*.
* một loại câu nói bỏ lửng, chưa dò được nghĩa
Cửa sổ phía nam mở hé, thoáng có thể nhìn thấy cảnh trí trong sân. Mưa vẫn rơi, từng hạt đánh lên lá chuối tây, ngưng tụ thành vũng, sau đó nặng nề lăn xuống. Nàng bần thần nhìn, khó tránh khỏi có chút thương cảm. Trước kia nền tảng tốt, cơ thể khỏe như vâm. Giờ mang thai, vừa bệnh một cái liền khí thế ào ạt, rất có cảm giác cảnh còn người mất.
Lan Thảo bưng thuốc tiến vào, thấy nàng ngẩn người biết nàng tâm sự nặng nề, tìm đề tài cao hứng lái chuyện, “Kỳ này phu nhân ở nhà có thể tiến cung đấy ạ, chẳng phải đã thăng tam phẩm thục nhân sao? Chúng ta mời vào Khánh Thọ Đường, chủ tử cùng ngạch niết tận tình thân cận, tâm sự một chút.”
Nàng nghe vậy cũng cao hứng, “Có chuyện phiền lòng, tìm ngạch niết đúng là không sai.”
“Đúng vậy.” Lan Thảo đỡ nàng ngồi dậy, bỏ vào miệng nàng một quả mơ, rồi vội bưng thuốc đến cho nàng uống. Vị chủ nhân này đúng là dễ tính, không giống với những quý nhân yếu ớt kia, uống chén thuốc còn muốn đầy tớ dỗ nửa ngày. Nàng thì không, đón lấy chén thuốc bèn ngửa cổ ừng ực uống một lèo. Lan Thảo đưa chén không cho Hà Bao Nhi, lại luồn tay vào trong đồ lót, trên người vẫn còn nóng, không đổ mồ hôi một chút nào. Thuốc cũng đã uống hết 3 thang, chẳng biết sao vẫn chưa khá. Cô do dự, “Chủ tử, nô tỳ đến Càn Thanh Cung một chuyến nhé! Nói cho Vạn Tuế Gia ngài bị bệnh, ngài ấy nhất định sẽ đến thăm ngài.”
Nàng còn đang giận lẫy, mặt lạnh nói không cần, “Hắn bận để hắn bận, cứ chăm chăm đi thỉnh hắn, kẻo chậm trễ việc quan trọng của hắn. Nếu ta không chết được, gọi họ họ lại nói lấy bệnh gạt người sao? Cũng chả phải không có nam nhân không sống được.”
Lan Thảo thấy nàng như vậy cũng không biết nói gì cho phải, sau một lúc lâu mới lên tiếng, “Cái tính này của ngài thật là… vợ chồng, xuống nước tý thì có làm sao? Vả lại nhị vị hôm kia cũng không gặp nhau, cần gì nóng tính thế chứ! Đúng là cái ả Tuệ Tú kia nhìn khiến người ngứa mắt, miệng thơn thớt dạ ớt ngâm, như đứa ngồi chém gió tự kỷ ý. Bới móc cô ả bới chẳng ra, nói nó đẹp, có mà khiến người ta mắc ói thì có.”
Tố Dĩ nằm ngửa đó nhắm mắt lại, “Ai biết được, không chừng vài ngày nữa được tấn vị làm tiểu chủ ấy mà.”
Lan Thảo liếc nhìn nàng một cái, ngoài miệng chẳng quan tâm, trong lòng lại không nghĩ như vậy chứ gì! Không dám thêm dầu vào lửa, vội cười nói, “Ngài nghĩ đi đâu vậy, Vạn Tuế Gia là người dễ dãi vậy sao? Ngài tưởng mặt hàng nào cũng có thể lọt vào mắt xanh của ngài ấy ư? Tuệ Tú đến ngự tiền là Hoàng hậu chọn, cũng không phải là ý Vạn Tuế Gia… Nói đi nói lại, Hoàng hậu nương nương làm vậy đích thực chả phúc hậu. Chủ tử nếm chút thiệt thòi trong lòng chắc đã nắm chắc, lần tới đề phòng chút là được.”
Tố Dĩ khép hờ mắt thì thào, “Ngày nào đó chèn ép ta đến độ ở lại không nỗi nữa… cũng phải gió thu cuốn sạch lá vàng, cho nàng ta một trận rối loạn mới được.”
Lan Thảo ngạc nhiên nhìn nàng, “Chủ tử ngài bệnh mê man rồi ạ? Đã vào hậu cung, ở hay không ở không do chúng ta định đoạt.”
Đúng là mê rồi, cả tâm đều mê. Nỗi sợ hãi của nàng không chỗ có thể kể ra, đến lúc này mới hối hận quyết định khi ấy của mình, nếu lòng dạ cứng rắn chút, không tiến hơn một bước dây dưa cùng Hoàng đế, lúc này nàng đang yên yên ổn ổn chờ xuất cung không chừng. Kết quả đầu óc mà vừa phát nhiệt một cái, đẩy chính mình đến tình cảnh thế này, thế thì có gì khác với những chủ nhân kia trong hậu cung chứ?
“Tây Sơn có vị Đô Thống tên Đạt Xuân, phúc tấn của ông ta từng được phong Đáp ứng, từng hầu hạ Thái Thượng Hoàng…” Nàng nằm nhoài trên gối, gần như là đang lầm bầm. Chẳng phải nói người bị chèn ép bản lĩnh cao sao? Nàng trước kia lỳ đòn, người khác làm khó nàng kiểu gì cũng không thấy khổ. Hiện tại những bản lĩnh kia đi đâu rồi? Gặp chút chuyện bé như hạt vừng đỗ xanh này đã đánh trống lui quân, cũng có thể là bệnh nên càng không có tiền đồ, tính tình trở nên càng chẳng giống mình.
Chuyện phu nhân của Đạt Xuân kia người trong Kỳ đều biết, được thả ra ngoài, là bởi trước kia ở bên cạnh Thái Thượng Hoàng không được sủng. Đổi thành người được sủng ái thử xem, muốn xuất cung, trừ phi là nằm ngang mà ra. (được khênh ra ngoài)
Lan Thảo thấy chủ tử tinh thần không tốt, trong lòng cũng sốt ruột theo. Nghĩ quàng nghĩ xiên như vậy sao được? Cô nghĩ bụng vẫn nên đến phía tây một chuyến mới được, không gặp được Vạn Tuế Gia, gặp Trường Nhị tổng quản cũng được.
“Cái khác trước không nói, ngài ngược lại bỏ được Vạn Tuế Gia à?” cô dịch dịch góc chăn cho Tố Dĩ, “Mới uống thuốc xong, ngủ thêm một lát đi. Suất than hồng la của chúng ta nô tỳ còn chưa đi lĩnh, nô tỳ muốn đến Phủ Nội Vụ, chủ tử có gì dặn dò cứ cao giọng gọi Cổ Nhi, nàng ấy chờ hầu bên ngoài.”
Tố Dĩ là người tinh tường, Lan Thảo không nói rõ, nhưng cô ta đến cùng có đúng là đi lĩnh than hay không, trong lòng nàng rõ như gương. Nha đầu săn sóc, biết xót chủ, cũng là may mắn của chủ tử. Bản thân mình có đôi khi không bỏ xuống được mặt mũi, có ý thức phản ngược lại, ngoài miệng thì sảng khoái đấy, trong lòng lại chịu khổ. Đầy tớ tự chủ trương một lần, chủ tử biết rõ là vì muốn tốt cho mình, vờ hồ đồ cũng mặc kệ cô đi làm.
Nàng dần dần dấy lên hy vọng, nàng thật sự rất nhớ hắn, nhớ đến như gì rồi. Mình tính tình hiếu thắng, cũng không nhịn được nỗi chua xót chạy lên não chực muốn khóc lên. Sợ để Lan Thảo thấy, vội trở mình xoay qua chỗ khác, hàm hồ đồng ý, nghe Lan Thảo ra cửa mới dám thút thít khóc thành tiếng.
Oán hắn, quả nhiên là vật đã đến tay thì chẳng còn đáng giá mà! Nàng cuộn người lại, người nóng đến mơ màng, từng cảnh tượng tựa như giấc mộng lần lượt lướt qua trong đầu. Trên thảo nguyên hắn trên vai gánh mặt trời lặn, trong sơn động hắn sưởi ấm cho nàng, còn cả trong Sướng Xuân Viên lúc hắn khẩn trương cùng run rẩy mà cực lực tranh luận… Hắn dựa vào từng điểm nhỏ nhoi đó mà bắt được nàng, ngàn tia vạn sợi mà vây chặt nàng, nhưng bây giờ hắn không tới gặp nàng… trước khi tấn vị nàng đã suy nghĩ rất thấu đáo, hết thảy chuyện sau đó nàng cũng đã sớm đoán được, nhưng nàng chung quy không quản được tim mình. Lúc ấy nhìn thoáng, cho là mình đao thương không sợ, kỳ thật không phải. Ở càng lâu lại càng quyến luyến, nàng nhớ hắn, nhắm mắt lại tất cả đều là hắn. Vì sao hắn không đến? Hắn phải khiến nàng tan nát cõi lòng đến khi nào?
Thường trách kẻ phụ tình, lang nay quả thành trá
* (dân ca Nam triều). Những lời này tựa như lời tiên tri bắt chặt lấy nàng, nàng chỉ có thể trông cậy vào vận khí của mình. Trên gối đầu ướt một mảng lớn, lạnh như băng dán lên mặt cũng lười động, trong lòng trăn trở liệu hắn có tới hay không. Nhất định sẽ tới, biết nàng bị bệnh sao sẽ không đến chứ! Nàng tích góp rất nhiều lời muốn nói với hắn, muốn đem toàn bộ nỗi uất ức nói cho hắn biết. Hôm ấy hắn nói để nàng dọn vào Yến Hi đường, nàng hối hận vì đã từ chối. Nói nàng rộng rãi, nàng cũng tính toán chi li. Nói nàng bần tiện, nàng lại cực thích hào phóng.
Nàng mơ màng chìm vào giấc ngủ, dưới mái hiên tiếng mưa rơi róc rách, có lẽ ngủ dậy hắn đã tới rồi…
Thế nhưng ông trời luôn ngăn trở, lúc nào cũng có rất nhiều dịp không khéo. Lan Thảo đến Càn Thanh Cung tìm Trường Mãn Thọ, thái giám trực ban nói Vạn Tuế Gia hôm qua đã ra khỏi thành, hai vị tổng quản cùng đại thần ở Quân Cơ Xử cũng đi theo. Thế thì làm sao đây? Lan Thảo thất thần đứng một lát, dự cảm thực tệ hết biết mà! Đây là đến lúc khảo nghiệm rồi, vẫn là đám chủ nhân trong cung đều phải có quá trình thích ứng như vậy chăng? Cô vẫn cảm thấy chủ tử nhà mình khác biệt, nhưng yêu sâu đến bao nhiêu mới có thể trải qua biết bao hiểu lầm và bỏ nhỡ đây!
“Cô nương tìm Nhị tổng quản có chuyện gì?” Tiểu thái giám cắn môi ngẫm nghĩ, “Chi bằng ngài đến Nguyệt Hoa Môn tìm Trương Lai Thuận đi! Hắn là đồ đệ của Nhị tổng quản, bảo hắn truyền lời là được.”
Lan Thảo nghe xong vội nói cảm tạ, truyền lời tìm người đáng tin chút, nếu là đồ đệ của Trường Mãn Thọ, dặn dò một tiếng nhất định có thể truyền tới. Cô chống ô tiến vào Yêu Tử môn, đang muốn xuống Đan Tê, nghênh diện gặp được Hồng Nhạn Nhi. Cái tên Hồng Nhạn Nhi này chính là để Vạn Tuế Gia cùng chủ nhân nàng truyền thư cho nhau đây mà, thật sự là không có nhân tuyển thích hợp hơn rồi. Cô vội hạ thấp giọng ngoắc, “Này, ngươi tới đây!”
Hồng Nhạn Nhi híp mắt nhìn, ba bước hai bước nhảy tới, “Ơ, là Lan cô nương! Mưa lớn như vậy, sao ngài lại tới đây?”
Lan Thảo không hơi đâu cười đùa với hắn, hỏi Vạn Tuế Gia không có ở đây, chừng nào thì mới về. Hồng Nhạn Nhi đáp, “Việc trong triều, nói cho cô cũng chả hiểu. Hỏi chừng nào trở về, đi chiều hôm qua, đoán là chập tối hôm nay mới có thể trở về. Sao thế, có chuyện gì à?”
Lan Thảo gật đầu nói, “Chủ nhân nhà ta bị bệnh hai hôm nay rồi, Nghiêm thái y kê thuốc uống cũng không thấy đỡ. Ngươi gặp Vạn Tuế Gia tốt xấu gì cũng truyền một lời, chủ nhân chúng ta mang thai, rất khốn khổ. Cầu Vạn Tuế Gia nhất định bớt chút thời giờ đến Khánh Thọ Đường một chuyến, không nói cái khác, chỉ là nhìn một cái, để chủ tử chúng ta yên tâm cũng tốt.” Cô cầm lấy cánh tay Hồng Nhạn Nhi ra sức lắc, “Ngươi người tốt làm đến cùng, ngàn vạn lần không thể quên. Chủ nhân chúng ta ngoài miệng không nói sợ khiến Vạn Tuế Gia thêm phiền, trong mắt lại ngóng trông ngài ấy. Ngươi cũng biết người mang thai tâm tư tinh tế, không phải ta nói chứ, Vạn Tuế Gia có bận cách mấy đi chăng nữa, ban đêm lúc nghỉ đi gặp một lần, cũng không phải không thể a!”
Hồng Nhạn Nhi xua tay, “Ngài không biết, phương bắc có bạo loạn, Giang Nam có lũ lụt, bạc trong triều đình tiêu ra như nước chảy vậy. Không có tiền còn phải tăng thuế phú, lại là một đống chuyện lớn. Buổi tối qua đó? Chủ tử mà làm việc là làm đến thâu đêm suốt sáng, cái này Lễ chủ tử trước kia cũng thấy mà. Hơn nữa cửa cung đã khóa cấm đi lại, sai Thược thi mở cổng, chủ tử gia không hao nổi ngần ấy thời gian. Cũng khó cho Lễ chủ tử, chừng mười ngày không gặp, lo nhớ lắm có phải không?”
Lan Thảo ừ một tiếng, “Hôm kia đến lại không gặp được, trở về khóc một hồi.”
“Tội nghiệp.” Hồng Nhạn Nhi nói, “Ta nhớ rồi, chờ chủ tử gia hồi cung ta sẽ truyền lời, ngài cứ an tâm đi!”
“Hàiz.” Lan Thảo cười thi lễ, “Vậy ta cám ơn ngài, chủ tử chúng ta sẽ nhớ kỹ lòng tốt của ngài, lần tới ngài đến Khánh Thọ Đường, tuyệt không bạc đãi ngài.”
Hồng Nhạn Nhi liên tục mấy lời hay tiễn cô ta đi, quay người lại vào Nam thư phòng, đem hai bộ sách Vạn Tuế Gia kêu mang theo, lấy bao vải dầu bọc lại đem đến Dưỡng Tâm điện. Vào cửa vừa lúc gặp Tuệ Tú sai người đổi khăn trải bàn trên bàn, gã ôm sách đứng ở một bên, buột miệng hỏi, “Vạn Tuế Gia hôm nay hồi cung sao?”
Tuệ Tú liếc nhìn đồng hồ, “Chưa biết được, đường đến Xương Bình nhiều bùn lầy không dễ đi, còn phải giải quyết công việc, chưa chắc có thể về kịp. Sao thế, chủ tử cả đêm không có đây liền nhớ rồi hả? Thật là một nô tài tốt. Đừng lo lắng, có hai vị tổng quản tùy hỗ cơ mà, còn sợ hầu hạ không chu toàn được sao?”
Hồng Nhạn Nhi nguýt cô ta một cái, “Chủ tử không trở lại, ta lo lắng không phải việc nên làm sao? Hỏi như vậy cũng là có lý do khác, Lễ quý nhân của Khánh Thọ Đường bệnh đến lợi hại, cung nữ bên đó chạy tới bảo ta gặp được Vạn Tuế Gia, nhờ ta truyền lời hộ.”
Tuệ Tú a một tiếng thật dài, “Sao mà bệnh? Tám phần là bị phong hàn rồi. Tội nghiệp, lớn bụng, bị bệnh thế sao mà ổn được! Không phải ta nói chứ, Lễ chủ tử bản thân cũng không để ý, ngày mưa kị đi ra ngoài. Hôm kia từ Khánh Thọ Đường đưa hộp thức ăn tới, đi đường xa như vậy, dính chút mưa là chuyện nhỏ, nhỡ mà trượt chân một cái, đó mới là chuyện lớn tày trời đấy!”
Hồng Nhạn Nhi mắt càng lườm lườm, “Điều cô không biết còn nhiều lắm, cô mới đến vài ngày, có thể biết duyên cớ bên trong sao?”
Thấy giọng điệu gã không tốt, Tuệ Tú vội cười xòa, “Gì mà nóng thế! Ta đúng là không biết duyên cớ bên trong, nhưng Vạn Tuế Gia vì Lễ quý nhân mà náo loạn một ít chuyện, trong cung ai chưa từng nghe nói qua? Ta cũng bội phục hai vị họ, đi tới được hôm nay là không dễ dàng… Đúng rồi, ngươi không phải nói buổi chiều không trực ban, muốn đưa đồ ăn cho sư phụ ngươi sao? Ngươi đi đi, Vạn Tuế Gia trở về ta sẽ nhắn hộ ngươi, được không?”
Hồng Nhạn Nhi đang băn khoăn cái này đây, vừa nghe vậy lập tức cảm thấy rất khả thi, “Vậy thì làm phiền cô vậy, Lan Thảo dặn đi dặn lại, nhất định không được quên đấy.”
Tuệ Tú cười đến gió xuân phơi phới, “Tấu chương của phòng Quân Cơ Xử ta nói thì không được, truyền một cái lời nhắn như vậy còn khiến ngươi không tin sao? Cái này cũng quá khinh thường người ta rồi nhé!”
Hồng Nhạn Nhi ngẫm lại cũng đúng, trong hậu cung nói ai ai bị bệnh, đến trước mặt Vạn Tuế Gia tố khổ, giãy kiếm được vài câu tri kỷ, vốn là việc không thể bình thường hơn. Cũng không phải mật báo quốc gia đại sự gì, còn đề phòng người có ý đồ giấu nhẹm đi sao? Vì thế chắp chắp tay, tháo nón xuống kẹp dưới nách, hớt hơ hớt hải chạy phía cổng Dưỡng Tâm.
Lan Thảo trở về tràn ngập chờ mong, không dám nói với chủ tử, dầu gì cũng là chuyện không chắc chắn, bản thân lại âm thầm hy vọng. Tin tưởng tràn đầy rằng Vạn Tuế Gia hay tin sớm hay muộn sẽ tới thăm hỏi, nhưng mà một đợi không đến hai đợi không đến, mãi đến ngày lễ Vạn thọ cũng chẳng chút động tĩnh. Trái lại Hoàng hậu và Thục phi có đến một lần, an ủi hai câu, kêu an tâm dưỡng bệnh, rất là ân cần săn sóc. Lan Thảo đến lúc này mới đồng cảm với cảnh ngộ của chủ tử, đứng ở dưới mái hiên thả lỏng nắm tay, nhìn bầu trời đều là u ám. Cái nhà đế vương này có chỗ gì tốt? Đàn ông lương tâm đã như vậy, còn Hoàng đế thì sao, cũng là Hoàng đế tế bạc!
Tố Dĩ hết bệnh, tâm cũng lạnh thấu. Hai ngày nay Lan Thảo thất hồn lạc phách, nàng biết con bé qua Càn Thanh Cung, tuy rằng không có hiệu quả gì, trong lòng cũng cảm kích cô.
Nàng kéo Lan Thảo ngồi xuống giường, hòa nhã nói, “Không sao, không có hắn, ta cũng sống như thường được.”
Lan Thảo lắp bắp kinh hãi, “Chủ tử biết cả rồi ư?”
Thân thể nàng mới khỏi bệnh, sắc mặt rất nhợt nhạt, tinh thần ngược lại khá tốt. Thoáng chút ý cười, khóe miệng còn có chua sót, thế nhưng ánh mắt kiên định. Nàng nói, “Ta đều biết, em đi lĩnh than hồng la chính là lấy cớ. Kỳ thật trong lòng ta cũng mong em có thể mời được hắn đến, hai ngày nay em vất vả chịu đựng, ta cũng khó chịu, nằm trên giường, nước mắt không biết chảy mấy lít… khóc rồi ta cũng hiểu ra, trước khi tấn vị ngạch niết có nói với ta, nam nhân không thể tin hoàn toàn, mọi việc phải lưu ba phần đường sống. Trước mắt nhìn xem, trong lời này có đạo lý lớn. Hai ngày trước đúng là hồ đồ, khóc hai mắt sưng như quả hạch đào, thật không đáng! Ta cũng không phải cái loại chủ nhân một con đường đi đến đen, ta làm việc bảy tám năm, rất có năng lực tự bảo vệ mình. Hắn không lạ gì ta, ta còn không định gặp hắn đâu! Sau này chúng ta tự mình sống, ta không cần hắn có tấn ta làm quý phi hay không, dựa vào phân lệ phi tử cũng đủ chúng ta sống rồi. Hắn thích sủng ai thì sủng, sau này cho dù ông nọ đánh chết bà kia, cũng chẳng mắc mớ gì đến ta.”
Nàng nói đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ mà hận cực. Lan Thảo nghe nàng nói lại bật khóc, nhào vào trong lòng nàng nức nở, “Chủ tử ngài thật khổ!”
Tố Dĩ nhích đầu vai quẹt nước mắt nơi khóe mắt, ở trên lưng cô vỗ hai cái nói, “Ta không khổ, không có thiếu ăn thiếu uống, còn có các em làm bạn, so với ở Thượng Nghi Cục tốt hơn nhiều.”
“Hôm nay là lễ vạn thọ, Càn Thanh Cung cùng Khôn Ninh cung thiết yến, ngài có đi không?” Lan Thảo sầu mặt suy tính, “Ngài mới bình phục, tâm tình cũng không thoải mái, nô tỳ thấy vẫn là đừng đi.”
Nàng cười cười, “Tại sao không đi? Lần đại yến này ta là chưởng quỹ chỉ tay năm ngón, còn không cho ta đi giúp vui chút sao? Vạn Tuế Gia không gặp ta, ta ở trước mặt hắn lượn vài vòng giải buồn.” ánh mắt nàng ảm đạm xuống, “Quan trọng hơn chính là a mã ngạch niết ta đều sẽ tiến cung, ta không thể để họ biết ta sống không vui. Khuê nữ đã gả ra rồi, không thể ở bên gối hiếu kính, còn khiến họ lo lắng cho ta, ta thật uổng làm con.”
Cái gì gọi là tình đến thời nồng tình chuyển nhạt? Chính là cái này. Nàng làm oán phụ chừng mười ngày cũng đủ rồi, nói cho cùng đời này không phải sống vì hắn.