Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mạc Thiên Liêu!” Lưu Mang chân nhân thấy rõ người tới, không khỏi lui lui về phía sau, Đinh Hộ đến nay vẫn là si ngốc, Ốc Vân Tông không có loại công pháp tà môn như thế, hiện tại nghĩ đến tất nhiên chính là ma đầu này làm.

“Ốc Vân Tông quả nhiên……”

“A –” Người dính ở trên đại trận hộ sơn liên tiếp kêu thảm thiết, cắt ngang lời vài trưởng lão các môn phái đang nói, trong hỏa diễm ngập trời xen lẫn màu xanh biếc, vốn chỉ là một ngọn lửa gần Mạc Thiên Liêu, ai ngờ lửa kia như là có chân, nhanh chóng lan tràn thành mạng nhện trên đại trận hộ sơn, các tu sĩ dính ở trên mạng không thể động, chỉ có thể bị đốt cháy.

“Mau cứu hoả!” Tông chủ Thanh Vân Tông lập tức chỉ huy có người có thủy linh căn đi dập tắt lửa.

Đưa tới sơn tuyền từ phụ cận Ốc Vân Tông, trên trăm tu sĩ hợp lực, hóa nước suối thành mưa to tầm tã xả xuống.

Mạc Thiên Liêu thản nhiên khởi động kết giới phòng thủy, để tránh làm ướt lông mèo nhỏ trong lòng.

“Đoán Thiên, ngươi dám một người đến!” Lưu Bích cầm khăn đặt ở đầu ngón tay, tấm khăn bởi vì lực chân nguyên dư thừa mà tự phát xoay tròn.

“Năm đó ngươi giết sư huynh Vân Hạc, vốn tưởng ngươi cũng đã chết liền xóa bỏ, ai ngờ thế nhưng ngươi còn sống!” Vân Trúc xuất ra một thanh linh kiếm, âm thanh lạnh lùng nói.

“Hôm nay người các môn phái đều ở, mọi người liền tính rõ ràng món nợ năm đó đi.” Vân Diên cùng sư huynh đứng chung một chỗ, mày mắt sắc lạnh trừng Mạc Thiên Liêu.

“Vân Diên chân nhân là muốn báo thù sát huynh, hay là muốn báo hận đoạt chồng?” Lưu Bích vẫn như trước không lỡ thời cơ mà giễu cợt.

Lưu Mang trừng mắt liếc nhìn sư muội:“Ngươi ngậm miệng.” Giờ đã là lúc nào, vậy mà còn mang mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ra châm chọc.

“Ngươi……” Mặt Vân Diên đỏ lên, lúc trước có bao nhiêu thích chân nhân Thanh Đồng, nay liền có bấy nhiêu hận, vậy mà lại là yêu thú vô sỉ, vẫn đã sớm làm yêu thú ma sủng của người khác,“Đừng có đánh đồng tên thú sủng Thanh Đồng kia với ta!”

Cái gọi là thú sủng, chính là yêu thú hóa thành hình người có quan hệ bất chính với chủ nhân, Vân Diên nói lời này cực kỳ khó nghe, Mạc Thiên Liêu nâng tay, một dây leo to lớn nháy mắt toát ra, thẳng tắp quăng lên mặt Vân Diên.

Vân Diên cuống quít tránh né, còn tưởng rằng Đoán Thiên chỉ là nhất thời giận dữ, đánh cô một chút rồi thôi, dù sao cũng đang trong tình thế khẩn trương đàm phán, ai biết vừa né dây leo, một trường châm màu màu đồi mồi từ bên cạnh mặt bay qua. Lập tức dùng lực chân nguyên đông cứng trường châm kia ở trong không trung, ai ngờ trường châm lại nháy mắt biến thành một bàn tay màu đồi mồi,“Chát” một tiếng liền tát lên mặt cô.

“Ấy dà da, làm một thần khí có phong độ, tui cũng không phải cố ý muốn đánh phụ nữ,” Thái Thủy biến thành miệng rộng quang quác nói,“Chỉ là đột nhiên muốn hóa thành bàn tay, cô liền đưa mặt lại đây!”

Nghe được hai chữ “Thần khí”, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn lại đây, hóa ra đây chính là thần khí sao! Lúc trước nghe ở đại hội chí tôn ma đạo, có người nhìn đến Đoán Thiên tôn giả dùng một thần khí ngăn cản ba kiện linh khí, cũng không cảm giác có gì hiếm lạ. Chung quy Thập Sát cốc năm đó có thể giết chết trăm ngàn người, uy danh vang vọng bên ngoài, mọi người cảm giác thần khí vốn nên lợi hại hơn Thập Sát cốc, có thể san bằng một tông môn hành bình địa.

Nay nhìn thấy này thần khí thế nhưng có thể mở miệng nói chuyện, mọi người không khỏi hoảng sợ.

Mạc Thiên Liêu triệu Thái Thủy về, miệng rộng màu đồi mồi liền bay vòng quanh trên đỉnh đầu hắn, vài tu sĩ kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ,. Năm đó không có luyện thành thần khí Mạc Thiên Liêu liền có thể tiêu diệt hết tất cả những người đuổi giết hắn, nay thần khí nơi tay……

Song phương liền giằng co như vậy, lực chú ý liền chuyển đến trên người Vân Diên vừa bị đánh.

Một cái tát của thần khí cũng không phải là đùa giỡn, dù là thân thể tu sĩ hóa thần đã rất rắn chắc, một bàn tay này đi xuống, trên gương mặt trắng nõn kia của Vân Diên liền có thêm một vết bàn tay, cũng nhanh chóng sưng lên.

Người chính đạo sau lưng đều nghị luận, nói rằng Thanh Đồng chân nhân thay lòng đổi dạ. Hôn ước của Thanh Đồng chân nhân cùng Vân Diên tuy rằng không có công khai, nhưng rất nhiều người đều biết đến, từ lúc truyền ra tin tức Thanh Đồng là yêu thú, tất cả mọi người rất đồng cảm với Vân Diên. Nay, quả nhiên là có người mới mà quên tình cũ, tất cả mọi người thấy được tà áo Mạc Thiên Liêu toát ra một cái đầu lông, cứ như vậy nhìn vị hôn thê trước kia của mình bị tình nhân hiện tại khi dễ, cũng không ra nói một lời công bằng hay sao?

Lúc này, mèo nhỏ trắng tuyết từ trong tà áo chui ra, giãy giãy lông, nhảy xuống nháy mắt hóa thành mỹ nhân áo trắng thanh thoát.

“Bảo bối, nữ nhân này có hôn ước với em?” Mạc Thiên Liêu ôm y chua lét nói.

Thanh Đồng nhìn nhìn Vân Diên đang rưng rưng mắt:“Vân Tùng đã từng nhắc tới, ta không đáp ứng.”

Mọi người ồ lên, sao cũng không nghĩ tới hóa ra tình huống là như vậy! Lúc trước, Thanh Đồng chân nhân vậy mà không có đáp ứng chuyện hôn nhân này sao? Vậy Thanh Vân Tông đối ngoại vẫn luôn mập mờ từ chối trả lời là sao?

Có không ít nữ tu đều bóp cổ tay, lúc trước nếu không phải nghe Thanh Đồng chân nhân có hôn ước cùng Vân Diên, các cô sớm liền xuống tay. Ngẫm lại lúc trước nếu là gả cho Thanh Đồng, đó không phải là không duyên không cớ có được một yêu tu biến hóa hay sao, sắp được phi thăng thành tiên!

Mặt Vân Diên trở nên lúc xanh lúc trắng:“Ta mới khinh thường làm bạn cùng thú sủng như ngươi!” Nói rồi, liền rút kiếm hướng Thanh Đồng vọt tới. Thanh Đồng nâng tay tiếp nhận sát chiêu, hai người lập tức đánh lên.

Lưu Mang chân nhân tuỳ theo đó, cũng hướng Mạc Thiên Liêu tấn công.

“Tông chủ, cứu mạng!” Vân Trúc chân nhân muốn đi hỗ trợ, bỗng nhiên nghe được tiếng các đệ tử cầu cứu, quay đầu xem qua, liền thấy kia mưa to đầy trời rơi xuống, chỉ dập tắt ngọn lửa màu đỏ bên ngoài, nhưng dù có thế nào cũng không dập tắt được ngọn lửa màu xanh bên dưới, ngược lại nó bốc cháy dọc theo dòng nước kia.

Đây là yêu hỏa gì thế!

Ngọn lửa màu xanh kia cực kỳ lợi hại, dính vào trên người liền đốt người thành tro tàn, thậm chí chẳng kịp kêu la.

“Đoán Thiên, mau dừng tay!” Phật tu Kim La môn đi ra, cao tụng phật hiệu,“Giết chóc bừa bãi, lúc độ kiếp ắt sẽ bị trời phạt!”

“Lửa này vừa ra, không thể thu hồi.” Mạc Thiên Liêu nói xong, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, những người này tấn công Ốc Vân Tông, không nghĩ tới chính mình cũng đang giết chóc bừa bãi?

“Đây là linh hỏa thiên địa, chỉ có linh thủy thiên địa mới có thể dập tắt!” Tông chủ Thanh Vân Tông kiến thức rộng rãi, nhận ra mộc trung hỏa, quay đầu nhìn về phía phật tu kia,“Việc này không nên chậm trễ, đại sư mau lấy thánh thủy Bà Sa ra cứu người!”

“Này……” Phật tu kia sờ sờ phật châu trên cổ tay, mặt lộ vẻ chần chờ. Thánh thủy Bà Sa là nước ngưng kết từ trong cây Bà Sa ngàn năm mới thành, chính là bảo bối trấn sơn của Kim La môn, giờ này lấy đến dập tắt lửa……

“Cái gọi là từ bi, cũng chỉ là như thế.” Thanh Đồng cười lạnh một tiếng, nâng tay thả ra một con rồng băng.

Rồng băng há mồm, phun ra một luồng khí lạnh, nơi khí lạnh đi qua, mọi người tính cả người đang bị mộc trung hỏa thiêu đốt, đều đông lạnh thành băng.

“Phật môn từ bi gì chứ, cũng chỉ như thế mà thôi!” Một nữ tu môn phái nhỏ lớn tiếng trách cứ, nhanh chóng bay qua đi ôm lấy trượng phu bị đóng băng, ngẩng đầu nói với Thanh Đồng,“Tạ ân cứu mạng của Thanh Đồng chân nhân.”

Phật tu thực ra cũng là người tu tiên, bọn họ hoàn toàn không giống với vài vị La Hán cứu thế thời thượng cổ, chỉ là tu sĩ có công pháp đặc thù mà thôi, lại vẫn ra vẻ trách trời thương dân. Lúc trước vây công Mạc Thiên Liêu, cũng không thiếu Phật tu.

Người bên mình không tận lực cứu trị đạo hữu bị nhốt, ngược lại người Ốc Vân Tông không có hạ sát thủ đối với họ, tâm người trong đội ngũ chính đạo bắt đầu không ổn.

Thần hồn Thanh Đồng đã hoàn toàn khôi phục, thêm cả song tu trong khoảng thời gian này nên tích lũy chân nguyên rất cao, đối phó Vân Diên không thành vấn đề.

Yêu hồn cường đại vừa ra, liền ngăn chặn Vân Diên gắt gao, mang theo áp lực cực lớn đối chiêu, Vân Diên càng ngày càng cố hết sức. Đúng lúc này, bởi vì các đệ tử tạm thời không bị nguy hiểm tính mạng, Vân Trúc mới rảnh tay, liền lủi lại đây giúp sư muội.

Hắn cũng không trực tiếp ra tay, mà lấy ra một cái móc chuyên đối phó yêu tu, thêm vào chân nguyên ném về phía Thanh Đồng.“Ông –” Cái móc màu xám kia thẳng tắp bay về phía sau lưng Thanh Đồng.

Yêu hồn yêu thú cực kỳ cường đại, rời thể có thể ngưng tụ thành vật chất, đây cũng là một điểm có thể cung cấp phương pháp đối phó yêu tu, loại pháp khí này chuyên môn nhằm vào yêu thú có thể dễ dàng cắt yêu hồn.

Thanh Đồng không thèm quay đầu, liền có vô số mũi băng bén nhọn xông về phía Vân Diên, cùng lúc đó, chung quanh thân thể chợt nổi lên một luồng sáng đen tuyền, nháy mắt hóa cái móc xám kia thành một bãi nước. Đó là linh khí Mạc Thiên Liêu đưa cho Thanh Đồng, chuyên giải quyết những loại vũ khí đối phó yêu thú.

Pháp khí cắt yêu hồn hữu dụng đối với yêu hồn, nhưng bản thân lại vô cùng yếu ớt, gặp phải vật chuyên khắc liền tựa như giấy, nhanh chóng tiêu vong.

“Oành oành oành!” Hạt châu đen vây quanh Lưu Mang chân nhân đụng phải hộ thân kết giới của hắn liền nhanh chóng nổ tung, nổ đến mức hắn thành mặt xám mày tro, ngay sau đó, vô số bàn đinh bay lại đây, không khỏi kêu to ầm trời:“Sư muội, mau tới hỗ trợ!”

“Giờ phút này chính là thời điểm tốt để tiêu diệt ma đầu, chúng ta cùng tiến lên!” Phật tu vừa nãy đột nhiên lên tiếng, xuất ra phật châu trên cổ tay.

“Lấy nhiều khi ít, thì có bản lĩnh gì chứ!” Một giọng nói hùng hậu từ trong Ốc Vân Tông truyền đến, Thiên Lang chân nhân mặc đạo bào đen trắng giao nhau ngay lập tức xuất hiện, bên cạnh là Huyền Cơ mang bộ mặt âm trầm.

“Nói thật cho các ngươi biết, phần đông Ốc Vân Tông đích xác là yêu thú, nhưng ngoại trừ yêu thú, trưởng lão hộ sơn của tông môn ta cũng rất nhiều!” Giọng nói Huyền Cơ lạnh lùng vang lên, ra tay chính là một xác rùa rắn chắc nện xuống đầu Vân Trúc đang có ý đồ đánh lén Thanh Đồng.

Đồng thời ngay lúc đó, vài luồng sáng từ sau núi Ốc Vân Tông bay ra, khí thế cường đại làm cho những người vừa xông kia đều lui về phía sau, tập trung nhìn vào, chừng bảy tám tu sĩ khí thế không thua gì Thiên Lang chân nhân đứng ở trong hư không, uy áp cường đại khiến ngay cả Vân Trúc là trung kỳ hóa thần cũng không khỏi lui về phía sau vài bước.

Mạc Thiên Liêu sửng sốt, giữa những người này có một gương mặt quen thuộc, đó chính là “Thần thúc” trông coi vườn ở ma cung Minh Yên!

“Trưởng lão trấn sơn!” Người các môn phái khác kinh hô lên tiếng, ba tông môn lớn nội tình sâu xa, đều sẽ có mấy trưởng lão tu vi cao thâm tọa trấn, thế nhưng Ốc Vân Tông này cũng quá khoa trương đi!

Người ta nhiều lắm có hai ba trưởng lão kỳ hóa thần ẩn dấu, nhìn những người trong Ốc Vân Tông này, đó chính là bảy tám! Có hai người phía sau còn nổi lôi điện đỏ tím, rõ ràng đều là lão tổ độ kiếp! Như này còn đánh làm gì nữa!

Trong lúc mọi người đang kêu rên không ngừng thì trong thiên địa chợt truyền ra một tiếng nổ vang. Mọi người đều hướng tới phía tây nhìn lại, chỉ thấy nơi cực tây, vài luồng điện quang lóe lên không ngừng.

“Đó là…… mật tàng Thái Huyền!”

“Mật tàng mở ra!”

Vài trưởng lão tông môn kinh hô lên tiếng.

Trong núi Thái Huyền có lưu lại động phủ mật tàng thượng cổ, một ngàn năm mới mở ra một lần! Lần trước mở ra, tuy rằng tử thương vô số, nhưng có không ít người lấy được kỳ bảo kinh thế, những người tham dự tầm bảo lần đó, có hai người đều đã phi thăng!

Mạc Thiên Liêu hơi hơi nheo mắt lại, mật tàng Thái Huyền hắn cũng biết, lão khốn kiếp lúc trước cũng từng tham dự qua, hướng hắn khoác lác bản thân chiếm được vô số thứ tốt từ trong đó, nhưng lại nhắc đi nhắc lại với hắn rằng, nếu ngàn năm sau mật tàng lại mở, ngàn vạn lần đừng đi vào.

Truyền thuyết trong mật tàng Thái Huyền, có đại môn thông hướng với cốc yêu thú, chỉ cần mở cánh cửa kia ra, bên trong có vô số yêu thú cường đại mà ôn thuần. Nhìn nhìn đại trận hộ sơn trước mắt cùng trấn sơn trưởng lão, lại nhìn mật tàng sắp mở ra, mọi người nhất thời dừng tâm tư tấn công Ốc Vân Tông.

Mạc Thiên Liêu thừa dịp mọi người ngây người, hóa Thái Thủy thành trường côn, hung hăng gõ xuống đầu Lưu Mang chân nhân đối diện.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[Phần ngày đó buổi tối phát sinh cái gì]

Tu sĩ giáp: Gạt người a, nói bên trong choáng tông toàn là cục bông nhỏ đâu?

Tu sĩ ất: Gạt người a, cao thủ nhiều như vậy còn đan cầu len làm gì!

Minh Yên:[ mặt nghiêm túc] chuyển phát nhanh thương hiệu Rồng Bư, giao hàng trong vòng mười hai canh giờ trên toàn đại lục, an toàn không lo, hỗ trợ vận chuyển thực phẩm tươi mới.

Chúng tu sĩ:……

….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK