Mục lục
Bối Phụ Dương Quang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tháng tám, nắng gắt như lửa, nhiệt khí cũng bốc hơi, toàn bộ thế giới dường như phập phềnh trước ánh thái dương.

Trong phòng, Giải Ý bao giờ cũng mở điều hòa, ôn độ mát mẻ thoải mái. Hắn mặc hưu nhàn y phục màu xám nhạt, nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái.

Gần nhất hắn tại thư phòng Dung Tịch tìm được không ít thực đơn Trung- Tây, vì vậy bắt đầu thử làm lại một ít món điểm tâm trước đây Dung Tịch từng làm cho hắn, từ đó xem như hắn đã tìm thấy một lạc thú tự tại.

Chạng vạng hôm nay, hắn đem món sò nước cùng vang đỏ làm rất đúng cách bày ra bàn cơm, ngồi xuống đang muốn thưởng thức, thì chuông cửa vang lên.

Nhìn nhìn thời gian, hơn phân nửa là Giải Tư, hắn liền mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa, ngoại trừ Giải Tư còn có trợ lý Mã Khả, Tần Quyên.

Giải Ý vô cùng kinh ngạc, lập tức mời cô vào ngồi, ôn hòa hỏi: “Đã ăn cơm chưa? Mời nếm thử tay nghề của ta một chút.”

Giải Tư thấy món ăn thập toàn thập mỹ trên bàn, không khỏi vừa mừng vừa sợ, ha ha cười: “Ca, thật không nghĩ tới, ngươi cư nhiên luyện được cái này, không bằng hai ngày sau về nhà làm cho ba mẹ ăn đi, cho ta một chút lộc mà ăn ké với.”

“Được a.” Giải Ý đi vào nhà bếp cầm hai bộ chén đũa dao nĩa đi ra, đặt lên bàn, cười nói với Tần Quyên. “Cùng nhau ăn đi, mời đến không bằng tình cờ, một bữa cơm rau, Tần nữ sĩ không cần khách khí.”

Tần Quyên mỗi lần thấy nam tử tuấn dật bất phàm này đều bị dáng cười của hắn mị hoặc, lúc này cũng không khách sáo nữa, nói tiếng “Cảm tạ” rồi liền ngồi xuống.

Giải Ý thấy thêm hai người, hai món như thế rõ ràng chưa đủ, liền đi vào nhà bếp, nhanh nhẹn làm thêm hai dĩa đồ chay, rồi thêm một đĩa trứng tôm chiên. Tất cả đều là đồ sạch mua ở siêu thị cả, cũng không bỏ sức làm lâu.

Giải Tư cướp nồi cơm điện giành xới, rồi cười hì hì ngồi xuống.

Hai huynh đệ phối hợp ăn ý, Tần Quyên trái lại không thể giúp gì. Thấy Giải Tư bắt đầu ăn, Giải Ý lại liên thanh nói với cô “Cứ tự nhiên”, Tần Quyên cũng chậm rãi vươn đũa.

Giải Tư rộng rãi, mạnh mẽ, ăn rất nhiều, khen không dứt miệng: “Không sai không sai. Thật không sai, ca, bằng tay nghề của ngươi, có thể đi mở tiệm ăn rồi đó.”

Nghe xong lời này, Giải Ý bỗng nhớ tới câu nói đùa với Dung Tịch lúc trước, hẹn nhau đến khi nào y về hưu sẽ cùng đi mở nhà hàng, trong mắt không khỏi nhuốm ưu buồn, nhưng lập tức biến mất, cười nói: “Tốt a. Sau này nếu bán tranh không sống nổi, ta đi mở nhà hàng ngay.”

Tần Quyên trằn trọc thật lâu, rốt cục thấy được hắn. Trái tim thấp thỏm bất an liền ổn định lại. Tạm thời cô chưa nói gì, chỉ vùi đầu ăn. Giải Ý thấy hình dạng cô như tâm sự chồng chất, có chút bất ngờ nhưng không đi hỏi nhiều, miễn cho ảnh hưởng khẩu vị của cô.

Giải Tư thấy dáng dấp Giải Ý thế này, khẳng định hắn không biết chuyện Mã Khả, không khỏi gãi gãi đầu, cậu cũng không biết bản thân mang vị nữ sĩ một thân phiền phức này tìm đến hắn là đúng hay sai. Cậu thật không muốn cô ta quấy rối cuộc sống an tĩnh của Giải Ý.

Lúc đó, Tần Quyên tìm được văn phòng luật sư của cậu, đưa ra ý muốn gặp Giải Ý, hắn một ngụm từ chối ngay, kiên quyết không chịu mang cô đi. Nhưng Đái Cẩm nói lý khuyên cậu, nói nếu như cậu không mang cô đi, vị nữ sĩ giang hồ kinh nghiệm thập phần phong phú này cũng sẽ tìm ra biện pháp khác thôi, đến lúc đó nói không chừng kinh động cả truyền thông, càng thêm xôn xao dư luận, không bằng giờ cậu tự mình dẫn, ở cạnh bên, tùy cơ ứng biến, giúp Giải Ý xử lý, miễn cho hắn nhẹ dạ lại đáp ứng yêu cầu không hợp lý gì đó. Giải Tư nghĩ thế cũng thập phần hữu lý, lúc này mới mang theo Tần Quyên lại đây.

Đợi cơm nước xong, Giải Tư cướp lấy chén bát đem rửa, Giải Ý liền bắt chuyện với Tần Quyên.

Bên ngoài hoàng hôn man mát, đô thị có vài phần khí tức mê ly. Tần Quyên nhìn nhìn, thở dài một hơi.

Giải Ý đợi một hồi, thấy cô nãy giờ không nói gì, liền ôn hòa mà hỏi thăm: “Là Mã Khả có chuyện sao?”

Tần Quyên vô cùng kinh ngạc: “Sao? Giải tiên sinh không biết?”

“Đúng vậy, gần nhất ta không chú ý chuyện bên ngoài.” Giải Ý mỉm cười.

“Làm sao vậy? Mã Khả lại gây ra phong ba gì à?”

Tần Quyên đơn giản rõ ràng tóm gọn: “Cậu ta bị bị hủy dung rồi.”

Giải Ý khiếp sợ: “Cái gì?”

Giải Tư rửa xong chén liền dọn dẹp nhà bếp rồi mới đi ra, ngồi nghe hai người nói chuyện.

Tần Quyên trấn định mà đem sự tình từ đầu đến cuối kể rõ một lần, sau đó nói: “Mã Khả mất hết can đảm, tự sát vài lần, đều bị cứu trở về. Kim cũng thế. Mã Khả hận Kim chơi bạn không tốt, liên lụy mình gặp đại họa, không chịu tha thứ, mà Kim cũng thập phần áy náy, hiện tại trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ, cũng không muốn sống. Chúng ta khuyên rất nhiều lần, vẫn không xong, hiện tại chỉ có thể trói cả hai trên giường hay theo sát họ một tấc không rời mà thôi. Bạch tổng bất đắc dĩ, mới để cho ta tới tìm ngài, nói ngài có lẽ sẽ khuyên được cậu ta buông tha ý niệm phí hoài bản thân mình trong đầu. Thẳng thắn mà nói, công ty rốt cuộc đã rất nhân tính mà xử lý rồi, gặp chuyện không may lần này, chúng ta đã dốc hết toàn lực lo cho bọn họ, không để ý đến tổn thất trong công ty rồi. Bất quá, sinh ý công ty cũng rất trọng yếu, còn có nghệ nhân khác cần chúng ta chiếu cố, thực sự không thể như thế mãi được. Trong khoảng thời gian này, người người đều mệt đến kiệt sức cả, xác thực kiên trì không nổi nữa.”

Giải Ý nghe thế, đã minh bạch ý đồ Tần Quyên đến đây, cũng đại thể rõ ràng trạng huống Mã Khả hiện nay. Hắn suy nghĩ một chút, không hỏi nhiều, nói thẳng: “Ngày mai ta đi Bắc Kinh xem Mã Khả vậy.”

Tần Quyên nhất thời mừng rỡ: “Cảm tạ, rất đa tạ ngài, Giải tiên sinh, kỳ thực chúng ta cũng biết Mã Khả phụ ngài rất nhiều, vốn không ôm hy vọng gì. Dù ngài mặc kệ Mã Khả sống chết cũng không ai dám nói gì. Ta không nghĩ tới, ngài có thể thấu tình đạt lý, rút đao tương trợ như thế, thật sự là tốt quá.”

“Tần nữ sĩ nói quá lời.” Giải Ý khách khí cười. “Coi như là bằng hữu bình thường, cậu ta gặp phải loại chuyện này, ta cũng nên giúp chút sức.”

Nhưng Giải Tư ở một bên nói thêm: “Ca, ngươi đi xem thì cũng được, ngàn vạn lần đừng có cháy não mà thay cậu ta chắn lỗ châu mai. Ta không muốn nói mấy chuyện thị phi của Mã Khả, nhưng việc này chẳng liên quan gì đến ca, ngươi không nên dính vào. Hiện tại truyền thông vẫn canh giữ ở bên Mã Khả, canh giữ chặt chẽ, ngươi vừa xuất hiện, tất nhiên sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích đó. Có cần thế không?”

“Giải luật sư, lo lắng của ngài chúng ta lý giải, bất quá, xin ngài yên tâm.” Tần Quyên trịnh trọng bảo chứng. “Chúng ta toàn lực an bài điều kiện tốt nhất. Giải tiên sinh vừa đến, chúng ta nhất nhất áp dụng một loạt thi thố dẫn dắt phóng viên đi chỗ khác, để Giải tiên sinh không bị quấy rầy mà lặng lẽ đi vào xem Mã Khả.”

Giải Ý mỉm cười: “Tốt, cảm tạ.”

Giải Tư nhìn hắn chủ ý đã định, liền lui bước nài nỉ: “Vậy ta cùng ngươi đi.”

Giải Ý thân thiết nhìn về phía cậu, nhẹ giọng bảo: “Tiểu Tư, công tác ngươi bận rộn, không nên đi. Ta không có việc gì đâu. Lẽ nào ngươi nghĩ hiện tại tư duy cùng sức phán đoán của ta đã thoái hóa cả rồi sao?”

Giải Tư nhìn hắn. Tại nhà, Giải Ý vẫn mặc y phục tay dài, vết thương trên người đều nhìn không thấy, chỉ có một vết sẹo nhàn nhạt tại thái dương. Hắn rất lâu chưa ra khỏi cửa, da trở nên rất trắng nên vết sẹo rõ ràng vô cùng, thập phần chói mắt.

Giải Tư nhìn trong mắt ca ca lãnh tĩnh, biết cậu vô pháp cải biến quyết định của hắn, đành thở dài: “Được rồi, ca, ngươi đi. Bất quá, ngươi ngàn vạn lần cẩn thận, gặp chuyện bình tĩnh một chút, suy nghĩ rồi mới làm đó.”

“Ta biết.” Giải Ý thoải mái cười cười với cậu. “Ngươi yên tâm đi.”

Ngày thứ hai, hắn liền cùng Tần Quyên bay đi Bắc Kinh.

Mã Khả ở tại khu dân cư xa hoa có rất nhiều ngôi sao ở, cửa chính ở đây bình thường luôn có không ít phóng viên chầu chực, hiện tại ngày ngày đêm đêm đều có phóng viên chầu chực ở đó.

Bỗng nhiên, chiếc xe thể thao Porche Mã Khả thường hay chạy vọt ra, nhanh như chớp lao ra đường. Phóng viên chỉ nhìn thấy ghế sau có bóng hai người ngồi, liền có người lên xe chạy theo.

Tiếp theo, lại có một chiếc xe lén lút dừng ở phụ cận cách đó không xa, nhóm phóng viên còn lại nháo nhào như ong vỡ tổ chạy tới.

Lúc này, một chiếc xe thương vụ phổ thông nhân cơ hội chạy vào cửa chính, thẳng vào trong khu dân cư.

Hoàn cảnh cùng bảo an ở đây đều phi thường tốt, dọc theo đường đi là bãi cỏ, điêu khắc, suối phun, phảng phất như trong hoa viên thành thị ở Âu Châu. Rất nhanh, bọn họ đã vào trong cao ốc, Tần Quyên đẩy cửa xe, cùng Giải Ý xuống xe.

Phòng ở Mã Khả là mua hai phòng liền nhau rồi phá tường làm thành một căn, gần ba trăm mét vuông, bố trí thập phần xa hoa thư thích. Lúc này canh giữ nghiêm ngặt, phút chốc dường như biến thành một tòa thành nhỏ. Tần Quyên dùng điện thoại báo tin nhân viên công tác bên trong, lúc này bọn họ mới mở cửa.

Giải Ý đi vào, liền nghe được tiếng rống giận như tâm thần của Mã Khả: “Cút, cút, cút, cút khỏi đây ngay.”

Tần Quyên khẽ nhíu mày, hỏi nhân viên công tác đứng một bên: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Nam tử tuổi trẻ kia thập phần bất đắc dĩ: “Cậu ta nói cậu ta không muốn có người đứng bên cạnh, bảo chúng ta ra hết.”

Tần Quyên cũng chỉ lắc đầu.

Giải Ý theo tiếng nói, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.



Kết cục B

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK