Tiêu Ngự trên tuyến đường biên giới tìm kiếm quái vật cấp 15 là Thực Thảo quái, bắt đầu luyện level, mặc dù có thể ứng phó cùng một lúc với hai ba con Thực Thảo quái không thành vấn đề nhưng khi thấy hai con Thực Thảo là Tiêu Ngự vẫn phải nhanh chóng chuồn đi, dù sao biên giới cũng không thể so sánh với địa phương khác được, nếu đồng thời ứng phó nhiều quái vật, bên cạnh đột nhiên hiện ra một người thuộc liên minh Thiên Sứ thì bi thảm rồi.
Trên mặt đất chung quanh toàn là sa mạc, thưa thớt vài bụi cây cỏ dại lớn có nhỏ có, mấy thứ này là thức ăn chủ yếu của Thực Thảo quái, thường thường tìm được mấy cây cỏ dại còn non xanh rất nhân có thể đợi được một con Thực Thảo quái. Con quái Thực Thảo này vẻ ngoài khá giống Tê Giác, bì giáp của nó khá dày, rất khó gặm, đồng thời so với các loại quái thú ngang cấp khác thì giá trị kinh nghiệm là tương đối cao, thậm chí so với hai con quái quái ngang cấp hình người khác thì còn cao hơn nhiều.
Sau khi Tiêu Ngự giết chết một con Thực Thảo quái xong chuẩn bị tìm kiếm bóng dáng con quái khác thì ở một bụi cỏ dại bên cạnh truyền tới một ít tiếng nói của người chơi.
" Không biết là người chơi của Thiên Sứ liên minh hay Tà Ác liên minh." Tiêu Ngự vừa nghĩ, hắn đang lo không tìm được tung tích người chơi Thiên Sứ liên minh, hướng tới bụi cỏ dại kia tìm qua một chút, nấp ở bụi cỏ dại đó mà nhìn trộm về phía đối diện. Tiêu Ngự phát hiện ra có hai người chơi thuộc Thiên Sứ liên minh vừa nói chuyện phiếm vừa tìm quái, làm Tiêu Ngự hưng phấn nhất chính là, hai người chơi này đều là nghề nghiệp áo vải ( ý nói pháp hệ), một người lớn tuổi hơn một chút trên người mặc một kiện pháp bào màu xám kì lạ bên trên không có bất kì đồ án nào cả, khá giống so với pháp bào của những người mới chơi, nhìn không ra là pháp sư hệ gì. Bất quá Tiêu Ngự tuyệt không khinh thường, một người chơi lăn lộn trên chiến trường, với pháp bào này thỉnh thoảng bắn ra quang mang thì xem ra trang bị này hẳn là một kiện trang bị lam trang, người trẻ tuổi hơn ở bên cạnh mặc một kiện pháp bào chế luyện cực kì tinh tế, phía trước pháp bào là đồ án hình lôi điện, lam quang có thể nhận ra được, khẳng định đây là một kiện pháp bào lôi pháp.
"Trang bị của hai người đều không tồi." Không biết tại sao, Tiêu Ngự có cảm giác, người pháp sư lớn tuổi nhìn không thấu kia so với lôi pháp sư bên cạnh có vẻ nguy hiểm hơn.
- Vân Thiên đại ca, không biết chúng ta lúc nào mới có đoàn đội của chính mình!
- Lôi pháp sư trẻ tuổi nói, con mắt tràn ngập mơ ước.
Xem ra vị pháp sư lớn tuổi hơn kia được gọi là Vân Thiên, Tiêu Ngự chậm rãi đi qua, tìm kiếm cơ hội xuất thủ, nếu như đánh trước pháp sư lớn tuổi hơn kia, công kích bằng lôi điện của lôi pháp sư có hiệu quả choáng váng vô cùng cường đại, nếu như đánh lôi pháp sư trước, Tiêu Ngự cảm thấy vị pháp sư trông như bình thường kia rất có thể sẽ tặng mình một kích trí mạng.
Bằng trực giác của mình Tiêu Ngự cho rằng đánh vị pháp sư gọi là Vân Thiên kia trước có thể an toàn hơn một chút, trên người hắn lộ ra chút ít khí tức nguy hiểm.
" Giết chết một người lập tức rút lui ngay." Tiêu Ngự dần dần tới gần, khoảng cách với vị pháp sư Vân Thiên kia vẫn còn ước chừng năm mét, Tiêu Ngự đứng lại, suy nghĩ một chút, vì an toàn tốt nhất cứ đợi lúc bọn hắn đánh quái vật mới ra tay đánh lén.
- Chỉ một thời gian ngắn nữa sẽ có thôi! – Vị pháp sư Vân Thiên kia cười nói với lôi pháp sư, nụ cười của hắn rất tự tin, phảng phất hết thảy đều trong khống chế của hắn vậy, trong nét cười có một loại sức hút kì lạ, làm cho người ta không thể không tin.
- Vân Nghĩa, độ thành thục kĩ năng lạc lôi thuật của ngươi còn cách cấp 6 bao nhiêu nữa?
- 30 điểm thành thục nũa, loại kĩ năng này ban đầu rất hữu dụng sao? – Lôi pháp sư Vân Nghĩa khó hiểu mà hỏi, Vân Thiên đại ca vẫn bắt mình không ngừng rèn luyện độ thành thục của kĩ năng lạc lôi thuật, nhưng hắn lại cảm thấy kĩ năng này một chút đều không cần, loại kĩ năng Lạc Lôi thuật này, sát thương ma pháp thấp không nói, mặc dù có hiệu quả cứng ngắc, nhưng hiệu quả lại rất thấp, đụng tới quái vật cấp cao rất dễ dàng bị chống cự lại, thật là một kĩ năng cực kì yếu ớt và tầm thường, hắn vẫn là ưa thích các loại kĩ năng có sát thương cao, cao cấp ma pháp có khả năng khống chế mạnh.
Vân Thiên bất đắc dĩ cười cười nói:
- Sau này ngươi sẽ hiểu, Lạc Lôi Thuật so với cái gọi là ma pháp cấp cao kia thì mạnh hơn nhiều lắm, ngươi đừng quên, Lạc Lôi Thuật là một ma pháp thuấn phát ( phát ra tức thời.) cấp bậc càng cao, thời gian đóng băng kĩ năng càng được rút ngắn, nếu thời gian đóng băng của kĩ năng được rút ngắn tới thời gian đủ ngắn, ngươi có thể dùng Lạc Lôi thuật giết chết tất cả các địch nhân có kháng lôi điện ma pháp thấp.
- Giống như Địa Thứ của đại ca sao? – Vân Nghĩa hai mắt sáng ngoài, Lạc Lôi Thuật cuối cùng luyện thành cái dạng gì hắn vẫn chưa hiểu rõ, nhưng uy lực của Địa Thứ do Vân Thiên thi triển hắn đã từng chứng kiến, 8 cấp Địa Thứ, tại chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một Thú Nhân chiến sĩ cường đại cũng có thể bị Vân Thiên công kích mấy chục lần Địa Thứ cứng rắn mà đột tử, đủ thấy kĩ năng này mạnh tới mức nào.
- Không sai biệt lắm, có chút khác nhau, mặc dù lạc lôi thuật của ngươi so sánh với Địa thứ kĩ năng của ta thì thời gian đóng băng phải dài hơn một chút, nhưng hiệu quả khống chế lại rõ ràng hơn, mấu chốt nằm ở hữu ích, chỉ cần dùng tốt hiệu quả không thua gì so với Địa Thứ của ta! – Vân Thiên nói, hắn muốn đem ý nghĩ trong đầu của Vân Nghĩa đảo lộn lại, ma pháp của pháp sư không phải cấp bậc càng cao, sát thương ma pháp càng cao thì càng tốt mà là ở kĩ năng phối hợp hữu ích, một pháp sư có thể thành thục được ba sát thương thấp, tính ra với sơ cấp kĩ năng, có thể có sát thương cao hơn so với ma pháp cao cấp cần phải có thời gian ngâm xướng lâu hơn.
Vân Nghĩa khoát khoát tay, có chút nhụt chí nói:
- Thôi quên đi, muốn làm cho đệ chiến đấu được như huynh, căn bản khó có khả năng, ma pháp sát thương thấp, phóng ra rất lao lực à, phối hợp với ma pháp cao cấp còn được, vẫn là quá mệt mỏi, hay là vẫn nên dùng cao cấp ma pháp tương đối tốt, phóng ra là có thể giải quyết được trận đấu rồi.
Nghe Vân Nghĩa nói xong, Vân Thiên không khỏi liên tục cười khổ, người huynh đệ này của mình bình thường tùy tiện quá, muốn cho hắn học được sự tính toán chuẩn xác trong chiến đấu đúng là một chuyện không hề đơn giản, lại nói công phu tu dưỡng của Vân Nghĩa là tương đối cao, năng lực phản ứng khi chiến đấu, ý thức đều không tồi, có tiềm chất trở thành cao thủ, nhưng hắn trong chiến đấu lại thiếu mất tính toán cần thiết, việc này sẽ kìm hãm hắn không làm cho hắn trở thành cao thủ hàng đầu được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Xem ra phải giúp hắn tìm được một loại phương thức chiến đấu phù hợp với phong cách của hắn, Vân Thiên cau mày suy tư.
" Phối hợp hợp lí hạ cấp kĩ năng sao, người này rất có kiến thức." Tiêu Ngự nhìn theo bóng lưng Vân Thiên thầm nghĩ, lời này của hắn cũng gợi cho Tiêu Ngự một ít gợi ý, mình học được tất cả các kĩ năng, đều là rất hữu dụng, nhưng chính thức muốn phát huy ra hiệu quả cường đại, còn phải giải thích sâu hơn hữu ích của kĩ năng. Còn có, lúc đối chiến, các kĩ năng sơ cấp của pháp hệ nghề nghiệp phối hợp hợp lý với nhau có thể phát huy ra hiệu quả không tưởng được, Tiêu Ngự phải đề phòng cẩn thận.
Mặc kệ pháp sư gọi là Vân Thiên này thực lực thế nào, chỉ cần xét trên phương diện giải thích kĩ năng của hắn đối với trò chơi này, kĩ thuật của hắn tuyệt đối không kém chút nào.
Cùng cao thủ mới có hứng thú, con ngươi Tiêu Ngự phát ra một tia hưng phấn.
Vân Thiên đột nhiên cảm giác được đằng sau có cái gì, hướng tới bụi cỏ nhìn thoáng qua.
- Đại ca, làm sao vậy? – Vân Nghĩa hỏi.
Ở bụi cỏ không có bất kì động tĩnh gì, Vân Thiên lắc đầu bình tĩnh nói:
- Không có gì! – Lập tức cúi đầu, hàn quang chợt lóe qua trong mắt.