Phảng phất nghe thấy âm thanh của khách nhân, trên lầu 2 lại đột ngột truyền tới tiếng nói chuyện của ma ma chủ quản cùng tiếng di chuyển của quỷ mộc hài.
Thậm chí, nương nhờ âm đồng, Diêu Vũ còn có thể nhìn thấy ở hành lang đối diện tựa hồ còn có bóng người đang lắc lư.
Khắp mọi mặt đều bị giáp công, Diêu Vũ nhất thời lại có chút bó tay bó chân.
Ánh mắt rơi vào rừng cây bên ngoài, y liền nhanh nhẹn lao ra, linh hoạt xuyên qua khán đài.
Lúc này, Diêu Vũ cũng không khỏi cảm thấy may mắn vì bên trong rừng cây không có đèn.
Thân ảnh thấp bé của y chỉ vừa tiến nhập vào trong, liền đã giống như bị bóng đêm thôn phệ.
Đám quái vật đằng sau không có được thân thể linh hoạt cùng với âm đồng có thể nhìn xuyên thấu màn đêm của Diêu Vũ, nên sau khi y vòng qua hai, ba tán đại thụ, bọn chúng rất nhanh liền đã mất dấu của y.
Ở bên ngoài mặc dù đã nhìn thấy, nhưng khi chân chính bước vào rồi, Diêu Vũ mới phát hiện rừng cây này lại lớn đến như vậy.
Nó phảng phất là để mô tả lại tình cảnh của Mặc Phong.
Rõ ràng khoảng cách giữa hắn và đại môn chỉ có một cái sân lớn.
Nhưng khoảng cách này lại giống như một khu rừng, vĩnh viễn không thể vượt qua.
Bên tai mơ hồ truyền tới tiếng chửi rủa của ma ma chủ quản, Diêu Vũ cũng không dám rời đi quá xa.
Bởi vì bốn bề đều là đại thụ, y sợ hãi chính mình sẽ mê thất ở đây, không tìm thấy đường về nữa.
Đồng thời, Diêu Vũ lại liên tục thầm cầu mong trong lòng, Mặc Phong ngàn vạn đừng có trốn trong rừng cây này.
Nếu không, dù có tìm tới kiếp sau, y cũng sẽ không tìm nổi.
Không ngừng dựa vào thanh âm của ma ma chủ quản mà làm ra lựa chọn, hướng về phương hướng ngược lại của bà ta mà xê dịch.
Nhưng Diêu Vũ không ngờ tới được, bản thân lại tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Bởi vì Diêu Vũ bước đi vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận.
Nên thời khắc cách đó mấy mét truyền tới tiếng cành khô bị đạp gãy, y đã kịp thời nghe thấy được, vội vã trốn đến phía sau một thân cây.
Lưng tựa lên vỏ cây sần sùi, Diêu Vũ liền từ từ nghiêng đầu, đưa mắt nhìn về phía sau.
Mặc dù khoảng cách khá xa, xung quanh lại tối đen như mực, nhưng Diêu Vũ vẫn có thể nhìn thấy được, có một bóng người to lớn đang ngập ngừng ở phía sau thân cây.
Bóng người này rất quen thuộc, vô cùng trùng hợp, liền chính là quái vật đầu heo ban đầu muốn dùng vàng mua thân thể của y!
Yên lặng xê dịch, khoảng cách giữa đôi bên lúc này đang rất gần, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát giác.
Nên y nhất định phải lập tức rời đi.
Chỉ là, ngay khi Diêu Vũ vừa định đứng dậy, phía bên trái của y lại bỗng dưng vang lên tiếng guốc gỗ lộc cộc của quỷ mộc hài.
Tiếng bước chân của đối phương rất nhanh, vô cùng có chủ đích, cũng không biết là vì muốn đi tụ hội với khách nhân ở đằng kia, hay là vì đã phát hiện ra nơi lẩn trốn của y.
Nhưng bất kể là vì lý do nào, Diêu Vũ cũng chỉ có thể căng da đầu, thừa lúc quái vật xoay lưng về phía mình, thân ảnh liền giống như thiểm điện, trực tiếp trốn tới bên trái, nhanh chóng chui vào trong một bụi cỏ rậm rạp.
Nhưng không thể không thừa nhận, lỗ tai của quái vật này vẫn vô cùng nhạy bén.
Diêu Vũ một giây trước vừa chui vào bụi cỏ, một giây sau, quái vật liền đã xoay người nhìn lại.
Bởi vì bộ mặt là của súc vật, nên quái vật không thể lộ ra biểu cảm gì.
Chỉ là, con ngươi của nó lại có phần đỏ lên, ẩn chứa hung quang.
Rất nhanh, mang theo nghi ngờ, nó đã lập tức nâng bước chân, nặng nề đi về phía này.
Trốn phía sau bụi rậm, Diêu Vũ chỉ có thể ngừng thở, chầm chậm di chuyển ra xa.
Ngay khi y bởi vì tiếng bước chân của quái vật đến gần mà toàn thân căng cứng, một tiếng mèo kêu thê lương lại chợt làm y sởn cả tóc gáy.
"Meo~" Không giống với âm thanh mềm nhũn của mèo con bình thường, tiếng mèo kêu này lại vô cùng sắc bén, chói tai, ẩn chứa muôn vàn thống khổ.
Tiếng mèo kêu không lớn không nhỏ, chỉ vừa vặn truyền vào tai Diêu Vũ, mà quái vật ở bên ngoài lại không thể nghe thấy.
Diêu Vũ lúc này đang rất đắn đo, một phần sợ hãi tiếng mèo kêu sẽ đem quái vật thu hút tới, một phần lại không biết nó là từ đâu vang lên.
Chỉ là, thời gian lưu lại cho Diêu Vũ cũng không còn nhiều.
Y chỉ vừa ngây ngốc một lát, quái vật kia cũng đã đến rất gần, chỉ còn cách y chưa đến hai mét.
Mà lúc này, tựa hồ cảm nhận được nguy cơ của Diêu Vũ, tiếng mèo gào liền càng trở nên thảm thiết hơn bao giờ hết.
Rốt cuộc, Diêu Vũ vẫn là đánh liều, dứt khoát vén lấy cỏ cây xung quanh, thả nhẹ động tác bò về nơi tiếng mèo kêu phát ra.
Nếu y nhớ không lầm, Mặc Phong trước kia đã từng nuôi một con mèo, tên gọi Tiểu Hắc.
Sau đó, bởi vì Mặc Phong tự tử, hí tràng bị bỏ hoang.
Có lẽ vì quá đói, hoặc tưởng niệm Mặc Phong, mèo nhỏ mới đem ngón tay của hắn gặm mất.
Cuối cùng, sau đó liền biến thành quỷ nhãn diện mạo đáng sợ mà Diêu Vũ đã từng được may mắn diện kiến qua.
Mặc dù Diêu Vũ không dám chắc chủ nhân tiếng kêu này có phải Tiểu Hắc hay không, nhưng y vẫn muốn đánh cược một lần.
Phương hướng phát ra nằm ở bên phải, Diêu Vũ liền một đường bò về phía này, ở trong bụi rậm um tùm.
Phía sau, quái vật lúc này cũng đã đến bên bụi cỏ.
Song, bởi vì ánh sáng quá kém, nó cũng không thể nhìn thấy được khung cảnh quá xa.
Không thể làm gì khác hơn, quái vật chỉ có thể cưỡng ép dùng hình thể to lớn của mình càn vào trong lùm cỏ.
Hai cánh tay bắt đầu giật phăng cây cỏ xung quanh.
Bùn đất ở rừng cây rất xốp, Diêu Vũ chỉ bò được một lúc, hí phục trên người liền đã dơ hề hề.
Chỉ là, nhìn thấy quái vật đang cuồng loạn phá hoại ở sau lưng, y cũng chỉ có thể bất chấp hết thảy, tiếp tục bò đi.
Đúng lúc này, tiếng guốc gỗ rốt cuộc cũng đã vang lên ở lân cận.
Chứng tỏ quỷ mộc hài đang cách y rất gần!
**Phổ cập khoa học về việc Tiểu Hắc ăn mất ngón tay của Mặc Phong.
- -1: Có thể là vì nó quá đói.
- -2: Nó muốn bảo vệ Mặc Phong trên cơ chế của mèo mẹ.
Mèo mẹ thường xuyên ăn mèo con là vì chúng hoảng sợ, lo lắng cho con khi con gặp phải nguy hiểm.
Chúng cảm thấy làm vậy có thể khiến mèo con mãi mãi ở bên cạnh mình.
Danh Sách Chương: