Đêm tối gió to, giết người phóng hỏa là hợp lý.
Gió ban đêm lạnh lẽo, thổi thẳng vào mặt.
Không khí âm lãnh chung quanh mơ hồ vang vọng tiếng gào thét của ma thú, nghe âm trầm.
Dọc theo đường đi Phượng Cửu Ca đi ở phía trước mở đường một thân ảnh không sợ hãi, làm cho Hách Liên Phong Việt đi theo phía sau cau mày liên tục lắc đầu.
Đây là nữ nhân hả?...hả?
Đây rõ ràng là nam nhân!
Phượng Cửu Ca nàng chẳng lẽ không biết trên thế giới này có một từ gọi là "Thương hoa tiếc ngọc sao?"
Ta nói Cửu tiểu thư..."
Suỵt!
Hách Liên Phong Việt vừa mới mở miệng, chỉ thấy thân hình Phượng Cửu Ca chợt lóe, hỏa tốc xoay người lại, vươn ngón trỏ chống lên môi hắn.
Khóe môi hắn nhếch lên, ý cười đùa giỡn lập tức hiện ra.
Hắn liền nghĩ, trên Lâm Uyên đại lục, Minh Nguyệt vương triều do tứ đại gia tộc phân lập mà trị, không có Thượng Đế Phong là quốc gia thần quyền, do thần hội thống trị, chỉ có Thánh Dực vương triều hắn là thế tập, hắn cơ hồ có thể coi là nam nhân cao quý nhất quyền lực nhất ở thiên hạ này, có nữ nhân nào có thể thoát khỏi hào quang bao phủ trên người hắn?
Bây giờ, còn chưa hiện ra nguyên hình hay sao?
Khóe miệng ý cười thật sâu, càng thêm tà mị.
Phượng Cửu Ca có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, thấy hắn vẫn cười như trước, cũng không nghĩ nhiều, đưa tay chỉ chỉ phía trước, bám vào bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Ta vừa mới thấy có người cắm trại ở đó, phỏng chừng là thợ săn tiền thưởng đi ngang qua.
Đừng nói chuyện, ta đi trộm lấy một cái gì đó qua đêm.”
Đừng nói chuyện...!Đừng nói chuyện...!
Khóe miệng Hách Liên Phong Việt co giật một chút, đối với Phượng Cửu Ca không còn ý nghĩ gì khác.
Kỳ thật hắn đã sớm hiểu chân tướng, Phượng Cửu Ca chính là một nam nhân. (viết khúc này tui mắc cười dễ sợ)
Phượng Cửu Ca nào biết Hách Liên Phong Việt nghĩ nhiều như vậy, giữ chặt một dây đằng, nhẹ nhàng khéo léo lọt vào trong một tán cây.
Ở phía dưới nàng, ước chừng có khoảng mười người đang đốt lửa trại nướng thịt, bên cạnh dựng một cái lều trại, đối với người mệt mỏi thảm hại như nàng mà nói, quả thực tựa như nhìn thấy thiên đường.
Lúc bọn họ tiến vào Ma Thú Sâm Lâm lều trại thức ăn nước gì đó, đều là Hắc Vũ cùng Hắc Phong hai người cầm.
Mà nàng không nghĩ chuyến đi này quá khó khăn, cho nên cái gì cũng không lấy, dễ dàng chuẩn bị cầm bảo bối rời đi.
Kết quả bảo bối không cầm, ngược lại làm cho người không ra người quỷ không ra quỷ.
Coi như là đám người này xui xẻo, gặp phải nàng đi.
Cũng may nàng không cầu tài không cướp sắc, liền lấy lều trại nghỉ ngơi một đêm, bọn họ cũng không có tổn thất gì lớn.
Đang nghĩ như vậy, Phượng Cửu Ca vừa giương ngân châm gây mê, muốn ra tay.
Hết lần này tới lần khác, Hách Liên Phong Việt trực tiếp nghêng ngang đi tới.
Tên điên này, lúc này lại đây làm hỏng chuyện tốt của nàng!
Gặp hắn nàng đúng là xui xẻo tám đời!
Phượng Cửu Ca đang suy nghĩ có nên ngay cả hắn cũng ném cho hắn một châm hay không, chỉ thấy mười mấy người vây quanh lửa trại vừa nhìn thấy Hách Liên Phong Việt, lập tức đồng loạt quỳ xuống.
Bệ hạ!
Hách Liên Phong Việt một thân áo choàng vàng tím khảm vàng bay múa trong gió đêm, tuy rằng hơi nát, nhưng cũng không mất uy nghiêm.
Hắn chắp tay đứng trước mặt hơn mười người đang quỳ kia, gợn sóng bất hưng giơ tay lên: "Chúng vị vất vả, hoang dã dã ngoại, cũng không cần đa lễ.”
Tư thái cao quý kiêu ngạo, một chút cũng không có cảm giác nghèo khổ.
Giống như Ma Thú Sâm Lâm này chính là Kim Loan bảo điện của hắn.
Phượng Cửu Ca thấy vậy đều nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
Ngươi là Hoàng Đế, ngươi lợi hại!
Thì ra cái gọi là B, chính là chỉ loại Hách Liên Phong Việt này a!
Nàng giương mắt, nhìn hắn vẫy tay về phía nàng, mười mấy người xung quanh đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào nơi này của nàng.
Bóng đêm quá tối, bọn họ không nhìn thấy trên tán cây còn ẩn nấp một người, cho nên động tác vẫy tay của Hách Liên Phong Việt hướng về phía một cái cây, làm bọn họ vô cùng kinh hãi, giống như đang chiêu hồn.
Được rồi, hóa ra thổ phỉ không làm được, lại thành nữ quỷ.
Phượng Cửu Ca thuận theo ý dân làm rối tóc một chút, trực tiếp bay xuống..
Danh Sách Chương: