Mục lục
Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 117. Sở Tinh Ninh x Bùi Giáng

Bùi Giáng nói muốn mời cả tổ Uông Phúc ăn cơm chiều để cảm ơn bọn họ. Sở Tinh Ninh lấy lý do trường học có việc để cự tuyệt. Trên mặt Bùi Giáng hiện lên một chút mất mát. Cậu dẩu dẩu miệng nhưng không dám nài ép gì.

Tuy rằng ba năm qua đi, cậu vẫn luôn chú ý chặt chẽ mọi động thái của Sở Tinh Ninh, nhưng trong mắt người kia, hai người bọn họ đã rất lâu không gặp. Cậu không xác định được người kia hận mình thế nào, cũng không xác định được thông qua Trần Khai Trạch để Sở Tinh Ninh tham dự vào hạng mục này có biến khéo thành vụng hay không.

Uông Phúc cẩn thận thử hỏi:

"Nhà hàng dưới tầng có món cua sốt không tồi, có phòng riêng, chúng ta có thể tới đó?"

Bùi Giáng hậm hực nói: "Không đi."

Uông Phúc: "...." Tôi biết ngay mà!

Sau khi tiễn Bùi Giáng đi, Uông Phúc vẫn còn hoảng hốt. Hợp đồng đã ký rồi, ngay cả giá cả cũng không phải giằng co nhưng hắn lại không có chút vui vẻ nào.

Hóa ra không phải là hắn có năng lực lôi kéo hạng mục lớn này mà Sở Tinh Ninh mới là mấu chốt của lần hợp tác này.

Nhất định là ông Trần Khai Trạch đã biết từ đầu nhưng không thèm thông báo cho hắn, làm hắn vừa đắc chí lại nhiệt tình nhào vào, gây ra một hồi chê cười.

Uông Phúc hung hăng xoa mặt.

Ngày hôm qua, những lời nói với Sở Tinh Ninh trong văn phòng kia đều trở thành những bàn tay vả vào mặt hắn làm hắn không xuống đài được.

"Luật sư Uông, về sau tôi sẽ chăm chỉ học tập noi theo ngài." Sở Tinh Ninh vừa ra khỏi cửa đã khiêm tốn chào hỏi hắn,

Uông Phúc cười làm hòa nói: "Được, được."

Nếu Sở Tinh Ninh đã đưa ra bậc thang không có ý so đo nữa thì hắn cũng thuận thế bước xuống.

Chờ Sở Tinh Ninh vừa rời đi, Hạ Hạm nhanh chóng tới gần. Sắc mặt của cô ta bây giờ đã chuyển thành màu xám trắng, nói năng có chút lộn xộn:

"Giữa Sở Tinh Ninh và Bùi Giáng, hai người họ ..... có phải là quan hệ kia không?"

Uông Phúc hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

"Về sau cô đừng để tâm vào đường ngang ngõ tắt nữa, chuẩn bị sẵn sàng đi, về sau phải tăng ca." Trong ngôn ngữ của hắn có chút oán trách cô.

Hạ Hạm cắn chặt lấy môi, thầm nghĩ đâu phải cô muốn để cho Uông Phúc nói thẳng với Sở Tinh Ninh. Nhưng cô chỉ là thực tập sinh, không dám đắc tội với Uông Phúc cho nên chỉ có thể yên lặng mà nuốt cục nghẹn này thôi.

7 giờ tối.

Không trung còn chưa tối hẳn, phía chân trời xa xôi là một màu lam đặc sệt mơ hồ có thể nhìn thấy vài ngôi sao lập lòe. Gió thu đưa đẩy làn mây trắng xé nó thành từng sợi bông nhỏ nửa trong suốt nửa trắng ngà, che kín nửa cái thành phố.

Giờ là thời gian tan tâm. Sở Tinh Ninh xếp hàng 10 phút mới vào được trạm tàu điện ngầm lại phải đợi thêm vài phút tàu mới vào ga, anh bị kẹp giữa dòng người cuồn cuộn xô đẩy lên tàu. Không có chỗ ngồi, anh đành phải tìm một vị trí trống, bàn tay nắm chặt lấy tay vịn.

Chiếc màn hình nhỏ trên tàu đang phát chương trình quảng cáo.

Ngày 20 tháng 12 này, thiên vương Kỷ Sầm Dư sẽ tổ chức buổi biểu diễn ở sân vận động Tinh Quang, vé vào cửa sắp được đưa ra bán.

Sở Tinh Ninh rất thích Kỷ Sầm Dư. Nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà anh mất đi nhiều cơ hội tham dự buổi biểu diễn của người kia.

Hơn nữa có thể là vì lớn tuổi cho nên Kỷ Sầm Dư rất ít tổ chức liveshow, vì vậy hầu như những buổi biểu diễn chưa bao giờ không trùng thời gian nghỉ của Sở Tinh Ninh.

Anh tính tính, tháng 12 này chắc là đã thi xong LSAT. Luận văn tốt nghiệp cũng không cần gấp, thời gian làm việc trong đoàn luật sư cũng không quá nhiều, anh hẳn là có thể dành chút thời gian đi tham dự buổi biểu diễn của kia.

Hi vọng có thể cướp được vé vào cửa. Trong lúc đang suy nghĩ miên man, đột nhiên tàu điện ngầm giảm tốc độ, anh không phản ứng kịp cho nên không cẩn thận va vào một nữ sinh bên người.

Sở Tinh Ninh lập tức xin lỗi:

"Rất xin lỗi."

Vốn dĩ cô nữ sinh kia cau mày, vừa mới nhấc tầm mắt lên thấy khuôn mặt của anh thì biểu tình lập tức thay đổi.

"À .... Không sao, không sao, phanh quá gấp thôi."

Mặc dù hai người đều là Omega, nhưng ai lại không thích nhìn người đẹp chứ.

Sở Tinh Ninh gật đầu, lễ phép đứng cách ra một khoảng. Cô nữ sinh kia không nhịn được trộm nhìn anh, nhưng giấy tiếp theo đã bị bạn mình kéo lại.

"Mẹ nó, thật tức chết, Giản Chính ngu ngốc kia lại bắt Bùi Bùi nhà ta kéo đội!"

"Hả?" Cô nữ sinh tạm thời không có thời gian thưởng thức mỹ mạo của Sở Tinh Ninh, mà nhanh chóng thăm dò mở Weibo.

Thông tin từ các account marketing, vốn dĩ tháng sau Bùi Giáng sẽ tham dự một chương trình tổng nghệ với vai trò là khách quý, chương trình kia có lưu lượng cực cao, lại đang ở giai đoạn hoàng kim, đối với bất kỳ một idol nào mà nói chỉ cần tham dự rất nhanh sẽ bừng sáng.

Bản thảo chương trình vốn đã gửi tới tay của các nhà truyền thông nhưng nghe nói, Giản Chính muốn Bùi Giáng tham dự với nhóm trong một chương trình mạng nào đó, cho nên phải từ chối chương trình này.

Lực thu hút của chương trình trên mạng kia không lớn, độ nổi tiếng không cao, chỉ vì dẫn lưu lượng mà bắt Bùi Giáng tới đó, thuần túy chỉ là hoang phí cậu.

Nhưng đây là hoạt động nhóm, đương nhiên cậu phải lấy hoạt động chung làm chủ.

Cô nữ sinh kia nhìn đến bản thảo tuyên truyền thì tức giận thiếu chút là ngất đi.

"Fuc*! Thiên Diệu đóng cửa đi!"

"Ôi! Lại là vì Giản Tòng Tân, thật không hổ là thái tử gia của Thiên Diệu, chó má, cái gì cũng không biết lại đần độn như lợn vậy mà Giản Chính còn muốn nâng đỡ hắn."

"Tôi thấy, lúc trước ký hợp đồng với Bùi Bùi chính là muốn để Bùi Bùi dẫn dắt con trai ông ta, ai ngờ con của ông ta bùn nhão không trét được tường, hát hay nhảy đều không được, độ nổi tiếng lót đế."

"Bùi Bùi nhanh giải ước đi, cứ như này thật đau tim!"

"Nhanh thôi, phía FC không phải nói Bùi Bùi đang xem xét việc giải ước hay sao, hy vọng có thể tìm bên luật sư đáng tin cậy chút, đừng làm chuyện xấu vì đoàn luật sư của Thiên Diệu rất mạnh đấy."

Sở Tinh Ninh hơi nghiêng mặt nhìn hai cô nữ sinh kia. Nghe các cô nói chuyện, chắc hẳn là fans của Bùi Giáng.

Anh có chút tò mò, từ khi Bùi Giáng vào giới giải trí đều không được lòng người khác, kỹ thuật giả vờ thiên chân ngoan ngoãn cũng không hề lấy ra dùng, tựa như mọi thứ hết thảy đều thích thì làm.

Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều fans thích cậu ta.

Sở Tinh Ninh muốn biết, các cô thích gì ở người kia. Nghĩ như vậy, anh hỏi ra lời:

"Xin quấy rầy một chút, các bạn là fans của Bùi Giáng đúng không?"

"Đúng vậy, bạn cũng biết Bùi Bùi à?"

Sở Tinh Ninh chớp chớp mắt, anh hẳn là biết người kia sớm hơn các cô một chút.

"Ừm .... Mạn phép nghe hai bạn nói chuyện, thì không rõ hai bạn thích gì ở cậu ta?"

"Nhan sắc nha, dáng người, còn có tài hoa, những bài hát của cậu ấy đều là tự sáng tác, vài bài còn rất nổi tiếng."

"Hơn nữa cậu ấy cực kỳ chân thành với fans."

Sở Tinh Ninh buồn cười hỏi lại: "Chân thành à?"

Anh không hề nghĩ tới, Bùi Giáng có liên hệ gì với từ này.

"Đúng vậy, lúc Bùi Bùi mới debut đã từng tuyên bố, mình không cần fan bạn gái bởi vì cậu ấy đã có người đặc biệt ở trong lòng, cho nên bọn mình đều là fan mẹ, fan em gái hay fan sân khấu của cậu ấy thôi. Cậu ấy thà rằng bị ảnh hưởng tới lưu lượng chứ không lừa gạt fans, rất có trách nhiệm đấy."

Hầu kết của Sở Tinh Ninh nhẹ lăn lộn một chút, biểu tình trở nên phức tạp.

--- Trong lòng có một người đặc biệt ư.

Bùi Giáng nói như vậy với fan sao?

Tâm tình vốn bình tĩnh của anh lại một lần nữa xao động, anh thật sự thấy chán ghét vì mình bị ảnh hưởng bởi tin tức của người kia, nhưng thân thể lại không khống chế được.

"Ha ha, anh cũng đừng đau lòng, thật ra đám fans chúng tôi cũng trộm gọi Bùi Bùi là ông xã đấy, tuy rằng không chiếm được nhưng vẫn còn có thể mơ mộng một chút."

Cô nữ sinh cho rằng Sở Tinh Ninh vừa mới nhập hố fans mới của Bùi Giáng, nghe thấy thần tượng có người yêu thích nên bị đả kích. Cô không muốn vì vậy mà Bùi Giáng mất đi 1 fan, cho nên nhanh chóng an ủi.

Sở Tinh Ninh cắn môi dưới, nheo mắt trấn định nói:

"Ồ, tôi không đau lòng."

Cô cho rằng anh ngượng ngùng, nói tiếp:

"Không sao đâu, thật ra tôi cũng thấy tiếc nuối."

Sở Tinh Ninh nhẹ giọng trả lời:

"Không có thật mà, cô sao biết được người cậu ta thích có phải là tôi hay không chứ?"

Cô nữ sinh sửng sốt.

Sở Tinh Ninh cười cười: "Nói đùa thôi."

Nửa giờ sau, tàu mới dừng tại ga cách trường đại học F gần nhất. Sở Tinh Ninh đi ra khỏi ga tàu, không về ký túc xá trường học mà tìm một phòng khách sạn ở gần đó.

Bên trong yên tĩnh, không có người quấy rầy. Anh ôm máy tính ngồi ở mép giường, khoanh chân, cong lưng gõ vài cái lên bàn phím.

Tư liệu về Giản Chinh xuất hiện trên màn hình. Năm đó cũng là minh tinh nổi danh, tư liệu về ông ta cũng không ít. Thậm chí trên các mạng xã hội lớn còn tàn lưu một chút fans cuồng của ông, thỉnh thoảng phát lại vài bộ phim truyền hình khi ông còn trẻ. Nhưng năm tháng không buông tha người, hiện tại người này nhìn không còn mê người như trước.

Dáng người ông bắt đầu mập ra, cơ bắp trên mặt cũng chảy nhão, làn da xỉn màu kia rõ ràng cho thấy mấy năm nay ông ta uống rượu, hút thuốc không ít.

Nhưng khóe mắt hay đuôi lông mày vẫn còn bóng dáng của sự nho nhã và khí chất hoài cổ khi còn trẻ, chỉ cần chăm chút một ít là lại có thể làm một ông chú thành thục có mị lực.

Giản Chính có một đứa con trai, chính là Giản Tòng Tân mà hai nữ sinh trên tàu điện ngầm đã nhắc tới.

Giản Tòng Tân năm nay 16 tuổi, lúc thành lập nhóm vào 2 năm trước, hắn mới 14 tuổi. Lúc trước Giản Chinh đưa hắn ra nước ngoài để học, nhưng vì hắn thật sự không biết cố gắng dù du học mấy năm nhưng tiếng Anh vẫn gập ghềnh, còn hùa theo người khác bắt nạt bạn học, gây bạo lực học đường làm Giản Chinh phải bồi thường không ít tiền. Giản Tòng Tân cũng bị trường đuổi học.

Vì vậy, Giản Chinh không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đón hắn về nước. Từ nhỏ Giản Tòng Tân chưa từng được phổ cập giáo dục trong trường học cho nên lúc đi học cũng không tiếp thu được, bạn bè không có, thi cử lại rối tinh rối mù, ngay cả viết còn không biết viết.

Giản Chinh hỏi hắn cuối cùng muốn làm gì, hắn rõng rạc tuyên bố muốn làm idol, muốn nổi tiếng, muốn cho những cô gái trẻ thần tượng hắn, truy phủng hắn. Vừa lúc trong nhà có điều kiện, nâng đỡ một idol hoàn toàn là việc nhỏ.

Giản Chinh không còn biện pháp khác, bắt hắn tập huấn nửa năm dạy qua loa đại khái những kiến thức sơ đẳng, cơ bản sau đó chuẩn bị một nhóm cho hắn debut. Lấy trình độ của Giản Tòng Tân thì solo không thể được, sẽ bị ném đá nhưng nếu mà vào một tổ hợp nhóm nam thì khác, bất luận tỳ vết gì đều có thể giảm nhẹ thậm chí che đậy lại, chỉ cần có đồng đội chia sẻ.

Cứ như vậy, Bùi Giáng "ngẫu nhiên" được chọn vào công ty, rồi thuận lý thành chương lập nhóm với Giản Tòng Tân.

Có những sáng tác của Bùi Giáng, cùng nhiệt độ của cậu, nhóm nhạc tất nhiên càng lúc càng có danh tiếng, Giản Tòng Tân cũng nương theo gió đông mà tích lũy được không ít fans.

Thành công dễ dàng như vậy càng làm hắn không muốn nỗ lực. Gia nhập nhóm 2 năm, hắn không hề tiến bộ, khi hát hay nhảy đề thở hồng hộc vào mic, còn chân tay vụng về khi được phóng vấn. Tuy rằng fans thường tự huyễn hoặc giải thích rằng hắn tuổi nhỏ chưa thành thục nhưng chính fans cũng đã cam chịu hắn là phế vật kéo chân sau của cả nhóm.

2 năm nay, Bùi Giáng không tranh không đoạt, khoan dung độ lượng, từ bỏ không ít hợp đồng mê người để chuyên tâm kéo nhóm nhạc. Cậu sáng tác những bài hát êm tai, cho cả nhóm hát, còn sửa âm vực cho Giản Tòng Tân.

Cậu còn nhường hợp đồng của chính mình, phối hợp mang cả nhóm đến tuyên truyền, lúc đó Giản Tòng Tân nghẹn cứng nửa ngày còn không nói rõ được một câu hoàn chỉnh. Những buổi tiệc từ thiện lớn nhỏ hay những buổi biểu diễn miễn phí vĩnh viễn đều do Bùi Giáng vui vẻ đi làm còn kẻ kia chỉ miệng toàn nói phét, còn cảm động rối tinh rối mù. Đám fan của Bùi Bùi bị ngược đến tê tâm liệt phế, còn fan của Giản Tòng Tâm bị chèn ép không dám ngẩng đầu.

Nhưng không ai biết, từ nhỏ Bùi Giáng chính là ác ma, những điều kia đều là do cậu cố ý. Cậu bất động thanh sắc nâng Giản Tòng Tân và Thiên Diệu lên mây, hai năm sau, lại ra tay thảm thiết chuẩn bị đẩy họ xuống, thuận tiện để cho Giản Chinh vĩnh viễn không rửa hết được tiếng ác.

Mà cậu thì sao, cậu có sự đau lòng của fans, cùng sự đồng tình của công chúng, bứt ra một cách hoàn mỹ, thậm chí hình tượng làm càn mấy năm nay cũng có thể rửa sạch.

Sở Tinh Ninh bóc một quả quýt đường, ngậm trong miệng nhai nhai. Vừa ăn vừa lẩm bẩm với màn hình:

"Vì sao cậu lại hận Giản Chinh như vậy?"

Giản Chinh, Giản Tòng Tân, Bùi Giáng.

Anh nắm lấy con chuột di di, mũi tên trên màn hình lướt qua từng cái tên một. Anh phát hiện mình không hề hiểu biết Bùi Giáng, thậm chí rất nhiều tin tức về người kia anh được nghe từ Sở Thao và Giang Thiệp.

Hoàn toàn không có manh mối gì hết.

Nhưng mà chỉ là hạng mục giải ước mà thôi, anh chắc hẳn không cần quan tâm sâu xa như vậy.

Sở Tinh Ninh buông máy tính ra, đứng dậy mở điều hòa, cởi bỏ chiếc áo sơ mi ướt mồ hôi, trần trụi đi vào phòng tắm.

Trên chiếc gương treo tường phản chiếu lại làn da trắng nõn , cùng vòng eo thon gầy yếu. Tuy rằng anh có cơ bắp nhưng đáng tiếc lại không nhiều, mà cực kỳ cân xứng phân bố ở những nơi cần thiết, ánh sáng phòng tắm phụ trợ cho khuôn ngực trắng hồng rõ ràng của anh.

Đây là sự khác nhau giữa Alpha và Omega.

Anh đã nỗ lực rèn luyện nhưng do thân thể cho nên vẫn không thể luyện được cơ bắp cường tráng. Không những thế mà anh không phơi đen được, thể mao trên người cũng ít, làn da lại càng thêm tinh tế hơn so với các bạn cùng lứa tuổi. Những thứ này mỗi giây mỗi phút nhắc nhở anh rằng mình chính là một Omega.

Anh không thể san bằng những chênh lệch sẵn có với Alpha.

"Haizzz, thật không muốn bị người ta đè mà."

Sở Tinh Ninh lẩm bẩm, cởi quần ngoài, tùy ý vứt ở cạnh cửa rồi bước vào bên trong. Anh mở vòi sen ra, làn nước ấm áp tuôn rơi từ đỉnh đầu anh xuống. Trong phòng vệ sinh nho nhỏ dần dần tràn ra một tầng hơi nước mờ mịt, thuốc ức chế bị rửa trôi, tin tức tố ngọt lành xen lẫn phiêu tán theo làn hơi nước.

Tuyến thể sau cổ dần dần phiếm hồng, giật giật theo từng mạch đập, nơi kia đã phát dục thành thục nhưng đến nay vẫn chưa bị bất luận kẻ nào đánh dấu vào.

Sở Tinh Ninh đứng dưới làn nước, sữa tắm trên người lướt theo làn da chạy trốn xuống mặt đất. Bàn tay vô ý thức duỗi xuống phía dưới. Bộ dáng nhu nhược đáng thương làn nũng của Bùi Giáng hiện lên trước mặt anh.

Cặp mắt hồ ly sáng ngời mềm mại, ánh nước lập lòe, con người đen nhánh kia còn phản chiếu bóng dáng của anh. Còn dùng thứ giọng mũi rầm rì gọi anh, mở bàn tay ra cho anh nhìn xem vết thương đáng sợ vắt ngang qua lòng bàn tay kia.

Rõ ràng biết là kẻ ấy lại gạt người, nhưng ....

Sở Tinh Ninh nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, đuôi mắt hẹp dài nhắm chặt, tạo một đường cong lưu sướng. Hô

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK