Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: huyetsacthiensu

Trước cửa mỗi tòa cung điện trong Hoàng cung đều có hai cái vại Cát tường bằng đồng, bên trong trữ nước Mãn Thanh, một khi có cháy trong cung thì có thể lập tức có nước để dập lửa.

Cho nên lại có tục xưng ‘Môn Hải’ ý là nước lớn trước cửa, hy vọng có thể lấy nước khắc lửa, phù hộ bình an.

Thời tiết trời đông giá rét, để đề phòng ‘Môn Hải’ đóng băng có thể đậy miệng vại lại bằng vỏ bông, cũng đốt than dưới đáy vại để duy trì nhiệt độ.

Mặc dù như vậy nhưng vẫn không thể ngăn được trận hỏa hoạn này.

Bây giờ là mùa đông, trời khô, lại gặp đúng ngày gió to, thế lửa lan ra rất nhanh, ngay cả mấy tòa cung điện xung quanh cũng vị vạ lây.

May mà mấy tòa cung điện xung quanh cũng không có người ở nhưng ở Từ Ninh cung thì từ thái giám cung nữ cho đến Ninh thái hậu cũng không chạy thoát, tất cả đều bị cháy thành tro, hoàn toàn khôngthể nhận ra.

Muốn giết một người mà không thể giết, muốn giữ mạng của một người lại nhưng người đó cứ khăng khăng muốn chết, đây là hai chuyện khiến cho người ta vô cùng căm tức.

Hoàng đế nổi giận, người hầu tất nhiên phải cấp tốc xử lý, chưa đến nửa canh giờ đã điều tra rõ nguyên nhân.

“Nguyên nhân là do mấy tên người hầu không hiểu chuyện lén lút đốt pháo hoa, người đã bắt được, ngay cả tên thái giám lén mua pháo cho bọn họ cũng đã bị bắt, đang đợi Hoàng Thượng xử lý.” Từ Cao Lục khom người, báo cáo kết quả.

“Đánh mỗi người 30 trượng để răn đe.” Hàn Thác lạnh lùng nói.

Mấy người hành hình trong cung đều là nhưng người có thân thể cường tráng, 10 cái đã có thể thấy máu, 20 gậy thì trừ khi là cái mông làm bằng sắt nếu không thì nhất định sẽ tróc thịt, 30 gậy thì nếu thân thể hơi yếu một chút sợ là sẽ không chịu được, tất nhiên bây giờ bọn họ chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

Từ Cao Lục lĩnh mệnh đi xuống.

Cố Thiền thấy trên mặt Hàn Thác vẫn âm trầm thì rót một chén trà đặt vào tay hắn.

Hàn Thác ngửa đầu uống cạn chén rượu, lại vứt cái chén không lên bàn, sức lớn đến mức suýt nữa đãkhoét thủng một lỗ trên mặt bàn.

Ninh thái hậu đột nhiên qua đời, trong lòng Cố Thiền vô cùng không dễ chịu.

Ban đêm lúc rảnh rỗi nàng đã tán gẫu vài câu với Ninh thị.

Ninh thị cho rằng đại tỷ cả một đời kiêu ngạo, bây giờ mặc dù Hàn Thác vẫn giữ thân phận Thái hậu của bà ta nhưng con trai đã chết, việc hắn làm giả chỉ dụ của Tiên đế để soán vị đã thông cáo thiên hạ, cho dù Ninh thái hậu sống sót thì trong lòng cũng tràn dầy buồn bực khuất nhục.

Mặc dù nói chết vinh còn hơn sống nhục nhưng quãng đời còn lại đều bị giam lỏng, lại không có gì hài lòng, cũng coi như là có chút vô vị.

Cố Thiền nhớ lại kiếp trước, Ninh thái hậu đã lớn tuổi, từ trước đến giờ thân thể đều khỏe mạnh, bị giam lỏng không lâu đã bị bệnh nặng, nghĩ cũng biết được tâm tình bị ảnh hưởng như thế nào.

