Tiểu Ốc được an bài thành nữ sinh viên của đại học danh tiếng ở Singapore, do chưa hoàn thành luận văn nên không lấy được bằng tốt nghiệp. Vì vậy mà quyết định trở về nước tìm công việc.Cũng may Vương cảnh quan nhân từ, sắp xếp cho cô là sinh viên của khoa phát thanh. Mặc dù chỉ là phát thanh viên nhưng do cái gì cũng không biết nên cô muốn tìm thêm sách để đọc, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện. Ở cái thành phố này người biết Tiểu Ốc quá nhiều nên cô cần ngụy trang một chút. Mấy ngày nay Vương Triệu Quân ời một người về dịch dung đơn giản cho cô, ví dụ như làm lớp lót cho lỗ mũi, hoặc là làm cằm tròn, biến cái trán rộng hoặc là hẹp, làm mắt to hay mắt nhỏ...Cuối cùng cũng tạo ra được một bộ dáng làm Tiểu Ốc hài lòng. Cằm hơi nhọn được chuyển thành mặt trái xoan, khung mắt đen, kết hợp với cách ăn mặc tạo nên một bộ dáng thục nữ ngọt ngào, cho người khác cảm giác là sinh viên đại học.Ngày hôm đó, sau khi ăn uống rượu thịt no say, phó thư ký tỉnh ủy Điền Đại Quân cùng mấy bằng hữu vừa đi ra ngoài phòng, đột nhiên bị người nào đó đụng trúng.Thân thể Điền Đại Quân vốn dĩ là một thân thịt béo cồng kềnh nên khi bị đụng thì thiếu chút nữa ngã xuống. Thấy vậy, 1 đám phía sau liền nịnh hót lấy lòng, mắng người vừa đụng vào hắn: "Là ai mà lại không có mắt vậy hả?""Xin lỗi, tôi không phải cố ý". Một cô gái tóc dài, mặc váy ngắn, khoác áo lông màu hồng, xấu hổ ngẩng đầu lên, hướng hắn le lưỡi nói.Thấy da thịt cô trắng như tuyết, trong đôi mắt to kia rõ ràng mang một tia mê hoặc, tựa hồ như bị uất ức gì, rõ ràng là một bộ dáng vừa thấy đã thương, rồi lại nhìn hắn cười. Nhìn vẻ mặt cô le lưỡi đáng yêu, Điền Đại Quân ngẩn ra, cảm giác xương cốt mình đều muốn mềm nhũn. Đã bao nhiêu lâu hắn không hưởng thụ qua một cô gái mềm mại non nớt như vậy?Hắn nghĩ thầm, bị một mỹ nhân như vậy đụng một cái cũng không coi là thua thiệt, nên tức giận trong lòng rất nhanh liền tiêu mất. Vừa tính nói, lại nghe được thanh âm cầu khẩn của cô gái kia: "Tiên sinh, có thể hay không cho tôi mượn 150 tệ? Tôi cùng một người bạn ở đây ăn cơm, nhưng cô ấy nói có việc đi trước, đến lúc tính tiền thì tôi mới phát hiện ví tiền không thấy… tôi nhất định sẽ trả . . . . . ."Điền Đại Quân nghe thanh âm mềm mại này, không kìm được móc tiền đưa cho nhân viên phục vụ, nói: "Hóa đơn của cô ấy bao nhiêu, cứ tính hết vào cho tôi.""Cám ơn tiên sinh, ngài cho tôi số điện thoại, tôi sẽ quay lại trả tiền cho ngài". Cô gái lộ ra một nụ cười ngọt ngào.Điền Đại Quân mặc dù muốn biết số của cô gái này, nhưng là đàn ông, ai lại đi so đo một khoản tiền nhỏ như vậy, nên không thể làm gì khác hơn là tiếc hận mà nói: "Thôi, chỉ là 1 số tiền nhỏ, không đáng nhắc đến."Chương 115: Lạt mềm buộc chặt"Đối với ngài chỉ là món tiền nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói lại là giải vây, ngài cho tôi số di động, lần sau tôi mời ngài ăn cơm."Điền Đại Quân sảng khoái cho cô gái số di động của mình, còn cô gái thì mỉm cười cám ơn hắn. Sải bước đi ra ngoài cửa, trong lúc đợi lái xe, một người bạn của Điền Đại Quân chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Đó không phải là cô gái vừa nãy sao? Thư ký ngươi sao không chở người ta 1 đoạn?""Nhiều chuyện". Ngoài miệng mặc dù nói như vậy nhưng Điền Đại Quân lại bảo tài xế lái đến trước mặt cô, quay cửa kính xe xuống, hỏi cô gái đang đi bộ: "Cô vì sao không ngồi xe về?""Ví tiền của tôi. . . . . ."Nhớ tới chuyện lúc nãy, dù là tình hay lý Điền Đại Quân cảm thấy nên giúp cô ấy: "Để tôi tiễn cô về!"Cô gái cúi đầu nhìn qua những người trên xe nói: "Trên xe của ngài nhiều người, tôi nghĩ là không tiện, lúc này cũng mới giữa trưa, khó có được hôm nay lại là ngày nắng, tôi đi bộ phơi nắng một chút cũng không tồi. Buổi chiều tôi còn phải đi phỏng vấn, nhà tôi đang ở cũng k xa công ty, thật sự là không cần."Nghe cô như vậy nói, Điền Đại Quân không miễn cưỡng nữa. Có lẽ cô thấy trên xe có quá nhiều đàn ông nên xấu hổ.Hắn kêu tài xế quay cửa sổ xe lên rồi một lần nữa rời đi. Hắn không biết thật ra cô gái đang dùng cách thả dây dài câu cá lớn. Cô gái đó không phải là ai khác mà chính là Tiểu Ốc, mất ví tiền là giả, nhưng phỏng vấn cũng là thật. Lý lịch sơ lược của cô đều là giả, nhưng vẫn cần cái gì đó thật, tỷ như một công việc.Trước đó ở trên mạng, Tiểu Ốc đã gửi đi lý lịch sơ lược của mình. Đài phát thanh này rất có danh tiếng, Tiểu Ốc không xác định liệu bọn họ có chịu tuyển một người chưa có năng lực chuyên môn như cô hay không, hay đã bị loại ở vòng thứ nhất, nhưng cô vẫn muốn thử một chút.Trong hành lang đã sớm chật ních người, mọi người ai cũng ăn mặc vô cùng xinh đẹp. Trừ cô ra đều là những người có xuất thân chính quy. Tiểu Ốc vận khí tốt, bởi vì dù cô có hay không được chọn cũng không có kiêu ngạo, việc này khi lan truyền ra thì cô được phân làm công việc phát thanh trước sân khấu.Mặc dù thực tập ba tháng không có tiền lương, nhưng cái Tiểu Ốc muốn bất quá là một thân phận, lúc đó muốn tiền còn không dễ dàng sao?Tiểu Ốc để Điền Đại Quân chờ mấy ngày cho đến khi cuộc huấn luyện trôi qua. Ngày thứ hai khi chính thức bắt đầu công việc thì Tiểu Ốc gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn lúc nào rãnh rỗi thì ăn một bữa cơm.Điền Đại Quân đã sớm chờ ngày này, lập tức nói: "Cô ở đâu? Để tôi kêu người đi đón""Tôi đang ở đài phát thanh, ngài không cần đến đón, tôi sẽ tự mình đi đến"