......
Đến tận buổi chạy đêm, sĩ quan Ôn vẫn chưa hết buồn cười...
Cảnh tượng bạn trai của cô gái mang thai ngoài tử cung bị ba người nhà đuổi khắp phòng cấp cứu thực sự khó có thể thoát ra khỏi tâm trí sĩ quan Ôn.
Bây giờ chỉ cần để trí tưởng tượng thoả sức trôi đi, nàng sẽ liên tưởng đến cảnh tượng gà bay chó nhảy này.
"Hahaha ~ Giản Mộc Mộc, lúc đó chị có cười không? Cảnh gà bay chó nhảy như vậy mà chị không cười, có phải quá vô lý không?"
Vết thương đầu gối của Giản Mộc Tư đã lành, có thể tiếp tục hoạt động chạy bộ buổi đêm, Ôn Dương không khỏi có chút phấn khích.
Trong buổi chạy đêm, đã nhiều hơn một lần Ôn Dương hỏi về cảm nghĩ của Giản Mộc Tư về cảnh tượng lúc đó.
Chỉ là nàng muốn Giản Mộc Tư thừa nhận rằng cô ấy cũng cười, làm vậy mới có thể khiến nụ cười của nàng lúc này hợp tình hợp lý.
Nhận lấy chai nước khoáng, Giản Mộc Tư bất lực khi bị Ôn Dương hỏi liên hồi... thực sự lúc đó cô chỉ lười biếng liếc nhìn nam thanh niên một cái rồi tập trung vào hồ sơ bệnh án.
Nhưng trước mắt vì để Ôn Dương đạt được tâm nguyện, Giản Mộc Tư liếc Ôn Dương một cái, bất đắc dĩ cười nhạt:
"Chị có cười."
"Hahahahaha~ Em biết thừa chị cũng cười! Chuyện buồn cười như vậy, sao chị có thể không cười chứ!"
Sĩ quan Ôn mãn nguyện, ngay lập tức cười như được mùa.
Thấy vậy, cảm giác hài lòng của Giản Mộc Tư càng thêm tăng.
Hai người còn thảo luận một lúc về vấn đề kỳ nghỉ hè này nên đi đâu... thì đột nhiên, tiếng điện thoại di động của Giản Mộc Tư reo lên.
Lấy điện thoại từ trong túi thể thao ra, nhìn thấy dòng tên hiện trên màn hình điện thoại, Giản Mộc Tư cũng cười bất đắc dĩ.
Nhưng khi nhấc máy lên...
Ôn Dương thấy sắc Giản Mộc Tư mặt lập tức thay đổi.
"Viện trưởng bị ngất? Sao lại ngất chứ?"
Trong lòng Giản Mộc Tư lo lắng, dưới chân càng lo lắng.
Tay cầm điện thoại di động tiến về phía ven đường, định đi bắt taxi.
Vào lúc này, cô vẫn không bỏ quên Ôn Dương ở phía sau.
Vừa vẫy tay bắt taxi, vừa trấn an Lâm Nguyệt Thanh ở đầu dây bên kia, vừa ra hiệu bằng mắt với Ôn Dương đang đi theo, dùng khẩu hình miệng ra hiệu:
"Có việc, chị đi trước đây."
Người đi theo Giản Mộc Tư lên xe taxi là Ôn Dương.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, sĩ quan Ôn đã có thể đoán ra nhà của Giản Mộc Tư xảy ra chuyện gì qua những lời nói chỉ nghe từ một phía.
Viện trưởng... có lẽ đã bị ngất xỉu không rõ nguyên nhân, và người đã gọi điện cho Giản Mộc Tư hẳn là vợ của Viện trưởng, Lâm Nguyệt Thanh.
Cho dù là Viện trưởng hay Lâm Nguyệt Thanh, sĩ quan Ôn đã từng gặp họ trong hành lang mờ tối của ký túc xá Trung tâm Cấp cứu vào đêm giao thừa. Thậm chí vài ngày trước, Ôn Dương cũng từng gặp họ bên ngoài phòng chụp ảnh.
Cho dù những lần trước đó chỉ là đơn phương gặp mặt, Ôn Dương không muốn Giản Mộc Tư phải một mình đối mặt với bất cứ chuyện gì, đặc biệt là khi đó là những chuyện có thể dẫn đến kết cục chẳng lành.
Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nàng không thể để Giản Mộc Tư lại cô đơn nữa.
"... Em, sao em lại vào đây?"
Thấy Ôn Dương đi theo vào trong xe, Giản Mộc Tư có chút kinh ngạc.
Mặc dù Giản Mộc Tư còn hơi choáng váng vì sốc trước cái tin Viện trưởng bị ngất, nhưng hành động lên xe của Ôn Dương vẫn khiến cô vô cớ cảm thấy nhẹ nhõm an tâm.
Sĩ quan Ôn tỏ ra không quá can tâm tình nguyện, nàng đưa tay ra, áp lên mu bàn tay của Giản Mộc Tư.
Sau đó dùng bàn tay bên kia vỗ nhẹ lên vai trái của mình: "Đây, chị có thể dựa vào vai em."
Giản Mộc Tư nhìn vào mắt Ôn Dương, trong đó không chỉ tràn đầy sự ấm áp, mà còn chất chứa ánh sáng long lanh.
Đây là người mà cô thích.
Có lẽ cũng là, sự tồn tại khiến cô yên tâm nhất trên thế giới này.
Giản Mộc Tư cố gắng nở một nụ cười trấn an Ôn Dương.
Không còn câu nệ nữa, cô dựa vào vai Ôn Dương.
......
Vào một đêm giữa hè, Hạ Lương đang tra cứu tài liệu phẫu thuật trong phòng làm việc thì bất ngờ nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện.
Cựu chủ nhiệm khoa Phẫu thuật tim khiêm Viện trưởng phẫu thuật tim, bị một ca mổ tim cấp cứu gọi về bệnh viện.
Chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim mới và phó chủ nhiệm dao mổ đều đang phẫu thuật trong phòng mổ, trong khoa cấp cứu lại có thêm bệnh nhân mới, đây là một ca vô cùng hiếm gặp đang cần được cấp cứu gấp.
Đúng lúc vị bác sĩ khoa phẫu thuật tim đang không biết nên làm gì trong lúc hội chẩn, ông chợt nhớ đến người từng là tay mổ số một của khoa phẫu thuật tim, giờ đây là Viện trưởng.
Hạ Lương vội vàng đến bệnh viện, sau đó đi theo bác sĩ phụ trách đến bàn mổ.
Mặc dù không phải bác sĩ mổ chính, nhưng ông chỉ cần ngồi bên cạnh không thôi cũng có thể làm yên tâm bác sĩ phụ trách khi gặp phải vấn đề khó nhằn.
Ca phẫu thuật kết thúc thuận lợi sau khi kéo dài hơn hai giờ đồng hồ.
Xong việc, Viện trưởng rời khỏi phòng phẫu thuật.
Vừa bước ra, ông đã bất tỉnh ngay trước cửa phòng phẫu thuật.
Lâm Nguyệt Thanh hoảng hốt sau khi được anh sinh viên trong bệnh viện thông báo, vội vàng cúp máy mà chưa nghe rõ anh sinh viên ở đầu dây bên kia nói gì, ngay sau đó lập tức liên lạc với hai cô con gái.
Cô con gái lớn Hạ Chi Châu gần đây đang đi du lịch ở Nam Thành.
Chuyện chồng bị ngất xỉu thế này, Lâm Nguyệt Thanh nghĩ đến cô con gái út Giản Mộc Tư đầu tiên.
Nghe thấy giọng nói của Giản Mộc Tư ở đầu dây bên kia, Lâm Nguyệt Thanh lập tức bật khóc, nghẹn ngào gần như không nói nên lời.
Lâm Nguyệt Thanh và Hạ Lương đã yêu nhau nhiều năm, tương kính như tân.
Hạ Lương là bạn đời cùng đi tới đầu bạc răng long với bà, đương nhiên bà quan tâm đến sức khỏe của ông hơn bất kỳ ai.
Công việc của Viện trưởng không hề dễ dàng, chưa kể chồng bà là một người đàn ông có tinh thần trách nhiệm rất cao.
Trước khi trở thành Viện trưởng, Hạ Lương từng là một bác sĩ phẫu thuật tim đã từng thực hiện vô số ca phẫu thuật và ra vào phòng mổ vô số lần.
Lâm Nguyệt Thanh chỉ có thể toàn tâm toàn ý làm tất cả những công việc hậu cần trong nhà mà bà có thể đảm đương,
Bà không thể ngăn nổi, cũng không muốn ngăn lòng nhân đức của bác sĩ phẫu thuật.
Được tài xế riêng lái xe đưa đến bệnh viện, Lâm Nguyệt Thanh vừa xuống xe đã nghe thấy giọng của Giản Mộc Tư.
Nhìn thấy Giản Mộc Tư, người phụ nữ vừa kìm nén được chưa lâu lập tức nắm chặt tay con gái mình:
"Con... cha con... bọn họ nói..."
"Phu nhân đừng vội lo lắng."
Người báo tin cho Lâm Nguyệt Thanh là một sinh viên được Hạ Lương dẫn đến.
Đang nói chuyện điện thoại với Lâm Nguyệt Thanh, còn chưa kịp nghe Lâm Nguyệt Thanh trả lời đã bị ngắt điện thoại.
Cậu đi đi lại lại quanh hành lang mấy vòng, trong lòng vẫn tự hỏi, có phải vợ thầy chưa nghe thấy những lời an ủi của mình hay sao?
Thầy chỉ bị ngất do hạ đường huyết và cảm nắng, không có gì nghiêm trọng.
Câu quan trọng nhất trong câu này hình như đã bị vợ thầy bỏ qua mất?
Nam bác sĩ càng nghĩ càng hoài nghi, vội vàng chạy đến cửa bệnh viện, không lâu sau đã đợi được Lâm Nguyệt Thanh... còn có cả Giản Mộc Tư.
"Cô, thầy không có chuyện gì nghiêm trọng đâu ạ, chỉ bị hạ đường huyết, sau đó hơi bị cảm nắng, cô đừng lo lắng."
Nam bác sĩ đỡ cánh tay của Lâm Nguyệt Thanh, chen vào khiến Ôn Dương đang định tiến lên đỡ Lâm Nguyệt Thanh bị đẩy ra phía sau.
Báo động giả một phen làm Lâm Nguyệt Thanh giật thót cả tim, bà đánh nam bác sĩ mà mắng:
"Cái thằng này! Sao không nói rõ trong điện thoại!"
"Con vốn định nói mà, con còn chưa nói xong, cô đã vội ngắt điện thoại của con. Con vừa nghĩ có thể cô sẽ nghe nhầm, bèn vội vàng đến đây tìm cô."
Nam bác sĩ nhìn sang Giản Mộc Tư đứng cạnh Lâm Nguyệt Thanh:
"Mộc Tư, em cũng đến à."
Hạ Lương đã từng dạy khá nhiều sinh viên, nhưng không có mấy ai được làm học sinh cưng của ông.
Có vài sinh viên cùng đơn vị từng đến văn phòng của Hạ Lương đã được đặc quyền nhìn thấy bức ảnh chụp cả gia đình bốn người mà ông từng đặt trên bàn làm việc.
Lúc đó, Giản Mộc Tư vẫn chưa về Trung Quốc, cũng chưa đến Bệnh viện Số 1.
Hạ Lương công khai đặt một bức ảnh gia đình gồm vợ chồng và hai cô con gái trên mặt bàn làm việc, coi như báu vật quý giá.
Sau đó khi Giản Mộc Tư về nước và đến Bệnh viện Số 1, Hạ Lương đã cất bức ảnh gia đình 4 người đi, chỉ để lại bức ảnh của hai cô con gái hồi còn nhỏ.
Các đệ tử thân cận đều biết Giản Mộc Tư là con gái của Hạ Lương.
Bọn họ chưa từng nghe chính miệng thầy xác nhận, nhưng ai nấy đều ngầm hiểu và giữ bí mật với nhau.
Nghe một người hoàn toàn xa lạ gọi mình là "Mộc Tư", Giản Mộc Tư cau mày bất mãn.
Lúc này, cô hoàn toàn quên mất... vào ngày đầu tiên của năm mới, cô đã từng gặp nam bác sĩ trước mặt.
Mùng một Tết, có rất ít học sinh đến nhà Hạ Lương chúc Tết, vì chỉ có vài cô cậu học sinh cưng mới có thể biết địa chỉ nhà thầy Hạ Lương.
Giản Mộc Tư coi như không nghe thấy cách xưng hô thân mật của nam bác sĩ.
Cô phát hiện Ôn Dương phía sau không đi theo, lập tức quay đầu nhìn Ôn Dương.
"Ôn Dương?"
Vẫn là cái nhìn dịu dàng ấm áp, ánh mắt không giấu nổi sự quan tâm ân cần.
Cô không biết vì sao Ôn Dương bỗng nhiên dừng lại phía sau lưng cô, không nhúc nhích thêm...
Giản Mộc Tư vẫy tay:
"Lại đây."
Sau vài giây do dự, cô quyết định nói thẳng:
"... Không phải em đến để đi cùng chị sao?"
Được sự đồng ý của người trong cuộc, sĩ quan Ôn lập tức thay lên vẻ mặt tự nhiên.
Nàng lon ton chạy vài bước theo ba người đi phía trước, cúi đầu trước cái nhìn thăm dò hướng đến mình của Lâm Nguyệt Thanh, lên tiếng chào hỏi.
Sau khi được kiểm tra tổng thể, Hạ Lương được đưa vào khu phòng bệnh VIP.
Giản Mộc Tư đi thẳng đến trạm y tá, kiểm tra một lượt chỉ số sức khoẻ của Hạ Lương.
Những dây thần kinh căng thẳng sau khi nhìn thấy kết quả mỹ mãn đã được thả lỏng.
Thấy tư thế của Giản Mộc Tư bỗng được thả lỏng, Ôn Dương nắm lấy đôi vai Giản Mộc Tư từ phía sau, vỗ nhẹ lên:
"Yên tâm chưa? Không sao chứ?"
"Ừm."
Giản Mộc Tư gật đầu, cố gắng kìm lại nước mắt.
Cô cũng không biết bản thân mình bị sao...
Nghĩ đến chuyện Hạ Lương có thể sẽ xảy ra điều bất trắc, trái tim cô cũng căng thẳng và đau đớn không kém gì Lâm Nguyệt Thanh.
"Ừm. Không sao nữa rồi."
Chỉ là, có một giọt nước mắt không vâng lời đã lăn xuống.
Sợ những người xung quanh chú ý đến mình, lo lắng cho mình, Giản Mộc Tư chỉ đành quay người đi thẳng về phòng bệnh.
......
Có lẽ Hạ Lương đã quá kiệt sức, đầu vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi.
Nam bác sĩ vẫn nói vài lời trấn an với Lâm Nguyệt Thanh... đến khi Giản Mộc Tư bước vào phòng bệnh, nam bác sĩ lại đặt ánh mắt săn mồi lên người Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư đã quá quen thuộc với những ánh mắt như vậy.
Giản Mộc Tư nắm tay Ôn Dương, kéo nàng ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh.
"Viện trưởng cần tĩnh dưỡng, mời những người không liên quan rời đi."
Chỉ bằng một câu nói đã khiến nam bác sĩ rất ngượng ngùng, lập tức đỏ mặt dị thường.
Ôn Dương ngồi trên ghế sofa, cố nén cười.
Nếu không vì hành động của Giản Mộc Tư, có lẽ nàng sẽ cho rằng mình cũng là người không liên quan.
Nhưng Giản Mộc Tư ngồi bên cạnh nàng, nắm tay nàng không buông.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lâm Nguyệt Thanh và nam bác sĩ...
Ai là người không liên quan, nhìn một cái là biết.
"Cô, con vừa nhớ ra con còn có việc phải làm, không quấy rầy cô và thầy nghỉ ngơi nữa, mấy ngày này nếu có việc gì cô cứ gọi cho con."
Lâm Nguyệt Thanh rạng rỡ nhìn nam bác sĩ bước đi xa, cho đến tận khi anh ta biến mất khỏi phòng bệnh.
Sau khi nam bác sĩ rời đi, Giản Mộc Tư cũng buông tay Ôn Dương ra.
Lâm Nguyệt Thanh bất lực nhìn Giản Mộc Tư, rồi nghi ngờ nhìn Ôn Dương, ẩn ý trong ánh mắt muốn Giản Mộc Tư giới thiệu cô gái này.
"Đây là... bạn... bạn con, Ôn Dương. Trước đây phu nhân đã từng gặp."
"Đây là..."
Giản Mộc Tư chưa kịp nói hết, Lâm Nguyệt Thanh đã vội vàng tiếp lời.
"Chúng ta lại gặp lại nhỉ Ôn Dương, lần trước vội quá, tính tình Chi Châu nó hấp tấp, cô còn chưa kịp nhìn rõ con. Cô là mẹ của Tiểu Mộc, Lâm Nguyệt Thanh."
"Con chào cô."
Ôn Dương căng thẳng, lại đứng lên cúi đầu chào một lần nữa.
Gạt nỗi căng thẳng sang một bên...
Trước mặt một cảnh sát ưu tú, tất cả những chi tiết nhỏ đều được phóng đại lên vô tận.
Huống chi, đó là người này, đó là Giản Mộc Tư, là người mà nàng cảnh sát quan tâm nhất.
......
Tác giả có điều muốn nói:
Phần cuối cùng, chính thức được mở ra.