Bùi Huyền Trì đã chuẩn bị mang Vân Lạc Đình rời khỏi Tộc linh thú, đi sớm về sớm.
Hẳn là giờ này tộc trưởng vẫn còn đang nghỉ ngơi. Vân Lạc Đình để lại bùa truyền tin, báo cho tộc trưởng biết mình đi nơi nào. Sau đó cậu biến thành mèo chui vào trong lồng ngực của Bùi Huyền Trì co rụt lại.
Để Bùi Huyền Trì ngự kiếm. Phi thuyền lúc trước bị phá hủy, vẫn chưa được mua mới.
Trận pháp bảo vệ bên ngoài Tộc linh thú cho phép Vân Lạc Đình tự do ra vào, không giống như những người khác, ra vào sẽ có cảnh báo.
Bùi Huyền Trì ôm Vân Lạc Đình trong lồng ngực, lặng lẽ biến mất trong bóng tối.
Cho đến khi bình minh lên.
Linh thú dậy sớm biến về nguyên hình nhảy nhót khắp nơi trong tộc.
Dáng người mèo trắng lớn nhẹ nhàng, uyển chuyển chạy qua cánh rừng. Bước chân hắn mạnh mẽ chạy đến sân của bé con.
"Meo meo ~"
Bên ngoài không có khí tức của Ma tộc.
Là chuyện tốt.
Mèo trắng lớn vẫy cái đuôi, đẩy cửa ra đi vào: "Meo meo?"
Hắn thử thò đầu vào nhìn, từ khe cửa tìm kiếm hơi thở của bé con.
Một lát sau, hắn cảm thấy có chỗ không đúng, phóng linh lực ra. Phát hiện...... Bên trong cũng không có hơi thở của bé con.
Mèo trắng lớn: "......?!!"
Xông vào thì thấy, chăn đệm được gấp chỉnh tề, màn giường được treo hai bên sườn. Không thấy một bóng người, chỉ có bùa truyền tin ở trên bàn thỉnh thoảng bị gió thổi lay động.
Móng vuốt của mèo trắng lớn vỗ lên, nó liền truyền đến giọng nói của Vân Lạc Đình: "Phụ thân, con và Huyền Trì đến Ma tộc một chuyến, rất nhanh sẽ quay về."
Bộ lông đang xù lên của mèo trắng lớn thả lỏng một chút. Ừm, bé con không bỏ rơi hắn, đi Ma tộc với Bùi Huyền Trì.
......
Đến Mà tộc với Bùi Huyền Trì?!
Cái này có khác gì bị bỏ rơi không!!
- --
Vân Lạc Đình xoay người trong quần áo Bùi Huyền Trì. Có ma khí bảo vệ, cho dù ngự kiếm có bay rất nhanh, cậu cũng không cảm giác được một chút gió thổi, ấm áp nằm ở bên trong ngủ một giấc.
Cậu mở mắt ra, bám vào cổ áo rồi ngồi xổm dậy, cái đuôi thò ra một chút từ cổ áo.
Vân Lạc Đình nâng chân ôm cái đuôi về. Cậu buồn ngủ nhìn ma cung gần ngay trước mắt.
Đại điện của Ma tộc đã ngủ say rất lâu nhưng không dính một hạt bụi, sạch sẽ như mới.
Trên bố cục, ma cung ở chính giữa, vây quanh nó là mười hai cung, giống như thủ vệ. Chỉ đứng ở chỗ này, đã có thể cảm giác được lực chấn nhiếp của trận pháp trong ma cung.
Trận pháp và những cung điện này tương sinh với nhau. Cậu cảm giác như nó đã dung nhập vào trong vách tường bên trong cung điện.
Đoạn Thư Lăng cười, chạy xuống từ trên bậc thang. Hắn dừng lại trước mặt Bùi Huyền Trì, trịnh trọng hành đại lễ Ma tộc nói: "Thuộc hạ Đoạn Thư Lăng, cung nghênh Ma Tôn!"
"Bây giờ Ma tộc như thế nào rồi?"
Đoạn Thư Lăng nói: "Số Ma tộc còn lại đã xử lý xong. Thi thể Ma tộc đã chết cũng đã được xử lý. Lò luyện khí mà tôn thượng dặn dò ta cũng đã sai người chọn cái tốt nhất, có thể trộn lẫn cả ma khí và linh khí vào nhau để luyện khí. Là lò luyện khí đặc cấp."
Lò luyện khí còn lưu lại cho đời sau rất ít. Hơn nữa có rất nhiều luyện khí sư cấp cao cũng chỉ có thể luyện ra lò luyện khí cao cấp. Không có lò luyện khí có cấp cao, thì không thể luyện ra Pháp khí cấp cao, trực tiếp rơi vào ngõ cụt.
Cái lò luyện khí đặc cấp này là Đoạn Thư Lăng cướp được trong bí cảnh.
Cũng không thể coi như là cướp. Dù sao bọn họ phát hiện ra nó trước, là đám người kia không nói đến vũ lực, đạo lý cũng không nói. Nhìn thấy bọn họ là Ma tộc liền giương cờ thay trời hành đạo, tính giết người diệt khẩu sau đó cướp bảo vật.
Nhưng mà, Ma tộc muốn thứ gì cũng đều là do cướp đoạt. Chỉ dựa vào những tu sĩ đó mà đòi cướp được của bọn họ sao?
Không những phải để lại lò luyện khí. Mà hắn còn ngoài ý muốn thu hoạch được rất nhiều túi trữ vật, đồ cất chứa bên trong, đều được đưa đến phía sau ma cung.
Những đồ vật lúc trước lấy được, người nào lấy được thì chia cho người đó. Nếu mà mang về khẳng định sẽ bị những người trong thế gia cướp đi. Nhưng bây giờ đã không giống trước, có Ma Tôn ở đây, tất nhiên là mấy thứ này phải qua tay Ma Tôn trước.
Sau lần trước Bùi Huyền Trì ra tay, những Ma tộc còn lại đều thành thật.
Đi vào đại điện.
Vân Lạc Đình ngáp một cái, nhảy ra trèo lên bả vai Bùi Huyền Trì duỗi người.
Ma khí trong ma cung nồng đậm hơn nhiều. Tu sĩ tu luyện linh khí tiến vào đều có thể sẽ hít thở không thông.
Nhưng Vân Lạc Đình đã sớm quen với việc ma khí nhập thể. Lúc đi vào cậu không hề có cảm giác không được khoẻ.
Đoạn Thư Lăng thấy thế nói: "Tiểu linh thú ngươi dậy rồi sao? Phòng bếp đã chuẩn bị rất nhiều cơm canh đặc sắc của Ma tộc. Còn có điểm tâm mà tôn thượng giao phó, hải sản, đều đã chuẩn bị xong. Bây giờ ngươi có muốn đi nếm thử không?"
Vân Lạc Đình dậy sớm vẫn chưa ăn cơm, nghe vậy cậu gật đầu, nghiêng đầu cọ Bùi Huyền Trì: "Meo meo ~"
Đi cùng nha.
Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng cọ cằm của mèo nhỏ, nói: "Mang đến tẩm điện."
"Vâng."
- --
Vân Lạc Đình quay về tẩm điện liền hóa thành hình người. Cậu đang muốn chọn một cái áo ngoài từ trong nhẫn trữ vật, thì cảm thấy trên vai mình trầm xuống.
Bùi Huyền Trì nói: "Giơ tay."
Vân Lạc Đình thành thật giơ tay lên. Đầu ngón tay cậu ma sát qua chất liệu, cảm giác dày hơn những cái trong nhẫn trữ vật của cậu.
Bùi Huyền Trì nắm tay cậu xuyên qua tay áo. Hắn vỗ cổ tay áo vì chồng lên nhau nên lưu lại vết, giải thích: "Quần áo trong Ma cung đều được ta vẽ trận pháp lên. Những cái trong nhẫn trữ vật quá mỏng, không chịu nổi ma khí. Sau khi bị hủy mất hai cái ta đã không thử qua nữa. Ngày thường ngươi đi ra ngoài, thì mặc những thứ trong Ma cung đi."
Thay xong quần áo, bàn bên ngoài đã dọn xong đồ ăn.
Đoạn Thư Lăng mang theo con rối rời đi, không để người ở lại hầu hạ thức ăn.
Trong lòng Đoạn Thư Lăng sáng như gương. Hắn ở lại sẽ bị chướng mắt, dọn xong chén đũa liền chạy, không hề có ý định dừng lại.
Lần trước Vân Lạc Đình đến Ma tộc. Một bữa trưa đàng hoàng còn chưa ăn xong đã đi ra ngoài. Sau đó lại càng bận rộn không có thời gian ăn.
Đồ ăn bên chỗ Ma tộc vẫn có những thứ khác với bên tiên môn. Một bàn này, hẳn là được Bùi Huyền Trì đặc biệt giao phó qua, rất hợp khẩu vị của cậu.
Vân Lạc Đình cắn miếng đậu, không phải là đồ chay. Bên trong có thịt cá và thịt tôm, hương vị đồ ăn rất tươi ngon: "Ngươi tìm lò luyện khí đặc cấp là tính luyện gì cái gì thế?"
Bùi Huyền Trì bóc xong vỏ tôm đặt vào trong chén Vân Lạc Đình, bán cho cậu cái nút thắt: "Không nói cho ngươi biết."
Vân Lạc Đình: "???"
"Không nói cho ta biết?" Vân Lạc Đình nhướng mày. Cậu không nghĩ đến Bùi Huyền Trì sẽ nói như vậy, nhìn dáng vẻ của hắn không giống như đang trêu chọc cậu.
Ừm......
Vân Lạc Đình cười nói: "Luyện cho ta sao?"
"......"
Tay Bùi Huyền Trì đang cầm đũa hơi dừng lại. Rồi sau đó hắn lại làm như không có việc gì gắp thức ăn cho Vân Lạc Đình.
Lúc hắn đang muốn thu đũa lại, Vân Lạc Đình đã đè lại đũa của hắn trước. Một tay cậu chống cằm, đùa giỡn nói: "Huyền Trì, hiện tại tim của ngươi đậm rất là nhanh."
Bùi Huyền Trì dừng một chút, Vân Lạc Đình buông chiếc đũa ra. Cậu không hỏi nhiều, cười nói: "Lúc ngươi luyện khí ta không qua là được, ta đi dạo trong ma cung."
Bùi Huyền Trì nói: "Kêu Đoạn Thư Lăng dẫn đường."
"Được." Vân Lạc Đình nghĩ đến bộ dáng hoảng loạn thoáng qua của Bùi Huyền Trì. Cậu không nhịn được cúi đầu, dùng đồ ăn che đi ý cười nơi khóe môi.
Tính cách Bùi Huyền Trì trầm ổn lãnh đạm, có lẽ sống lại một lần nữa nên đã trải qua nhiều chuyện. Hắn có sự phòng bị tương đối, chuyện nào cũng có chuẩn bị, luôn có bộ dáng đã tính trước. Có hắn ở đây mọi chuyện đều thuận lợi.
Vừa rồi lại làm cho Bùi Huyền Trì nhất thời không nói thành lời.
Có thể thấy được hắn có bao nhiêu bối rối.
Về phần thứ hắn muốn luyện ra...
Vân Lạc Đình cảm giác, qua những linh vật cần thiết để luyện khí cho cậu. Cậu đã có thể đoán ra được hắn muốn luyện thứ gì. Nhưng cậu không muốn suy nghĩ kỹ, càng không có đào sâu, giúp Bùi Huyền Trì nắm chắc cảm giác thần bí.
- --
Cậu nói là đi nhìn khắp nơi trong ma cung. Nhưng vừa đi ra không bao lâu, Vân Lạc Đình đã không muốn nhìn nữa.
Ma cung cả ngày tràn ngập ma khí, che khuất ánh mặt trời ở bên ngoài. Cho dù bây giờ có là ban ngày, nhìn qua cũng có chút cảm giác âm u.
Mèo không tìm được chỗ thích hợp để phơi nắng. Bùi Huyền Trì đã đi luyện khí. Hiện tại cậu lại không thể đi tìm Bùi Huyền Trì, dứt khoát muốn quay về ngủ.
Đoạn Thư Lăng dẫn Vân Lạc Đình đến nhà kho tìm linh vật. Hắn vừa đi đằng trước vừa giới thiệu. Thời gian hắn đến ma cung không dài, lại đủ để cho hắn nhớ kỹ toàn bộ bố cục trong ma cung.
Hắn thay Bùi Huyền Trì xử lý những hậu sự trong Ma tộc. Cũng coi như là thủ hạ Bùi Huyền Trì trọng dụng nhất.
Những thế gia hồi trước cưỡi trên đầu hắn. Ngày lễ ngày tết đều lấy đồ từ chỗ nhà đấu giá của hắn. Người có chút mặt mũi, biết xấu hổ sẽ để lại ít linh thạch, hoặc là dứt khoát bỏ lại linh vật không đổi nữa. Còn có kẻ trực tiếp ỷ thế hiếp người, cầm đồ đi đã không tính, còn muốn độc quyền sở hữu nhà đấu giá.
Đoạn Thư Lăng rất ít khi đấu giá một ít linh vật quý hiếm bên chỗ nhà đấu giá Ma tộc. Hắn sợ bán đấu giá còn chưa bắt đầu, đã có người của thế gia đến đây muốn lấy đồ đi.
Nhưng bây giờ không giống trước. Những thế gia còn sống kia đều phải khom lưng uốn gối, dùng đủ loại linh vật để muốn gặp mặt hắn một lần. Cũng vì muốn lộ ra chỗ tốt trước mặt Bùi Huyền Trì.
Những tên đã chết càng không cần phải nói, oán hận chất chứa đã lâu. Bọn họ chết rồi đều được Đoạn Thư Lăng đích thân qua dọn phủ. Hắn trực tiếp đào rỗng kho nhà bọn họ, ngay cả đồ trang trí cũng không buông tha.
Mặc kệ có dùng được hay không, đều mang về bỏ vào trong ma cung.
Miễn bàn đến việc hả giận bao nhiêu.
Hắn vừa nói nguồn gốc của linh vật trong phòng ngân khố ra, vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc đó. Đoạn Thư Lăng nghĩ lại đều cảm thấy vui vẻ không thôi.
Càng nói càng hăng hái, sau đó quay đầu lại. Vân Lạc Đình đã tụt lại xa hơn mình rất nhiều.
Đoạn Thư Lăng vội vàng chạy về: "Làm sao vậy? Ngươi không có hứng thú với những thứ này sao? Cái này là giao châu ở biển sâu, là đồ tìm được trong bí cảnh Thương Lam. Còn có cái này, đan Như Ý, nghe nói trong này có hơn một ngàn loại hạt giống linh thảo. Nếu trồng nó xuống có không ít hơn ba loại linh thảo trưởng thành."
Trong nhẫn trữ vật của Vân Lạc Đình có rất nhiều thứ tốt. Bùi Huyền Trì có cái gì cũng đều bỏ vào trong nhẫn trữ vật của cậu. Ngược lại những thứ trong nhẫn trữ vật của Bùi Huyền Trì, đều để một ít đồ dùng hàng ngày, như quần áo, chăm đệm, khăn linh tinh.
"Ta lười động đến những thứ này." Đầu ngón tay Vân Lạc Đình chọc vào viên giao châu lớn bằng bàn tay. Cậu thuận miệng hỏi: "Nơi này có chỗ nào có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời không?"
Đoạn Thư Lăng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói: "Có!"
Nơi Vân Lạc Đình muốn tìm, không thể không có. Không có cũng phải có, nhất định phải có.
Nhưng mà, có thể tìm một nơi có ánh nắng trong ma cung thật sự không dễ dàng. Đoạn Thư Lăng không dám mang Vân Lạc Đình ra khỏi ma cung.
Bất cứ lúc nào Ma Tôn cũng có thể biết được chuyện trong ma cung. Nếu để tôn thượng biết hắn mang Vân Lạc Đình ra ngoài. Chẳng phải hắn ngay cả chuyện luyện khí cũng không luyện, trực tiếp ra ngoài lấy mạng nhỏ của hắn.
Đoạn Thư Lăng vắt hết óc, thật sự nghĩ ra một nơi. Hắn gấp gáp mang theo Vân Lạc Đình đi qua: "Đình hóng gió Huyền Lý Bộ. Nơi này là chỗ cao nhất trong ma cung. Thế nào, ánh mặt trời ở chỗ này có thể chứ?"
"Ừm." Vân Lạc Đình hóa thành hình thú, nhảy lên đỉnh đình hóng gió. Nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy phòng luyện khí.
Vân Lạc Đình đang muốn truyền âm chêu chọc Bùi Huyền Trì, thì thấy phương hướng chỗ phòng luyện khí ngưng tụ ra một tảng mây lớn.
"Đó là cái gì?" Vân Lạc Đình nhíu mày: "Lôi kiếp?"
"Hình như là lôi kiếp lúc Thần Khí xuất thế." Dừng một chút, Đoạn Thư Lăng lại nhíu mày: "Không đúng, lôi kiếp lúc Thần Khí xuất thế hình như còn nông hơn cái này một chút. Ta cảm giác thứ này có khí tức của ma khí và linh khí. Khí tức của nó càng làm lòng ta chấn động hơn Thần Khí."
Đoạn Thư Lăng đứng lên. Hắn không chớp nhìn chằm chằm bên kia, ấp úng nói: "Cái này hình như là......Pháp khí trên Thần Khí đặc cấp."