Lúc đó Cố Thiền có chút hoảng hốt, không biết sau cung biến Ninh Thái hậu còn sống tốt hơn hay ra đimới tốt hơn…

Nàng dù sao cũng là người trọng sinh, bởi vì được sống thêm một đời nên vận mệnh cũng khác đi, trong lòng càng tin tưởng giữ lại mạng sống thì những ngày tháng tốt đẹp sẽ đến, cho nên không xoắn xít quá lâu liền kiên định trước một loại lựa chọn.

Ai ngờ mới qua nửa ngày, ông trời đã mạnh mẽ thay Ninh thái hậu chọn lựa…

Trong lòng có bước chuyển ngoặt như vậy nên vốn Cố Thiền không có ý khuyên bảo Hàn Thác nhưng bây giờ thấy hắn như vậy thì vẫn mở miệng “Hoàng Thượng…”

Nàng nói như vậy, bàn tay nhỏ bé thon dài che trên nắm đấm của Hàn Thác.

hắn trở tay nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng kéo người vào lòng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thiền kề sát vào lồng ngực của Hàn Thác, cảm giác được nhịp tim hắn lúc này đập nhanh hơn so với xưa nay rất nhiều, chắc là tức giận không nhỏ “Hoàng Thượng, đừng nóng giận.” Nàng vuốt ve ngực hắn, nhẹ giọng nói.

Hàn Thác vẫn chưa nói cái gì, chỉ siết chặt lấy bả vai nàng.

“Dù sao cũng là sự việc bất ngờ xảy ra, cũng không phải là việc có thể dự liệu trước được, hôm nay tổ mẫu đã nói với Thiếp, năm đó người biết Từ Ân tự bị cháy còn ta không thể chạy thoát…” Cố Thiền nóiđến đây thì dừng lại, Tưởng lão thái thái đã nói mặc dù bà thương tâm khổ sở nhưng cảm giác vẫn tốt hơn là sống sót mà phải chịu tội nhưng bây giờ Cố Thiền cũng không có cách nào nói ra được là Ninh Thái hậu chết đi hay sống sót thì tốt hơn, không chỉ là ý nghĩ của nàng mà cũng vì đối phương dù sao cũng là trưởng bối của nàng.

Hàn Thác nhìn phản ứng của Cố Thiền như đã dự liệu trước.

hắn bỗng dưng đứng lên, lạnh lùng nói “Nàng muốn nói cái gì?”

Cố Thiền sững sờ tại chỗ, há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, nàng không muốn nói cái gì cả.

“Nàng cho rằng việc này là do ta làm?” Hàn Thác lại nói.

“không phải…” Cố Thiền không hiểu có chuyện gì, trong đầu hỗn loạn, chỉ trả lời theo bản năng.

“Chẳng lẽ không phải nàng cho rằng hai chuyện này rất giống nhau sao?”

Hàn Thác hơi không khống chế được mình.

Hôm nay trên bữa tiệc hắn và Cố Phong uống rượu mạnh Mông Cổ được Mạnh Bố Ngạn mang đến, vào họng thì nóng rát, ngấm chậm. Mặc dù tửu lượng của hắn khá nhưng cũng không tránh được bị say.

Người say rượu dễ tức giận, thiếu kiên nhẫn cũng mẫn cảm hơn.

hắn đang hiểu lầm Cố Thiền, cho rằng nàng nghi ngờ mình trong bóng tối sắp xếp người giở trò, trong lòng vô cùng oan ức, nghĩ rằng nàng không tin mình…

Cố Thiền cũng không biết tâm tư lúc này của Hàn Thác, đỡ lấy hắn lúng túng nói “Có chút giống…”

Nàng nói giống cùng với giống trong câu hỏi của Hàn Thác vốn là hai việc khác nhau.

Nhưng hai người cũng không biết…

Hiểu lầm cũng vì vậy mà phát sinh.

Hàn Thác giận dữ nhưng xưa nay hắn luôn sủng ái nàng thành thói quen, miễn cưỡng kiềm chế khôngphát giận với nàng, chỉ cắn răng nói “Nếu ta muốn giết bà ta thì ngày xảy ra cung biến đã trực tiếp ra tay cần gì phải đợi đến bây giờ!”

nói xong thì hất tay Cố Thiền ra bước nhanh ra ngoài.

Hai người thành thân bốn năm, chưa bao giờ cãi nhau, Cố Thiền tất nhiên chưa bao giờ bị Hàn Thác làm mặt lạnh, nặng lời càng chưa từng, hôm nay thái độ của Hàn Thác như vậy đã đủ cho Cố Thiền cảm thấy bị oan ức.

Nàng nước mắt lưng tròng nhìn bóng lưng Hàn Thác càng đi càng xa, cuối cùng chui ra màn trướng, không nhìn thấy bóng người nữa mới phản ứng được câu nói cuối cùng kia của hắn là có ý gì.

Nàng không nghĩ như vậy, nàng muốn nói rõ với hắn.

Cố Thiền đứng lên đuổi theo Hàn Thác nhưng hắn người cao chân dài đợi đến lúc nàng chạy ra đến cửa thì trên hành lang kéo dài, dưới sân rộng lớn đã không nhìn thấy bóng dáng Hàn Thác nữa.

***

Hàn Thác đi ra đến bên ngoài cửa bị gió lạnh thổi vào đã tỉnh rượu được mấy phần.

Đầu óc tỉnh lại đã có mấy phần hối hận.

Chuyện này vốn cũng không phải là do hắn làm vì sao lại không thể nói chuyện rõ ràng với nàng lại thành ra cãi nhau như này…

Nhưng mà hắn vừa phát giận xong đã lập tức nhận sai, thân là Hoàng đế hắn có chút không làm được…

Nhưng nếu không quay về thì hắn có thể đi đâu?

một tháng trước Long Tê điện đã bị cháy đến bây giờ vẫn đang sửa chữa.

Bời vì tập tục ăn Tết nên từ 28 tháng Chạp Ngự thư phòng cũng đã bị khóa lại phải đến đầu năm bắt đầu bán hàng mới được mở ra.

hắn khép lại ống tay áo, lắc đầu một cái, nhớ lại chuyện còn chưa được bẩm báo thì bước về phía Dực Khôn cung.

Theo quy tắc, Hoàng hậu ở Phượng Nghi cung, Thái hậu ở Từ Ninh cung, Thái Hoàng Thái hậu ở Dực Khôn cung.

Từ khi Đại Ân khai quốc đến giờ Dực Khôn cung mới có một đời chủ nhân, đó chính là Huệ Hiền Thái Hoàng Thái hậu, vốn là Quý phu của Thái tổ Hoàng đế, vẫn chưa lên Hậu vị nhưng bởi vì con trai đăng cơ mà được phong Thái hậu, sau đó lại phụ tá hai vị Đế Vương, ở trên sách sử từng lưu lại một trang nổi bật.

Từ lúc nàng cưỡi hạc về Tây thiên thì Đại Ân chưa từng có Thái Hoàng Thái hậu, Dực Khôn cung này đãhơn một trăm năm không có người ở.

Mặc dù mỗi ngày đều có người hầu đến quét dọn, tất cả đồ vật trong cung cũng được giữ gìn như các cung khác nhưng lâu không có người ở nên không có hơi thở của người sống.

nói cách khác chính là khó tránh khỏi có âm khí.

Hàn Thác mới bước vào cửa cung đã có mấy con quạ đen kêu lên bay ra khỏi cung.

Ở đây có điện La Sát, năm đó dùng để làm gì cũng chỉ có mấy người biết được, trong chính điện đến nay vẫn có không dưới trăm cái tượng gỗ La Sát đủ các loại tư thái, vách tường còn treo các loại mặt nạ La Sát vẻ mặt hung ác, trong cấm cung cũng không có nơi nào âm u khủng bố hơn nơi này, thích hợp dùng để dọa người.

Tiết bị đang bị nhốt ở đây.

Hàn Thác trực tiếp đi vào phòng, Lâm Tu và hai thị vệ khác đang ăn cơm, bây giờ bọn họ không còn là Huyền giáp vệ mà đã được thăng làm Vũ Lâm vệ, nhìn thấy Hàn Thác đến ba người lập tức dừng đũa, đứng dậy hành lễ.

“Miễn lễ.” Hàn Thác “Bà ta nói sao?”

“Nhốt bà ta hai canh giờ, lại mang mặt nạ Quỷ Vương ra dọa bà ta đã sợ mất mật, nói hết tất cả những chuyện trái lương tâm cả đời ra rồi.”

Lâm Tu vừa đáp vừa lấy một quyển sổ màu ghi chép xanh lam trình hai tay lên cho Hàn Thác “Bệ hạ, tất cả những gì bà ta nói đều đã ghi vào đây.”

Nhưng cũng không thể bảo Hoàng đế tìm đáp án trong từng câu từng chữ ở đây cho nên vẫn phải báo cáo lại “Chà chà, quả nhiên là một độc phụ, sáu tuổi đã thấy thứ tỷ của bà ta xinh đẹp lòng sinh đố kị cho nên đẩy người xuống chỗ đá vụn trên đường hủy đi dung mạo của người ta. Bà ta nói, năm đó bà ta thấy Nương Nương của chúng ta xinh đẹp hơn con gái bà ta, càng được Hầu phu nhân yêu thích, hơn nữa hai người chỉ hơn kém nhau nửa tuổi, tương lại đến tuổi cập kênh chắc chắn con gái mình sẽ bị Nương Nương chèn ép thì sinh ra lòng độc ác. Bà ta nghĩ hàng năm trong hội hoa đăng Tết Nguyên tiêu trong kinh đều có những đứa trẻ bị lạc mất, trong đó cũng không ít con cháu gia đình quan gia nhưng những tên lừa đảo hung hăng ngang ngược, không cầm tù hết được cho nên thông đồng với ma ma hồi môn ôm Nương Nương của chúng ta đi, định bán Người về nông thôn, cho Người không bao giờ quay lại được nữa.

nói xong ló đầu nhìn vẻ mặt Hàn Thác lại nói thêm “Nương Nương chúng ta là người có phúc khí ngút trời, bây giờ không những là Hoàng hậu Nương Nương còn sinh được cả trai cả gái, độc phụ này ác giả ác báo, bà ta lén cho tiểu thiếp của Cố nhị gia uống thuốc vô sinh không ngờ rằng bản thân bà ta cũng không sinh được, ngay cả con gái bà ta cũng bị đại phu chuẩn đoán là vô sinh.”

“Được rồi, ta đã biết.” Hàn Thác tiện tay lật lật quyển sổ ghi chép, đại để là giống với những gì Lâm Tu báo cáo, còn Tiết thị làm sao để hai người thì hắn cũng không muốn biết rõ, nhân tiện nói “Dạy dỗ bà ta thật tốt, làm cho bà ta sau này cũng không dám làm hại người khác nữa.”

Đường hoàng vứt vấn đề khó khăn mà Cố Thiền giao cho hắn vứt lại cho thuộc hạ.

Có việc của Tiết thị làm lý do tất nhiên có thể đàng hoàng quang minh chính đại trở lại Phượng Nghi cung.

Hàn Thác bước ra Thiên điện phát hiện trên trời bay xuống những bông hoa tuyết bé tí, trời càng lạnh hơn so với lúc hắn đến, thật sự là làm cho người ta vô cùng nhớ đến sự ấm áp trong Phượng Nghi cung…

Nghĩ đến đây hắn bước nhanh chân hơn, bước đi trong tuyết hướng về Phượng Nghi cung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK