới khi Hàn Vân Phong ra giá một trăm năm mươi tỉ thì đã có chuyện bất ngờ xảy ra.

Người ở trên lầu đang định trả giá thêm thì có một giọng nói ngăn cản.

'' Đủ rồi!''

Thế là phía trên lầu im bặt trở lại.

Người dẫn chương trình lại lên tiếng thúc giục.

- Một trăm năm mươi tỉ lầ thứ nhất.

- Một trăm năm mươi tỉ lần thứ hai.

- Một trăm năm mươi tỉ lần thứ ba.

Tiếng gõ búa giòn tan vang lên khắp hội trường.

Chiếc lắc tay đã thuộc về Hàn Vân Phong.

Nhưng anh lại như người mất hồn thẫn thờ nhìn về phía trên lầu như muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Khác hẳn với thường ngày.

Giọng nói đó, âm thanh trong trẻo quen thuộc đó...cứ lượn lờ trong đầu anh.

Là của cô ấy, nhất định không thể nào nhầm lẫm được.

Hàn Vân Phong nhanh chóng lấy chiếc lắc tay rời khỏi buổi đấu giá thẳng hướng trên lầu mà tiến tới.

Giang Nhạn Sương bị bỏ lại ôm một cục tức.

Chồng chưa cưới bỏ đi không một lời hỏi han trước mặt chốn đông người làm cô ta bị bẽ mặt vô cùng.

Điều cô ta tức hơn đó chính là cái lắc tay đó bây giờ có giá trị tận một trăm năm mươi tỉ, đây không phải là một con số nhỏ.

Nếu biết trước thế này thì cô sẽ đem đi bán đấu giá cho xong.

Tự dưng lại để người khác được hưởng không số tiền này thật là ngu ngốc làm sao.

Nhưng cô ta lại càng muốn biết nhân vật lợi hại ở trên lầu là ai.

Cho nên cô ta đã nhanh chóng chạy theo Hàn Vân Phong.

Phải, đúng như Hàn Vân Phong đã nghĩ.

Người trên lầu quả thật là Hồ Tuyết Liên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK