Nguyên Linh Bất Tử đan coi là kẹo tiễn đưa, tiện tay ném ra một kiện Nguyên Thần Khí, sách, con gái Thần Vương quả nhiên tài đại khí thô!
- Con rệp phu quân, ngươi có phải lại đang đánh chủ ý xấu gì hay không?
Phong Sở Liên gom góp tới nói ra.
Lâm Lạc cười hắc hắc, nhưng mà lừa gạt gia sản của một tiểu nha đầu, ngẫm lại cũng có một loại cảm giác tội ác ah!
- Tỷ tỷ đại nhân!
Sư Ánh Tuyết từ bầu trời chạy xuống, một đầu nhào vào trong ngực Phong Sở Liên, giống như hiến vật quý mà lấy ra Nguyên Linh Bất Tử đan.
- Ngươi bị thương, nhanh uống thuốc đi!
Nhổ ngụm huyết phải ăn một khỏa Nguyên Linh Bất Tử đan, tiểu nha đầu này thật phá sản ah!
Nữ Vương đại nhân ngạo kiều từ trước đến nay đem bất luận kẻ nào nịnh nọt đều coi là đương nhiên, tiện tay tiếp nhận thần đan nuốt vào, mà Sư Ánh Tuyết cũng là hấp tấp e sợ cho Phong Sở Liên không tiếp thụ, hoàn toàn là nữ nhân ngốc bị người bán đi còn muốn thay đối phương đếm tiền.
Cho dù là của cải của Thần Vương, cũng chịu không được tiêu hao như vậy a?
- Này uy uy, ta cũng bị thương!
Lâm Lạc kêu khổ nói.
- Ngươi cái thối nô bộc này có thể cùng tỷ tỷ đại nhân so sánh sao?
Sư Ánh Tuyết khinh thường mà mắt trắng không còn chút máu nói.
Lâm Lạc chỉ là cảm thán mà thôi, nhưng bảy người bên kia lại giật mình đến hai chân như nhũn ra, thậm chí đều có loại hàn ý không thể khống chế!
Tình huống như thế nào!
Minh Lộc đại nhân cứ như vậy bị oanh giết? Hơn nữa, Sát Thần trên bầu trời kia vẫn còn chợp mắt, lúc này ai dám động đến một sợi lông?
XÍU...UU!! XÍU...UU!! XÍU...UU!!
Đúng lúc này, lại có vài đạo khí tức cường hoành nhanh chóng tiếp cận, nhưng chỉ có một nữ tử ung dung đẹp đẽ hiện thân nói:
- Ba vị, có thể trước thu hồi kiện thần khí này hay không?
- Tiểu nha đầu…
Lâm Lạc một tay nhấc lấy Sư Ánh Tuyết lên, thấp giọng nói.
- Tiên lễ hậu binh!
- Ah!
Sư Ánh Tuyết là tiêu chuẩn con gái tốt không ăn thiệt thòi trước mắt, biết rõ năng lực của mình đối với Lâm Lạc không có hiệu quả, cũng không cùng hắn đối cứng, thành thành thật thật thu hồi thần khí, một lần nữa hóa thành một ngọc trấn thạch.
Tuy nàng thành thành thật thật mà đứng ở sau lưng Lâm Lạc, nhưng Lâm Lạc đã có loại cảm giác sởn hết cả gai ốc, quỷ mới biết rõ cô nàng này có thể cuồng tính đại phát đối với hắn đánh lén hay không! Nhưng cân nhắc đến Phong Sở Liên coi trọng đối với Lâm Lạc, nàng cũng không dám… hẳn là như vậy đi!
- Thiếp thân Bách Thính Lan, không biết ba vị từ đâu mà đến, lại muốn đi nơi nào?
Nữ tử ung dung đẹp đẽ kia ánh mắt nhìn hướng Lâm Lạc, tựa hồ cho hắn là người có thể quyết định trong ba người.
Cô gái này nhìn về phía trên chừng hai mươi tuổi, dung nhan quốc sắc, có vẻ đẹp khuynh quốc, dáng người thon dài, một mái mái tóc lại là tím nhạt sắc, sau lưng càng có một cặp cánh chim tuyết trắng nhẹ nhàng thư giãn, có một loại hấp dẫn khác loại.
Tuy cảnh giới của nàng cũng chỉ vẹn vẹn có Sơ Vị Thần Nhị trọng thiên, nhưng khí tràng lại là vượt xa mấy Trung Nguyên Thần ẩn từ một nơi bí mật gần đó!
Cùng cô gái này đi chung, ít nhất còn có ba Trung Nguyên Thần, nhưng đều ẩn từ một nơi bí mật gần đó không hiện thân.
Bọn hắn cũng không phải tự trọng thân phận, khinh thường cùng ba người Lâm Lạc đối thoại, mà là đang âm thầm bảo hộ nữ tử tự xưng là Bách Thính Lan kia! Lúc này ánh mắt của bọn hắn đều khóa ở trên người Sư Ánh Tuyết, chỉ cần nàng lại thả thần thú Giải Trĩ kia ra, bọn hắn tất nhiên sẽ xuất hiện.
Có thể cho Trung Nguyên Thần làm tùy tùng, như vậy Bách Thính Lan tất nhiên cùng chủ nhân nơi đây có quan hệ rất mật thiết, có thể là thê tử, cũng có thể là con gái, đồ đệ!
Lâm Lạc cười cười nói:
- Tại hạ Lâm Lạc, hai người này một cái là thê tử của tại hạ, cái khác nha... là ăn bám!
- Híz-khà-zzz…
Sư Ánh Tuyết đối với hắn qươ tay nhếch miệng, lộ ra hai cái răng mèo, một bộ cực kỳ khó chịu.
Mặc dù hiện tại tiểu cô nương rất đáng yêu, nhưng không ai thực có can đảm cho rằng như vậy, bởi vì lúc trước tiểu cô nương này tế ra một kiện Nguyên Thần Khí trực tiếp đuổi giết một Sơ Vị Thần!
- Nguyên lai là Lâm công tử!
Bách Thính Lan lạnh nhạt nói ra, cũng nghe không ra nàng là hỉ hay nộ.
- Ta và ba người ở thời điểm dùng Truyền Tống Trận, ngoài ý muốn gặp không gian Phong Bạo, thời điểm tái xuất hiện là đến nơi đây!
Lâm Lạc y nguyên chuyển ra lí do trước kia thoái thác, Tử Đỉnh quan hệ quá lớn, hắn căn bản không có khả năng nói thật.
- Ah?
Bách Thính Lan từ chối cho ý kiến, sau khi trầm ngâm một lát lại nói.
- Sa mạc ở đây mỗi cách trăm năm mới có một lần suy yếu kỳ, thuyền của chúng ta cũng chỉ có khi đó mới có thể ly khai tiến hành mua sắm, sau trăm năm lại lần nữa phản hồi. Mà bảy năm trước vừa mới trải qua một lần suy yếu kỳ, xem ra ba vị phải ở lại đây một thời gian ngắn rồi!
Nàng khách khí đến có chút quá mức, dù sao ba người Lâm Lạc chẳng những là kẻ xông vào. Hơn nữa vừa rồi còn giết một Sơ Vị Thần! Mà nghe ý tứ trong miệng nàng, chẳng những không có ý tứ truy cứu, thậm chí còn ý định để cho bọn hắn ở lại, đến trăm năm kỳ kế tiếp lại đưa bọn chúng cất bước.
Cái này tương đương với xông vào nhà người ta, cho chủ nhân một cái tát, nhưng chủ nhân vẫn là nhiệt tình đón chào, mời hắn ở lại, này làm sao cũng là rất không được tự nhiên!
Bất quá cân nhắc đến trong tay Sư Ánh Tuyết nắm Nguyên Thần Khí, còn có năng lực quỷ dị của nàng, tựa hồ cái này cũng không khó lý giải.
Nguyên Thần Khí có lực phá hoại kinh khủng bực nào, tất cả mọi người có lẽ tinh tường! Mà tiểu nha đầu lại cơ hồ có thể nói là tồn tại vô ảnh vô hình. Ai có thể đủ tạo thành uy hiếp đối với nàng?
Có lẽ Lâm Lạc cùng Phong Sở Liên dễ đối phó, nhưng một tiểu hài tử điên lên, vậy thì thật là uy bức lợi dụ toàn bộ vô dụng đấy, hoàn toàn có thể lật nhào nơi này! Thậm chí, nàng muốn giết chết Bách Thính Lan cũng không phải việc khó, ai có thể ngăn cản nàng tiếp cận, phóng thích Giải Trĩ đi ra?
Chính là kiêng kị như thế này, đối phương mới có thể lui một bước a?
Lâm Lạc cười cười nói:
- Vậy đành đánh quấy chư vị rồi!
- Không sao!
Bách Thính Lan phất phất tay.
- Ba vị mời theo thiếp thân đến, thiếp thân an bài chỗ ở cho ba vị, cũng giới thiệu cho các ngươi tình huống nơi này thoáng một phát!
Lâm Lạc dắt Phong Sở Liên mà đi, một khi đối phương đột nhiên trở mặt mà nói, hắn có thể trước tiên tế ra Tử Đỉnh phòng ngự, cũng trốn vào trong Dưỡng Tâm hũ. Nên có tâm phòng bị người, hắn tuyệt sẽ không đem Sinh Tử của mình cùng người yêu mình ký thác vào vận khí.
Sư Ánh Tuyết thì trung thực không khách khí mà nắm mép váy của Phong Sở Liên, ngại ngùng như tiểu cô nương sợ người lạ, nhưng ai mà tin sẽ chết rất thảm.
- Lâm công tử các ngươi là ở Truyền Tống Trận nơi nào tới?
Bách Thính Lan theo miệng hỏi, tựa hồ không đếm xỉa tới.