Tiêu Nhạc Nhạc ngồi trong xe bus tươi cười sáng lạn.
Con bé cầm điện thoại nhỏ của mình vui sướng ngồi nói chuyện cùng với Triệu Hướng Hải: "Ba ba, hiện tại bọn con đã đi tới đường quốc lộ rồi, rất nhanh sẽ về đến nhà nha!"
Triệu Hướng Hải ôn hòa cười nghe tiếng của con gái từ đầu dây bên kia truyền đến: "Được, ba ba biết rồi.
Tiệc sinh nhật của con đều đã chuẩn bị tốt rồi, hiện tại có rất nhiều quà sinh nhật đang chờ được Nhạc Nhạc mở ra này, chờ đến khi con về thì tự mở ra coi nhé."
Tiêu Nhạc Nhạc vừa nghe ba ba nói đến quà sinh nhật, hai mắt con bé bỗng sáng rực như đèn pha: "Thật ạ?"
"Thật, ba đã nói dối con lần nào chưa." Triệu Hướng Hải kiên nhẫn nói: "Ngoại trừ quà, còn có bánh kem siêu to.
Đến lúc đó Nhạc Nhạc mời các bạn đến đây, hôm nay nhất định sẽ là ngày vui nhất của con, được không?"
Tiêu Nhạc Nhạc cong môi cười: "Cảm ơn ba ba."
"Nói cảm ơn với ba ba làm gì?" Triệu Hướng Hải cười nói: "Buổi sưu tầm hôm nay có vui không?"
"Rất vui, cực kỳ vui!" Tâm tình của Tiêu Nhạc Nhạc bỗng trào dâng: "Bọn con đi dã ngoại, cảnh đẹp lắm ba ơi.
Con còn vẽ thật nhiều bức tranh, chờ khi nào về con sẽ đưa ba xem!"
Triệu Hướng Hải khẽ ừ một tiếng: "Được, ba ba chờ Nhạc Nhạc về nhà."
"Trên đường chú ý an toàn." Triệu Hướng Hải không quên dặn dò.
Tiêu Nhạc Nhạc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cười hì hì: "Con biết rồi."
Tắt điện thoại, khuôn mặt của Tiêu Nhạc Nhạc vẫn hiện lên nụ cười xán lạn như cũ, khiến cho những người bạn bên cạnh cũng nhanh chóng tò mò nhìn con bé.
"Nhạc Nhạc." Một bé gái gẩy gẩy tay của Nhạc Nhạc nói: "Chút nữa chúng mình thật sự có thể đến nhà cậu tham gia tiệc sinh nhật thật sao?"
"Đương nhiên là có thể!" Tiêu Nhạc Nhạc hào phóng trả lời: "Ba ba của mình đã chuẩn bị bánh kem thật lớn, đến lúc đó chúng ta có thể chia nhau ăn, còn có thể chơi trốn tìm ở sân nhà mình!"
Đôi mắt bé gái đột nhiên sáng bừng lên, oa một tiếng thật lớn.
Bỗng dưng ngay lúc này, xe bus mạnh mẽ xóc nảy một cái.
Những đứa trẻ trên xe liên tục chao đảo ngã vào nhau, một đám hoảng sợ hò hét trong xe.
Cô giáo ngồi phía xa quay đầu lại, bất mãn nói: "Các bạn nhỏ, đừng lầm ầm lên nữa! Xe vấp phải ổ gà thôi, các em phải duy trì bình tĩnh, đừng kêu rên nữa biết chưa!"
Cô giáo huấn tụi nhỏ một hồi thì trên xe mới an tĩnh lại.
Những tiếng ồn trong xe biến mất một hồi, không lâu sau, xe đột nhiên lại lắc lư mạnh một cái.
"Có chuyện gì vậy." Lúc này, cô mới hơi hoảng hốt quay đầu ra hỏi tài xế: "Bác, xe bị làm sao vậy? Nãy giờ xóc không biết bao nhiêu lần rồi?"
Tài xế vẫn nhìn chằm chằm đằng trước, cười nói: "Con đường này không được tốt, cũng đã lâu rồi không được sửa sang nên mới vậy thôi, không sao đâu."
Cô ậm ờ một tiếng rồi mới an tâm về chỗ ngồi.
Xe chạy thêm một đoạn, trước mắt đã đến đường quốc lộ.
Cô giáo lúc này thở nhẹ ra một hơi, đang định đứng dậy xem tụi nhỏ thì bỗng dưng một đợt rung chuyển dữ dội ập tới từ dưới lòng bàn chân.
Đợt chấn động này dần trở lên kịch liện, không chỉ có xe, thậm chí mặt đất cũng nhanh chóng rung lắc từng hồi!
"Làm sao vậy?" Tiêu Nhạc Nhạc cảm nhận được sự rung chuyển bất thình lình dưới mặt đất, kinh ngạc nói: "Sao xe đột nhiên rung dữ vậy?"
Vừa dứt lời, phía sau xe phát lên một tiếng vang thật lớn.
Mấy đứa trẻ theo phản xạ quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy từng mảng đá lớn nứt ra từ trên núi nặng nề rơi xuống đất khiến cho đất bụi bay tứ tung, tạo lên một tiếng động vang như sấm chớt.
"Này..."
"Là động đất!" Một đứa trẻ hoảng sợ la lên thất thanh: "Là động đất! Động đất tới rồi!"
"Đùng..."
Cả ngọn núi đều rung lên từng hồi, những tiếp động lớn vang dội như dã thú gào rống.
Giáo viên đứng bên cạnh sững sờ trong chốc lát, bỗng khuôn mặt cô trắng bệnh.
Cô nhanh chóng đứng lên, giọng nói có chút run rấy: "Các em! Không được loạn, không được làm loạn! Không có việc gì hết, chúng ta rất nhanh sẽ rời khỏi đây, đừng nóng vội, tất cả đều ngồi xuống cho cô, đừng chạy loạn nữa!"
"Động đất tới rồi!"
"Các cậu xem, ngọn núi bên kia lại bị lở đất kìa!"
Trên xe dần mất không chế, những bọn trẻ còn chưa bao giờ bị trải qua cảm giác này liền sợ hãi khóc nháo, nháy mắt khiến cho chiếc xe ầm ĩ một mảng.
"Bác tài, bác mau đi nhanh lên!" Cô xoay người, kinh hoảng nhìn tài xế: "Núi cũng đã lở rồi, tôi sợ..."
Lời còn chưa nói xong, phía trước xe, một khối đá không chịu nổi rung động mãnh liệt trên mặt đất mà răng rắc một cái, trước ánh mắt kinh hoảng của cô mà đổ ầm xuống.
Tảng đá nặng nề đập xuống con đường nhiều năm chưa được tu sửa, trong nháy mắt khiến cho con đường nứt ra một đoạn to.
Bác tài sợ hãi kêu lên một tiếng không kịp phanh lại, chỉ nghe ầm một tiếng, chiếc xe mất không chế lao vào đoạn đường đã sụp lún, thân xe kịch liệt rung lên, bọn trẻ ngồi trong xe theo quán tính mà lao về phía trước.
Tại hội trường bữa tiệc.
"Triệu tổng." Một nam nhân thành thục tỏa ra mị lực mạnh mẽ, giơ chén rượu cụng nhẹ lên ly của Triệu Hướng Hải: "Tôi tới trễ, tự phạt một ly vậy."
Triệu Hướng Hải cười một tiếng: "Thiệu tổng có thể tới đây là đã cho tôi mặt mũi rồi, tôi kính ngài một ly."
"Bữa tiệc làm không tồi." Thiệu Cẩm Hoằng cười nói: "Triệu tổng thật sự rất yêu thương con gái nha."
"Con gái là đầu quả tim, sao có thể không thương không yêu chứ." Triệu Hướng Hải thoải mái đáp lại, sau đó nhìn ra đằng sau của Thiệu Cẩm Hoằng: "Sao vậy, hôm nay Thiệu tổng chỉ đi một mình thôi sao?"
"Vợ với con tôi ở bên kia." Thiệu Cẩm Hoằng nhấp rượu, ánh mắt lại hướng về phía xa xa đằng kia.
Đôi mắt ấy dừng lại trước một nam nhân nhỏ gầy đang ôm một nhãi con trong lòng mà trêu đùa.
Triệu Hướng Hải thu hồi tầm mắt, đang định nói gì đó thì trợ lý Vương vội vã cầm điện thoại chạy từ trên tầng xuống, giọng nói có chút run rẩy: "Triệu tổng, xảy ra chuyện rồi!"
Triệu Hướng Hải cười cười tỏ ý xin lỗi với Thiệu Cẩm Hoằng, sau đó xoay người nhận lấy điện thoại trên tay trợ lý Vương: "Alo?"
Thiệu Cẩm Hoằng nhàn nhã uống rượu, đôi lúc nhìn về phía xa mà cười một tiếng.
Lúc hắn quay lại nhìn về phía Triệu Hướng Hải, cả người tức khắc đều ngây dại.
Triệu Hướng Hải vừa rồi còn cười nói, lúc này hai mắt đã trừng lớn, sắc mặt trắng bệnh thành một mảnh đáng sợ.
- -----------------------------------------------------------
Zine: Mong rằng bé con sẽ không sao....
Danh Sách Chương: