Mục lục
Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy từ “dùng ngực đập nát tảng đá lớn” vừa được thốt ra, mấy người lập tức im lặng.

Cũng không phải không được, chẳng qua không quá có vẻ sẽ làm được.

Tống Nam Thời nhìn tiểu sư muội yếu đuối của mình, một lúc lâu sau, khéo léo nói: “Tiểu sư muội, cũng không cần như thế đâu.”

Tiểu sư muội nghe vậy, thoạt nhìn muốn khóc.

Nàng ấy khóc thút thít nói: “Tam sư tỷ, muội biết muội không làm được, nhưng lần này muội không làm được cũng phải làm cho bằng được!”

Nàng ấy liếc nhìn mọi người một lượt, ngay thẳng nói: “Giải khuây cho Tông chủ phu nhân còn tốt, làm người quét rác cũng được, nhưng nhỡ đâu muội phải đi đổ phân thì sao?”

Ba chữ “đi đổ phân” vừa được thốt ra, mọi người chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, lưng cả đám đều như bị kim chích.

Tiểu sư muội một châm thấy máu, vạch trần khả năng mà họ không muốn nghĩ tới.

Đúng vậy! Chỉ có ba vị trí, nhỡ đâu bọn họ bị chọn làm người đi đổ phân thì sao?

Một đám bọn họ vắt hết óc lấy bản lĩnh xuất chúng, những kỹ năng độc đáo ra, còn không phải vì không muốn đi đổ phân sao?

Bọn họ liếc nhau, khi nhìn nhau lần nữa, chỉ cảm thấy họ chẳng còn là đồng môn hay bằng hữu mà có thể sẽ khiến bọn họ thành đối thủ cạnh tranh đi đổ phân.

Cho nên trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên hiểm ác.

Vậy mà vào lúc này, Khương Viên còn nhắc nhở: “Tông chủ phu quân mất phu quân mới được một năm, tiểu tông chủ lại sắp kế vị, gần đây phu nhân rất buồn chán, tìm người giải khuây thì cùng lắm chỉ một hai người. Người quét dọn rác và đổ phân cũng đều chỉ chọn một người. Người có thể vào phủ Tông chủ rất ít nhưng người báo danh vào phủ thì không ít, có thể nói cạnh tranh rất lớn. Thay vì chăm chú vào vị trí đầu, chi bằng các ngươi phân tán ra, chọn ra vài người đi cạnh tranh làm quét rác và đổ phân, nhỡ đâu không có ai được chọn làm người bên cạnh Tông chủ phu nhân, cũng sẽ có người vào phủ không phải sao?”

Lời này của nàng ta vừa nói ra, bầu không khí lập tức càng hiểm ác hơn.

Lời này không sai.

Nhưng ai trong số bọn họ sẽ đi đổ phân?

Sau khi mấy người im lặng một lúc lâu, Tống Nam Thời lại nhìn xem, chung quy không muốn đồng bạn bất hòa với nhau vì việc đi đổ phân, cho nên nàng im lặng một lát rồi bình tĩnh đề nghị: “Thế như này đi, chúng ta đi báo danh tất cả ba vị trí. Ai có thể được chọn đều dựa vào bản lĩnh, thế nào?”

Mọi người nghe vậy suy tư một lát, lại nhìn nhau, đều cảm thấy biện pháp này công bằng, vì thế nhiệt tình gật đầu.

Không khí hiểm ác dần dần rút đi, mọi người lại trở nên hòa thuận, vui vẻ.

Trong bầu không khí hòa thuận, mọi người nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều thầm có cùng tính toán.

Kỹ năng độc nhất của ta chắc chắn không thua kém hắn/nàng, ngay cả khi phải đi đổ phân, vậy người đổ phân cũng không phải ta!

Một đám người cực kỳ tự tin vào bản thân đã nghĩ như vậy.

Sau đó bọn họ sôi nổi giao lưu “kỹ năng độc nhất” của mình.

Giang Tịch: “Kể từ khi ta nhận được truyền thừa của Kiếm Thánh, phương diện kiếm thuật càng tăng thêm một bậc, ta sửa lại thành diễn kiếm vũ cũng không phải không được.”

Chư Tụ: “Kỳ nghệ của ta có thể đánh thắng được Chưởng môn, chơi cờ tốt nhất tông môn chúng ta.”

Vân Chỉ Phong rụt rẻ: “Trong những năm làm Kỳ Lân Tử, quân tử lục nghệ không có gì là không học, vẽ tranh khá giỏi.”

Tống Nam Thời - Versailles (*): “Xấu hổ quá, xấu hổ quá! Ta không là gì so với các ngươi! Khi ta còn bé có đi theo Âm tu sư bá học đàn đã được khen mấy lần là có thiên phú hơn người rồi.”

(*) Versailles: Là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả “sự khoe khoang khiêm tốn”, dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị, tiếng Việt có thể dịch là “tự sướng”.

Bọn họ tập trung “Versailles”, còn tiểu sư muội sắp bật khóc.

Bọn họ cái gì cũng biết, mà mình chỉ đập được đá lớn thôi.

Trong lúc giây lát, nàng ấy cảm thấy mình chỉ còn cách đổ phân một bước.

Khương Viên ở bên cạnh thấy nàng ấy khóc đến đáng thương, không đành lòng, đang muốn đưa khăn của mình qua an ủi vài câu thì thấy tiểu nữ tu yếu đuối vừa khóc thút thít vừa vô thức bẻ một miếng bàn đá xanh mà nàng ta mua mất mấy trăm linh thạch cứng rắn không phá vỡ nổi, tùy tiện xoa thành bột.

Sau đó tiếp tục khóc thút thít.

Khương Viên: “…”

Nàng ta yên lặng cất khăn tay lại.

Nàng ta nhìn đám người Tống Nam Thời nói chuyện khí thế ngất trời, lại nhìn Úc Tiêu Tiêu khóc thút thít, nàng ta đột nhiên cảm thấy rốt cuộc ai có thể được chọn, thật đúng là khó nói.

Khương Viên lặng lẽ nói: “Ta đây đi báo danh cho các ngươi. Phủ Tông chủ mở tuyển chọn vào ngày mai, các ngươi chuẩn bị trước đi.”

Mọi người sôi nổi tán thành.

Tống Nam Thời còn nghĩ nhiều hơn chút, trước khi Khương Viên rời đi còn nhắc nhở: “Chúng ta vào thành cùng nhau, không ít người đã nhìn thấy, khi ngươi báo danh cho chúng ta thì nói chúng ta là sư huynh đệ của một tiểu sư môn ở thành Trung Châu, bởi vì hung thú thành Trung Châu khiến tông môn gặp tai họa nghiêm trọng, bất đắc dĩ phải ra ngoài kiếm ăn. Ta và ngươi là người quen cũ, cho nên dẫn sư huynh muội đến nhờ cậy ngươi, cho nên ngươi mới hỗ trợ tìm việc.”

Đây quả thật khá ổn thỏa, Khương Viên tự nhiên gật đầu.

Nàng ta đi rồi. Tống Nam Thời suy nghĩ rồi lại nói: “Sau này chúng ta ra ngoài đều phải ép tu vi xuống một cảnh giới lớn, Vân Chỉ Phong thì ép xuống Kim Đan.”

Mọi người cũng nhiệt tình gật đầu.

Sắp xếp tất cả mọi việc xong xuôi, Tống Nam Thời cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Khi nhớ đến Sư lão đầu, cảm xúc của nàng cũng không còn kịch liệt như vậy, ít nhất có thể bình tĩnh phân tích.

Nàng lại nghĩ tới suy đoán ban đầu của bản thân, Sư lão đầu không phải bị người ta bắt đi.

Ông ấy thoạt nhìn thấp bé nhưng tu vi còn cao hơn Chưởng môn hai bậc, ít có đối thủ ở Tu Chân Giới. Cho dù là đại năng muốn phi thăng tới bắt ông ấy, Sư lão đầu cũng sẽ không giơ tay chịu trói, dù không địch lại được cũng sẽ để lại dấu vết chứ không thể không có chút dấu vết nào giống như hôm nay.

Ông ấy đã chủ động rời khỏi nhà tranh.

Vậy chuyện gì khiến ông ấy chủ động rời khỏi nhà tranh chứ? Khi ở tông môn, ông ấy cả năm không xuống núi cũng là điều bình thường, muốn để ông ấy chủ động xuống núi là việc rất khó.

Tống Nam Thời trầm tư một lát, đột nhiên nói: “Các ngươi nói xem, nếu quê Sư lão đầu ở đây, vậy có khả năng ông ấy có người quen ở nơi này không?”

Vân Chỉ Phong phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Ý của ngươi là, Sư tiền bối có thể rời khỏi nhà tranh sau khi gặp người quen, lúc này mới mất tích?”

Tống Nam Thời: “Có khả năng này.”

Nhưng nói như vậy vẫn có điều Tống Nam Thời không nghĩ ra.

Muốn nói đến người quen, nàng được coi như là người quen nhất của Sư lão đầu trong tông môn, nhưng nàng bảo ông ấy xuống núi, trong mười lần thì có chín lần sẽ bị ông ấy làm lơ, càng đừng nói đến người khác, bình thường đối với người quen, ông ấy căn bản còn không thèm nhìn đối phương một lần.

Người quen này có thể quen thuộc thế nào, quan trọng với ông ấy ra sao mới có thể dễ dàng đưa ông ấy xuống núi?

Nhưng nếu có một người thật sự quan trọng như vậy, tại sao Tống Nam Thời chưa từng nghe nói?

Tống Nam Thời nghĩ vậy, lại cảm thấy suy đoán này vẫn còn là nghi vấn.

Nàng thở dài, nói: “Khương cô nương còn chưa về, chúng ta ra ngoài xem đi. Nếu đã nhận nhiệm vụ của người ta, dù sao cũng nên làm quen nơi này.”

Mọi người tự nhiên không nói một lời.

Chẳng qua khi ra ngoài thì có việc chen ngang.

Bọn họ suýt đụng phải Khương Hành cô nương đang hưng phấn chạy về phía này.

Những người khác còn không phát hiện ra, Vân Chỉ Phong biến sắc, lập tức kéo Tống Nam Thời qua, tránh thoát khỏi ánh mắt của cô nương kia trong gang tấc.

Tống Nam Thời thuận miệng nói: “Cô nương này thật là cố chấp…”

Quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Vân Chỉ Phong đang nhìn nàng.

Tống Nam Thời: “…”

Tự nhiên chột dạ.

Thật là giống một tên lưu manh bị bạn gái chân chính phát hiện ra sau khi tán gái.

Vì thế nàng chưa nói xong đã lập tức bẻ lái, cứng nhắc sửa lời: “May mà buổi tối ngươi canh gác cho ta, nếu không ta phải làm sao bây giờ!”

Vân Chỉ Phong vô cảm dời mắt.

Tống Nam Thời khụ một tiếng: “Đi thôi, phải đi thôi.”

Mọi người đều cảm thấy mở rộng tầm mắt với khả năng ứng biến của Tống Nam Thời.

Lần này, sau khi bọn họ ép tu vi xuống thì đi trên phố ít bị chú ý hơn.

Tống Nam Thời đi lên phố tiến thẳng đến Vạn Sự Lâu, nơi này có tin tức linh thông nhất, có thể thám thính được nhiều tin nhất.

Nhưng mà sau khi vào Vạn Sự Lâu, Tống Nam Thời cảm thấy không khí Vạn Sự Lâu dường như không đúng lắm.

Tu sĩ ở Vạn Sự Lâu không ít, nhưng tốp năm tốp ba tụ tập bên nhau lại không có ý muốn nhận nhiệm vụ gì, ngược lại ánh mắt đều cố ý, vô tình dừng trước bảng nhiệm vụ.

Nơi đó có hai tu sĩ mặc áo đen đeo mặt nạ đứng đấy.

Khí chất bọn họ lạnh lùng, so với tu sĩ bình thường, càng giống như sát thủ hơn…

Từ từ!

Tầm mắt Tống Nam Thời dừng ở lệnh bài Chết Rồi Sao quen thuộc trên người bọn họ.

Mẹ kiếp! Đây là sát thủ Chết Rồi Sao!

Ồ? Đây là thế giới nào vậy? Hiện giờ sát thủ đều dám xuất hiện quang minh chính đại như vậy à?

Tống Nam Thời cho rằng hai tên sát thủ Chết Rồi Sao tới đây là có nhiệm vụ gì, không muốn lội vào vũng nước đục này, dẫn mọi người đang muốn rời đi thì thấy hai tên sát thủ vẫn không nhúc nhích đồng thời ra tay.

… Bọn họ nhanh chóng xé hai nhiệm vụ trên bảng nhiệm vụ rồi nhanh chóng bay đi.

Trong giây lát, Tống Nam Thời hơi sững ra, nhìn chằm chằm theo bóng dáng họ.

Cho đến khi bọn họ ra khỏi Vạn Sự Lâu, những tu sĩ khác ở Vạn Sự Lâu mới phát ra âm thanh khinh thường, dường như đã tập mãi thành quen với cảnh này, hơn nữa giận mà không dám nói gì.

Tống Nam Thời cảm thấy không đúng lắm, sau khi cùng những người khác liếc nhau thì tiếng đến trước mặt đám tu sĩ đang nói chuyện rôm rả, thuận miệng hỏi: “Huynh đài, nếu ta không nhìn nhầm thì hai người kia chắc là sát thủ nhỉ? Tại sao sát thủ này lại tới Vạn Sự Lâu nhận nhiệm vụ vậy?”

Có người nhìn nàng một cái, nói: “Mới tới?”

Vẻ mặt Tống Nam Thời đau khổ: “Tới từ thành Trung Châu, thành Trung Châu ra sao, ngươi cũng biết rồi đó.”

Mấy ngày nay chuyện thành Trung Châu đã lan truyền khắp Tu Chân Giới, mấy người lập tức hiểu rõ, khi nhìn bọn Tống Nam Thời còn mang theo vài phần đồng cảm.

Bọn họ nói luôn: “Các ngươi ở thành Trung Châu không dễ dàng, nhưng muốn nhận nhiệm vụ kiếm tiền thì các ngươi không nên tới trấn Hải Ấp, nơi này càng không dễ dàng.”

Nói rồi hắn ta chỉ ra cổng, kể khổ: “Thấy hai sát thủ kia không? Sát thủ Chết Rồi Sao, từ hai năm trước sau khi Chết Rồi Sao mở chi nhánh ở nơi này của chúng ta, những sát thủ đó đều chạy đến Vạn Sự Lâu của chúng ta nhận nhiệm vụ, làm nhiệm vụ mà chúng ta có thể nhận càng ngày càng ít!”

Tống Nam Thời khó hiểu: “Đó không phải tổ chức sát thủ à? Còn nhận nhiệm vụ Vạn Sự Lâu á?”

Người nọ cười nhạo: “Còn không phải sát thủ không nuôi sống được mình nữa sao? Để ta nói muốn làm sát thủ thì tới trấn Hải Ấp làm gì chứ.”

Mọi người mồm năm miệng mười, Tống Nam Thời nghe được đại khái.

Trấn Hải Ấp không lớn, hơn nữa chỉ có một môn phái Hợp Hoan Tông, không xung đột với các môn phái khác, trên dưới Hợp Hoan Tông lại đam mê song tu, thậm chí các tu sĩ khác trong toàn bộ trấn cũng đều hiền lành.

Cả trấn rất ít khi xung đột, người bên ngoài lại không để ý Hợp Hoan Tông làm song tu, cho nên từ hai năm trước Chết Rồi Sao mở chi nhánh nơi này, trên cơ bản không nhận được nhiệm vụ.

Vì thế nhóm sát thủ Chết Rồi Sao không sung sướng nổi nữa, nhìn chằm chằm vào những nhiệm vụ bình thường ở Vạn Sự Lâu.

Bọn họ còn thật sự ỷ mạnh hiếp yếu, mỗi lần tới đều mang theo lệnh bài sát thủ, hận không thể nói thẳng mình là sát thủ, để những người khác không dám đoạt nhiệm vụ với họ, giận mà không dám nói gì.

Lâu chủ chi nhánh cũng mở một mắt nhắm một mắt.

Lần đầu tiên Tống Nam Thời nghe nói sát thủ còn đói chết, mở rộng tầm mắt.

Người bên cạnh trò chuyện, rồi nói: “Nhưng nghe nói chủ nhân bọn họ rất bất mãn với việc này. Hai tháng trước đã đích thân tới phân lâu, muốn chỉnh đốn cải tổ phân lâu này.”

Tống Nam Thời: “Chủ nhân?”

Người nọ: “Là kẻ cầm đầu sát thủ, chủ nhân toàn bộ Chết Rồi Sao. Người nọ là thần long thấy đầu không thấy đuôi, toàn bộ tai ương ở thành Trung Châu các ngươi chưa là gì so với Chết Rồi Sao. Lần này tự dưng tới chi nhánh nho nhỏ này, xem ra là rất bất mãn với những sát thủ đó.”

Tống Nam Thời đã hiểu.

Đúng là thủ lĩnh sát thủ đã thay đổi tên tổ chức sát thủ từ “Chết Canh Ba” thành “Chết Rồi Sao” cho dễ nhớ sau đó một đường làm nó lớn mạnh hơn.

Nàng đang muốn hỏi gì đó thì lại nghe thấy một người cười nhạo nói: “Thôi đi, gã bất mãn mà ta có thấy gã có động tĩnh gì đâu, không phải hai tháng nay đều đang đắm chìm trong hương thơm của Tông chủ phủ nhân sao ha ha ha!”

Hắn ta phát ra tiếng cười ái muội, nháy mắt với những người khác một cách khó tả, mọi người lập tức cười lớn.

Nụ cười trên mặt Tống Nam Thời dần tắt ngấm.

Người này vừa thấy những người khác cổ vũ, càng hăng say, lớn tiếng nói: “Trượng phu mới chết được một năm, quả phụ này đã để tên thủ lĩnh sát thủ kia liên tục vào nhà, nói là người quen cũ, giúp xử lý hậu sự trượng phu, nhưng ai biết được bọn họ làm chuyện vớ vẩn gì. Nếu ta nói Tông chủ phu nhân Hợp Hoan Tông bà ta lả lơi ong bướm cũng không sao, nhưng vừa chim chuột với người khác vừa khoe khoang ầm ĩ mình yêu trượng phu thế nào, ta thấy không quen…”

Mặt Tống Nam Thời lạnh tanh.

Nàng không quen biết Tông chủ phu nhân kia, nhưng nghe một nam nhân xa lạ soi mói việc riêng của người khác rồi thổi phồng khắp nơi, nàng cảm thấy ghê tởm.

Hơn một nửa tu sĩ Hợp Hoan Tông chỉ nhận nhiệm vụ của tông môn mình, nhiều người ở Vạn Sự Lâu đều là tán tu và tu sĩ du hành, bọn họ không kiêng nể gì.

Bên tai Tống Nam Thời nghe bọn họ nói quả phụ kia như thế nào, dạ dày cuộn lên, chỉ cảm thấy thở cùng một bầu không khí với bọn họ thật ghê tởm.

Mà cùng lúc đó, trên lầu hai Vạn Sự Lâu có một thiếu niên nắm chặt tay nhìn người phía dưới, trong mắt như có lửa đốt.

Hắn ta nhấc chân định lao xuống dưới.

Người bên cạnh hắn ta lại kéo hắn ta lại, cố khuyên nhủ: “Tiểu tông chủ, phu nhân nói, trước khi ngài kế vị không được gây chuyện gì nữa. Việc nhỏ còn không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn. Ngài tạm thời kiên nhẫn, chờ đến khi kế vị, không phải sự sống chết của họ đều nằm trong tay ngài sao?”

Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi: “Bọn họ sỉ nhục mẫu thân ta!”

Người nọ đổ mồ hôi đầy đầu: “Tiểu tông chủ…”

Hai người đang giằng co thì nghe thấy bên dưới truyền đến một giọng nói trong trẻo, cắt ngang người đang lải nhải kia.

Giọng nữ lạnh lẽo nói: “Ôi, ngươi biết rõ như vậy, xin hỏi ngươi ở ngoài cửa sổ phòng Tông chủ phu nhân à?”

Hai người đồng thời ngừng lại, nhìn xuống bên dưới.

Chỉ thấy một nữ tu dẫn theo một đám người khoanh tay đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Người đang nói khựng lại, sau đó thẹn quá hóa giận nói: “Tuy rằng ta không quen biết Tông chủ phu nhân, nhưng loại chuyện này không phải đoán một chút là biết ngay à?”

“À.” Giọng nữ tu nghiền ngẫm: “Ngươi không quen biết, cũng chưa từng thấy, nhưng lại biết cực kỳ rõ ràng, xem ra ngươi là một Quẻ sư siêu giỏi.”

Người nọ rốt cuộc nhận ra nữ tu này cố tình đâm chọc hắn ta, thẹn quá hóa giận: “Ngươi nói cái gì!”

Hắn ta tiến lên muốn động thủ.

Một thanh niên đẹp trai nhẹ nhàng bâng quơ chắn ngang, người nọ lập tức ngã trên mặt đất.

Nữ tu kinh ngạc: “Tại sao đến đứng còn chẳng vững chứ?”

Nàng cười khẽ: “Tệ như vậy? Ta khuyên lần sau ngươi có rảnh thì dành thời gian dùng công phu mạnh miệng này để tu luyện còn hơn.”

Nàng nói rồi làm lơ ánh mắt phẫn hận của tu sĩ kia, nói với thanh niên: “Phong Nhi, đi thôi.”

Bước chân thanh niên kia lảo đảo một cái, hắn bất đắc dĩ nhìn nàng.

Nhóm người rời đi.

Mà hai người ở lầu hai đã xem đến ngây người.

Một lúc lâu sau, bọn họ biến mất, thiếu niên mới lấy lại tinh thần, lập tức nói với người bên cạnh: “Ngươi đi tìm bọn họ đi.”

Tùy tùng khó xử: “Phu nhân bảo ta phải bảo vệ tiểu tông chủ một bước cũng không rời.”

Tiểu tông chủ không kiên nhẫn: “Vậy quay về, sau khi trở về thì ngươi đi tìm bọn họ.”

Tùy tùng: “Nhưng trấn Hải Ấp lớn như vậy, đến tên của bọn họ ta cũng không biết.”

Tiểu tông chủ càng mất kiên nhẫn: “Không phải nói rồi sao, công tử kia tên là Phong Nhi.”



Sang ngày hôm sau, phủ Tông chủ tuyển người.

Nhóm người Tống Nam Thời thấp thỏm đi.

Trước khi đi bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sau khi tới, nhìn biển người tấp nập trước mặt, bọn họ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, dường như vị trí người đổ phân đang tiến lại gần bọn họ thêm một bước.

Kể cả tỷ lệ tuyển chọn các vị trí nhân viên công chức hấp dẫn cũng chỉ đến tầm này đúng không?

Nhưng việc đã đến mức này, trở về là điều không thể, bọn họ chỉ có thể kiên trì đến cùng.

Việc đầu tiên được tuyển chọn chính là người giải khuây cho phủ Tông chủ, nhưng không phải ai cũng được tiến vào đánh giá.

Yêu cầu tu vi cho vị trí này phải là từ Trúc Cơ trở lên.

Lần này đã đánh rớt hơn một nửa.

Mọi người liếc nhìn nhau, sôi nổi cảm thấy may mắn, sau đó đi theo quản sự kia vào ngoại viện, bắt đầu vòng đánh giá thứ hai.

Mọi người đứng trong một viện, cách đó không xa có một cái đình hóng gió được bao bởi bình phong, quản sự kia nói: “Phu nhân chúng ta đang ở đó. Ai có thể lọt vào mắt phu nhân, vị trí này chính là của người đó.”

Mọi người lập tức phấn chấn.

Lúc này Tống Nam Thời cũng có tí tự tin.

Tuy rằng có khá ít người lọt vào vòng phỏng vấn thứ hai, nhưng bọn họ đều thông thạo mọi thứ cầm, kỳ, thi, họa, nghe nói phu nhân cũng là người có sở thích tao nhã, nhóm vai chính đang ở đây, Tống Nam Thời cũng không tin mình không thể làm gì được một phu nhân!

Chỉ có Úc Tiêu Tiêu cảm thấy cuộc sống thật vô vọng, bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để đổ phân một cách có thể diện.

Khi mọi người còn đang có những suy nghĩ khác nhau, buổi đánh giá bắt đầu, bọn họ chỉ cần cả đám lên biểu diễn một phần tài nghệ, có thể được coi trọng thì sẽ được chọn.

Khi chọn trình tự biểu diễn, Tống Nam Thời nhìn thấy một thiếu niên đi đến, ở cách đó không xa quan sát.

Nhưng nàng cũng không để ý, chỉ coi như hắn ta xem trò vui thôi.

Rút thăm kết thúc, mọi người xác nhận số thứ tự, rất nhanh bắt đầu.

Tống Nam Thời tự tin với tài năng biểu diễn không tệ của mình, vốn dĩ tâm trạng cũng khá tốt, ai ngờ người đầu tiên lên sân khấu đã ôm đàn lên.

Trái tim Tống Nam Thời không khỏi lỡ một nhịp.

Nàng cũng có đàn, mượn từ chỗ Khương Viên.

Nhưng nàng rất nhanh đã an ủi mình, không sao, Hợp Hoan Tông không phải là đại tông môn, sư bá đã nói nàng không luyện đàn quả là đáng tiếc. Tuy rằng mấy năm nay không tập luyện, nhưng nghĩ đến những người thật sự đàn giỏi sẽ không…

“Tang!”

Tiếng đàn đầu tiên vang lên.

Tống Nam Thời cứng đờ người.

Sau đó là tiếng đàn liên tiếp vang lên.

Tống Nam Thời dường như thấy được tương lai đi đổ phân của mình.

Bên tai là tiếng đàn khiến người ta như si như say, trước mắt Tống Nam Thời dần biến thành màu đen.

Này này này…

Tống Nam Thời lập tức xem thân phận người này.

Trên giấy đăng ký ghi rõ đây là tuyển thủ Âm tu chuyên nghiệp.

Nguyên Anh Kỳ.

Tống Nam Thời: “…”

Ngươi có khả năng này mà còn tới đây làm gì vậy!

Hiện giờ tìm một công việc đều khó vậy sao??

Tống Nam Thời im lặng một lát, cùng ngồi xổm với tiểu sư muội, chuẩn bị cân nhắc xem nên đi đổ phân như thế nào với nàng ấy.

Nhưng tất cả như vậy, một khúc nhạc kết thúc, trên bình phong lại chỉ thấy một bóng người phất phất tay.

Quản sự thấy thế, nụ cười vẫn không đổi: “Xin lỗi tiên tử, mời ngài đi bên này.”

Đây là không được coi trọng.

Lần này những người khác cũng cảm thấy không ổn.

Như vậy còn chướng mắt, khẩu vị của Tông chủ phu nhân phải độc đáo đến mức nào?

Sau đó là người thứ hai, người thứ ba.

Người thứ hai là vẽ tranh, gọi là thần bút Mã Lương cũng không quá, mặt Vân Chỉ Phong lập tức biến sắc.

Người thứ ba là chơi cờ, khi biểu diễn giải một thế cờ tử cục, Chư Tụ trợn mắt há mồm.

Nhưng hai người này đều không được coi trọng.

Ngay lập tức, ngồi xổm cân nhắc việc đổ phân cùng Tống Nam Thời lại tăng thêm hai người.

Chỉ có đại sư huynh cười không khép được miệng.

Đương nhiên, Tống Nam Thời chắc chắn không cam lòng làm người đổ phân.

Nàng quyết định cạnh tranh chân tạp vụ cũng được.

Khi mọi người đang có suy nghĩ của riêng họ, một đám người mang theo tuyệt kỹ đều bị loại.

Mọi người càng lo lắng sốt ruột.

Phẩm vị của phu nhân này thật cao.

Vào lúc này, Úc Tiêu Tiêu được gọi tên vào.

Úc Tiêu Tiêu đã cam chịu số phận, quyết định đi ngang qua sân khấu.

Nàng tiến lên, hít sâu một hơi.

Nàng không dám nói mình muốn đập đá bằng ngực, sợ phu nhân có phẩm vị tao nhã trực tiếp đuổi nàng ra ngoài.

Vì thế nàng bảo thủ nói: “Ta đây… đập mười tầng gạch bằng tay không trước nhé?”

Mọi người cười vang.

Nhưng trong bức bình phong lại truyền đến một giọng nói: “Gạch gì cơ?”

Thánh thót như chim hoàng oanh.

Úc Tiêu Tiêu theo bản năng: “Gạch ngọc bích.”

Gạch ngọc bích không phải gạch bình thường, tuy rằng chứa ngọc nhưng là gạch mà tu sĩ Diễn Võ Trường thường dùng, cực kỳ rắn chắc.

Bên trong cũng im lặng một chút, sau đó nói: “Vậy ngươi thử xem.”

Tống Nam Thời chậm rãi há to miệng, cảm thấy không ổn.

Tiểu sư muội đã đập vỡ gạch, mười viên gạch ngọc bích xếp chồng lên nhau, nàng chẻ vỡ như cắt đậu phụ.

Vì thế tiếng cười của mọi người cũng ngừng.

Người bên trong dường như bị choáng váng, sau đó hỏi: “Ngươi còn tài năng độc đáo nào nữa không?”

Tiểu sư muội ngây ra nói: “Làm vỡ đá bằng ngực có tính không?”

Phu nhân: “Vậy cũng phải có người đập đá cho ngươi nhỉ?”

Tống Nam Thời lóe lên một tia sáng, lập tức giơ tay: “Ta chính là cộng sự của tiểu sư muội làm vỡ đá bằng ngực!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tống Nam Thời.

Người bên trong cũng nhìn thoáng qua, sau đó nói: “Vậy không cần tiếp tục, ta muốn tiểu cô nương này và sư tỷ của nàng.”

Tống Nam Thời bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, ôm tiểu sư muội của mình hôn một cái.

Ha ha ha nàng không cần đi đổ phân nữa!

Giọng nói bên trong còn nói: “Nơi này còn thiếu một người quét dọn, có ai nguyện ý không? Ta cũng mệt rồi, nếu có thể chọn ở đây thì cứ chọn luôn, cũng không cần sàng lọc lại lần nữa.”

Mọi người đều tới đây cạnh tranh công việc bên cạnh phu nhân nên có phần không vui.

Nhưng nhị sư tỷ không hề không vui, nắm chặt cơ hội, nói ngay: “Ta muốn! Kiếm thuật của ta cao siêu, dùng chổi không thành vấn đề.”

Phu nhân cực kỳ tùy tiện nói: “Vậy ngươi đi.”

Vân Chỉ Phong và Giang Tịch chậm một bước, nhìn ba cô nương đang vui sướng, đột nhiên cảm thấy không ổn.

Cùng lúc đó quản sự kia nói: “Đúng rồi, còn người đổ phân…”

Ông ấy còn chưa nói xong, những người còn lại đều giải tán hết, không thừa một ai.

À, còn thừa lại Vân Chỉ Phong và Giang Tịch.

Quản sự liếc nhìn bọn họ một cái, cười nói: “Hai vị muốn cạnh tranh làm người đổ phân sao? Nếu các ngươi nói không muốn, ta sẽ tìm người báo danh ở bên ngoài.”

Tống Nam Thời điên cuồng ra hiệu bằng mắt với bọn họ.

Có thể thêm một người tiến vào thì thêm một người!

Hai người: “…”

Bọn họ liếc nhìn nhau với sắc mặt đông cứng, hai người như gặp đại dịch.

Hiện giờ vấn đề tới rồi.

Loại chuyện tốt đi đổ phân này, đến cuối cùng rơi vào tay ai đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK