Bách Duật nghe Nhã Như nói xong liền mĩm cười nụ cười đầy chua xót hắn cho rằng bản thân sẻ giành được người mình yêu nhưng không nghĩ sự thật lại phủ phàn đến vậy.
Người khác ngay từ đầu nhìn vào liền biết hắn sẻ thua nhưng hắn là người trong cuộc vẫn không nhận thức được việc ấy, đó là do hắn quá tin nên nó che mờ đi tất cả?
"Anh đừng đau lòng nữa, sau này anh sẻ tìm được một người tốt hơn thôi" Nhã Như giờ phút này không biết phải dùng lời nào để khuyên can nên đành mang chuyện tương lai ra để nói.
"Anh thất tình mà em lại không cho anh đau lòng ư?" Bách Duật nhìn cô nàng mà hỏi lại
Vừa nghe thế cô nàng liền lắc đầu, người ta thất tình mà cô ta không cho người khác đau lòng thì thật quá mức tàn ác đi.
"Hiện tại bọn họ yêu đương anh cũng có thể đợi, đợi hai người bọn họ chia tay chắc cũng không muộn nhỉ?" Câu nói này vừa cô ý nói ra cho Nhã Như nghe cũng như hắn đang nói với chính bản thân mình.
Mà Nhã Như sau khi nghe xong liền ngay lập tức khựng lại vài giây mà nhìn trầm trầm Bách Duật mà thở dài, cô thật muốn hỏi cái người trước mặt này cớ chi lại cố chấp đến vậy hai cái người kia cũng chưa chắc sẻ chia tay mà.
"Đừng nhìn anh như vậy, em cho anh chút động lực để đợi đến ngày em ấy chia tay thì hay hơn đấy" Vừa nói Bách Duật vừa hơi mĩm cười.
Giờ đây cái bộ dạng đau lòng thất tình ban nãy hoàng toàn biến đâu mất, giờ phút này đây chỉ còn lại một Bách Duật tự tin.
Nhã Như thật sự không hiểu cấu tạo dây thần kinh của Bách Duật ruốt cuộc là như thế nào, sao vừa nói thay đổi là thay đổi ngay vậy.
"Về lớp nào, vào tiết học rồi đấy em đừng có mà đứng đó ngẫn người nữa" Vừa nói Bách Duật vừa cất bước đuổi vào bên trong.
Nhã Như thấy vậy liền vội đuổi theo, Nhã Như sợ bản thân mà không đuổi theo có khi lại bị bỏ rơi ở đây mất.
Lúc này trong lớp khi cô vừa nhìn thấy Bách Duật đi vào cô liền bắt đầu quan sát biểu cảm của hắn, đến khi xác nhận hắn không có chút gì bất thường liền thở phào nhẹ nhõm.
Thế Hạo ngồi bên cạnh nhìn Bách Duật từ khi hắn chuẩn bị bước vào lớp mà cô đã nhìn như vậy liền có chút không vui, nhưng mà hắn không thể làm loạn lên được.
"Không biết Nhã Như đã khuyên được anh ta chưa nhỉ?" Thế Hạo giả vờ quan tâm mà lên tiếng hỏi thử.
Cô nghe hắn đột nhiên có lòng tốt như vậy liền không khỏi đảo mắt sang nhìn hắn "Có lòng tốt quan tâm anh ấy đến thế à?"
"Dù sao người ta cũng chăm sóc em ba năm, anh không thể vì chút việc nhỏ nhoi mà bỏ qua việc người kia làm" Lời này của Thế Hạo chính là muốn nói cho cô nghe bản thân rộng lượng và tốt bụng như thế nào.
Nhưng mà cô khinh thường nha, cô thừa biết hắn không tốt như thế dù sao cô cũng quá là hiểu hắn mà.
"Đúng rồi, chút nữa em không đến nhà anh thật à?" Hắn nhìn cô với ánh mắt đầy đáng thương.
"Không đến, bận ôn bài rồi" Dù sao cô vẫn giử quyết định ban đầu của mình, không đến là không đến.
"Lỡ như anh bị mẹ mắng rồi đuổi ra khỏi nhà thì phải làm sao? Đến lúc đó anh đến nhà em ở nha" Hắn chỉ muốn cô về nhà cùng mình ai mà ngờ câu nói đó có tác dụng ngược lại.
"Cũng được, khi nào bị đuổi thì cứ đến Diệp gia dù sao ở nhà cũng có ba với hai ông anh cậu sẻ không lo quá mức buồn chán" Cô biết hắn sợ ba và anh trai mình nên có chút ác ý mà lên tiếng dọa hắn.
Hắn khi nghe đến đây liền lặp tức rùng mình, hắn biết ấn tượng của ba người kia không tốt.
Ngoài việc cạnh tranh cùng Bách Duật thì hắn phải làm sao cho ba người kia chấp nhận mình, nếu không tương lai của hắn chắc chắn sẻ mù mịch.
Trong suốt ba ngày còn lại khi kỳ thi bắt đầu hắn không hỏi xem cô có đến nhà mình hay không nữa, mà bản thân tự biết gom đồ đến nhà cô ở đến tận khi chiều muộn mới về.
Lúc hắn đến nhà cô cô liền mang hắn cùng lên phòng với minh, hắn vừa đi cạnh cô vừa lên tiếng "Em mang anh vào phòng như này thật ổn chứ?"
Nghe hắn hỏi thế cô liền cau mày mà quay sang nhìn hắn "Lúc trước cũng từng vào rồi mà, có gì mà không ổn cơ chứ?"
Hắn thật rất muốn nói với cô rằng trước kia bọn họ mang tiếng oan gia nên không có gì là không ổn, nhưng nay bọn họ đang trong mối quan hệ yêu đương lên phòng như này thật sự rất không ổn.
"Nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy hả?" Thấy hắn trầm tư như vậy cô liền lên tiếng hỏi.
Hắn nghe hỏi liền vội vàng mà lắc đầu, hắn mà có nghĩ lung tung gì đó thì cũng đâu có ngu mà nói cho cô nghe.
Thấy hắn như vậy cô liền hừ lạnh một tiếng rồi đẩy cửa bước vào trong phòng, mà hắn thì vội vàng đi xác theo sao bởi hắn lo bản thân mà không nhanh chân nói không chừng cô sẻ bỏ hắn ngoài này mất.
Danh Sách Chương: