Anh nhân viên sửng sốt hai giây, sau đó há hốc mồm!
Hạ Diệp hết lòng đùa giỡn với anh, nhưng anh một câu cũng không nói được!
Hơn nữa Hạ Diệp là khách hàng cuối cùng của anh trước giờ nghỉ trưa, nên cũng không thể lấy lí do làm trễ giờ khách hàng khác.
Những khách xếp hàng ở những cửa khác, thỉnh thoảng nhìn về phía họ.
“Wow, cô bé đó giàu thật!”
Quản lí nhận được yêu cầu rút tám triệu mới từ phía sau bước ra, nên không biết trước đó xảy ra chuyện gì.
Lúc này trong đầu rất khó hiểu, không nhịn được, hỏi nhỏ Hạ Diệp: “Cô Hạ, tại sao cô lại muốn…”
Hạ Diệp nhún vai, hất cằm về phía anh nhân viên kia, vẻ mặt vô tội: “Bởi vì anh ấy nói một trăm tệ quá ít không rút được, em chỉ có thể làm như vậy.”
Quản lí ngay lập tức nhìn sang anh nhân viên phía trong, trước tiên xin lỗi Hạ Diệp, sau đó đùng đùng đi vào trong quầy, phê bình nghiêm khắc anh ta.
Hạ Diệp cũng không phải kiểu cười trên nỗi đau người khác, bình tĩnh lấy tiền, cất một trăm tệ vào túi, rời khỏi ngân hàng.
Đổng Mão cùng chủ tịch đi ra từ câu lạc bộ sau khi bàn chuyện làm ăn, tình cờ lái xe ngang qua ngân hàng gần đó, chiếc mũi nhỏ nhạy cảm bỗng cử động, theo bản năng trở nên cảnh giác.
Anh ngửi thấy mùi cáo.
Thật ra không phải mùi cáo, mà là một dòng chảy trong máu của sinh linh vạn vật giữa đất trời, đặc biệt dùng để tránh thiên địch.
Anh thận trọng cúi người xuống, giảm tốc độ xe, theo cảm giác đó nhìn ngó dọc đường, quả nhiên, thấy bóng dáng Hạ Diệp, bước ra khỏi cánh cửa tự động của ngân hàng.
Đổng Mão giật cả mình: “Chủ tịch, hình như là Hạ tiểu thư!”
Ở ghế sau, Giang Xuân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy liền mở mắt, nhìn theo hướng anh ta chỉ.
Hạ Diệp đi đến một quán ăn trong hẻm, Giang Xuân liền nói Đổng Mão dừng xe.
Sáng hôm nay, anh vốn chỉ hẹn với một khách hàng, nhưng chỉ trong một tiếng, anh đã kí xong tất cả hợp đồng.
Nhưng cũng không biết là đang đợi cái gì, dù sao anh cũng chỉ muốn đợi mà thôi.
Sau đó lại gặp một khách hàng khác, cũng hẹn ở câu lạc bộ.
Một buổi sáng thảo luận với hai khách hàng, Đổng Mão khá sốc, chủ tịch bất luận là ở vị trí nào, đều làm việc hăng say và coi trọng hiệu suất.
Bây giờ nhìn thấy Hạ Diệp, Giang Xuân hiểu ngay.
Hóa ra là đang đợi nhóc đó.
Hạ Diệp ngồi trước quầy hàng, gọi trước mười xiên mề gà, hai xiên chân gà.
Đổng Mão hai tay liên tục ôm bụng, cảm giác rất đau!
Ông lão niềm nở thối lại tiền, mỉm cười nướng xiên que cho cô.
Mề gà, chân gà đã được ướp cay sẵn, nướng xong sẽ đổi màu, ăn kèm với nước tương, khỏi phải nói thú vị nhường nào.
Ông lão cho những cây xiên đã nướng xong vào một cái đ ĩa bên ngoài bọc một cái túi nhựa dùng một lần, rưới nước sốt lên, đưa cho Hạ Diệp.
Hạ Diệp ngồi trên một cái ghế nhỏ, lấy đ ĩa thức ăn ra ăn, trông rất thuần thục.
Đổng Mão nước mắt giàn giụa, cảm thấy đau khổ, nhưng lại nghe tiếng ông chủ mở cửa xe.
“Chủ tịch, đừng tới đó, quán đó nhìn có vẻ bình dân, không vệ sinh, anh không thể ăn.”
Một mặt nghĩ đến ông chủ, mặt khác là vì không muốn mất thêm đồ tử đồ tôn nào nữa.
Giang Xuân tất nhiên không để ý, nhưng ngay khi đôi chân dài của anh chuẩn bị bước xuống xe, xe cảnh sát quản lí đô thị đến, dừng ở đầu hẻm.
Thấy quản lí đô thị đến, vừa nãy ông già động tác còn thong thả, bình tĩnh, giờ hai mắt như sáng lên, rất nhanh gom hết đồ, “nghiên cứu” một chút, thân hình to khỏe ấy nhảy lên chiếc xe ba bánh, chỉ trong mười giây, quầy hàng chỉnh chu khi nãy như biến mất.
Xa xa, hình dáng hiên ngang chẳng mấy chốc của ông chẳng nhìn rõ!
Lúc này trong ngõ chỉ còn lại Hạ Diệp, chiếc ghế dưới mông và đ ĩa thức ăn trên tay.
Hạ Diệp cảm giác như khi nãy một cơn gió đã thổi bay ông và quầy hàng…
Đây là cao nhân phương nào ư…
Nhóm người quản lí đô thị phóng đến, nhìn Hạ Diệp, và những bằng chứng còn sót lại trên tay cô.
Hạ Diệp bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của họ, vội vàng nhét những xiên còn lại vào miệng.
Anh quản lí thành phố: “…”
Nhưng Hạ Diệp dáng vẻ đáng yêu lanh lợi, mấy anh kia cũng không nói được gì, im một hồi lâu, bất lực nhìn cô: “Sau này đừng ăn những quầy hàng lề đường như thế này, mất vệ sinh, biết chưa?”
Hạ Diệp nuốt ngụm đồ ăn trong miệng, vui vẻ trả lời: “Nhất định sẽ như vậy ạ.”
Giang Xuân chứng kiến hết mọi việc, dừng lại, bất giác phì cười.
Đã năm nghìn tuổi rồi, sao vẫn cứ như lúc nhỏ cơ chứ?
Cực kì nghịch ngợm.
Hạ Diệp đặt đ ĩa đồ ăn lên ghế, đi về phía Paris.
Lỡ mất dịp tốt để gặp nhau, Giang Xuân về lại xe.
Đổng Mão khởi động xe: “Chủ tịch, vậy chúng ta…trở về nhé?”
“Đi theo” Giang Xuân nhẹ nhàng nói.
Anh không nói là đi theo ai, nhưng Đổng Mão liền hiểu: “Hả….vâng ạ…”
Cứ như vậy, Đổng Mão đến gần thì sợ phát hiện, đứng xa lại sợ mất dấu, phía sau là ánh mắt sáng rực của chủ nhân, trán đầy mồ hôi, cố gắng lái chiếc xe sang trọng đi thật chậm.
“Nhìn kia, chiếc xe đó cứ bám theo cô gái phía trước!”
“Không phải là vị công tử nào muốn theo đuổi cô gái đó chứ?”
“Ơ, giống như bám đuôi, cậu nhìn chiếc xe này, sao tôi lại không gặp được chuyện này nhỉ?”
Người đi đường đều quay lại nhìn chiếc xe nổi bật ấy, chỉ có Hạ Diệp đi phía trước một chút cũng không hay biết.
Cửa hàng quần áo của Hạ Hòa cách đó không xa.
Tầng một trung tâm mua sắm Tân Quang, vị trí dễ thấy nhất là cửa hàng quần áo xa xỉ với không gian rộng rãi.
Trong tủ kính trưng bày, quần áo của người mẫu trông rất cao cấp, cắt may độc đáo, được chiếu sáng bằng đèn từ dưới lên, tạo cảm giác như nơi diễn ra tuần lễ thời trang Paris.
Cửa hàng này ở khu thương mại Tân Quang rất có tiếng tăm, từ vị trí đến cách trang trí, không hề sơ sài, các cửa hàng xung quanh nhìn thấy đều ghen tị, mọi người đều bàn tán, rốt cuộc cửa hàng này là ai mở.
Mỗi ngày đều thấy nhân viên ra vào, dường như chưa từng thấy người chủ đến.
Hạ Diệp ở ngoài cửa, Hạ Hoà đến cửa hàng bán điểm tâm ngọt mua cho cô.
Hạ Hòa nhìn thấy cô ấy đến, đôi mắt vô cùng đẹp: “Con á, ngủ đến giờ mới dậy, mẹ đặc biệt mua bánh ngọt cho con, mau vào đây, thử mấy bộ đồ mẹ đặt may cho con.”
Hạ Diệp cầm hộp bánh ngọt, tay kia bị Hạ Hòa kéo đi, dẫn vào cửa hàng quần áo.
Cô bước vào cừa hàng quần áo, chưa được một lúc, Giang Xuân cũng xuống xe.
Anh cởi bộ vest, thẳng người, bước vào cửa hàng.
Tình cờ gặp ở cửa hàng thời trang, rất hợp lí, không lộ liễu.
Quá tốt.
Phía sau, Đổng Mão từ chỗ ghế lái thò đầu ra: “Ông chủ, anh cũng muốn vào à?”
Giang Xuân điềm tĩnh nói: “Ừ, vào may quần áo.”
“Nhưng…” Đổng Mão ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, chưa kịp nói xong, ông chủ đã đi vào.
Anh định nói: Đây…không phải là cửa hàng quần áo nữ sao?!”
(Hết chương)
Danh Sách Chương: