Mục lục
Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi cánh cửa đập vào tường, Yến Song đã tỉnh dậy.

Nói chính xác hơn là y chưa từng ngủ hoàn toàn. 

Sau khi che cảm giác đau thì đây là thử thách hành xác ghê gớm nhất ở thế giới này —— bị cảm phát sốt.

Y cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trên mu bàn tay, hẳn là đang truyền dịch. Y mở mắt, hàng mi khép hờ, lờ mờ nhìn thấy năm người đàn ông cao lớn trong phòng bệnh, y lại nhắm mắt lại.

Như này là bệnh tật vẫn phải đi làm.

Khi quay trở lại mà không tranh được một suất "lao động tiên tiến" trong cơ quan, thì đúng là có lỗi với nỗ lực của mình quá.

"Cút......"

Giọng nói yếu ớt lập tức lọt vào tai mọi người trong phòng bệnh yên tĩnh.

Ngụy Dịch Trần là người phản ứng đầu tiên, hắn đứng gần giường bệnh nhất, lập tức lại gần kiểm tra bình truyền dịch trước, sau khi không phát hiện điều gì bất thường thì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Song Song ——" Tần Vũ Bạch cũng lại gần, "Tỉnh rồi à? Thấy đỡ hơn chưa? Có khó chịu không?"

Thịnh Quang Minh cũng nhìn đầy quan tâm, nhưng vẫn không qua đó.

Hai bên giường bệnh đều không có chỗ cho hắn, hắn không có không gian, không có chỗ trống... càng không có tư cách đi qua.

Yến Song bị ba kích chí mạng của Tần Vũ Bạch làm ồn đến choáng cả đầu, chậm rãi nói: "Bảo hắn đi đi......"

Giọng y không lớn, ngữ khí cũng không nặng nề, là sự yếu ớt và mỏi mệt đặc trưng khi bệnh tật, nhưng vẫn đủ rõ ràng để ai cũng nghe rõ lời mình.

Tần Vũ Bạch quay đầu lại nhìn thẳng vào Kỷ Dao, chau mày nói: "Nghe thấy chưa? Chỗ này không chào đón cậu."

Sắc mặt Kỷ Dao lạnh nhạt, cũng không tranh cãi xem rốt cuộc "hắn" mà Yến Song nói có phải mình không, vẫn giữ nguyên sự thờ ơ khác hẳn với bốn người còn lại, "Thân phận của tôi không phải khách tới thăm, mà là nhà đầu tư của bệnh viện, nghe nói ở đây có tình huống lãng phí tài nguyên, nên tôi mới đến kiểm tra chấn chỉnh thôi."

Đương nhiên ý hắn chính là tình huống của Yến Song, chỉ là một người bệnh bị sốt mà lại chiếm cả phòng ICU.

Người bị tố cáo lạm dụng chức quyền là Thích Phỉ Vân chưa phản ứng gì, nhưng Tần Vũ Bạch thì lại thay đổi sắc mặt trước, thằng nhãi ranh lông còn chưa mọc hết mà dám ra vẻ trước mặt hắn!

"Cậu nói cái gì cơ?"

Chủ nhân của giọng nói tức giận thẳng thừng đó không phải Tần Vũ Bạch, hắn vừa định mở miệng thì đã bị Thịnh Quang Minh bên cạnh cướp lời.

"Cậu có ý gì?" Thịnh Quang Minh tiến lên một bước, hắn là người mạnh nhất trong số những người ở đây, khi tức giận ra mặt, người đàn ông nhìn có vẻ ôn hòa lập tức trút đi lớp ngụy trang đời thường* hằng ngày, khí thế áp đảo tiến sát tới trước mặt quý công tử thoạt nhìn có vẻ gầy yếu này, "Cậu nói lại thử xem?"

Kỷ Dao vẫn nhớ gương mặt này.

Một lần ở dưới khu chung cư, một lần ở cửa cô nhi viện.

Lần nào cũng đứng cạnh Yến Song, nhưng đều khá mờ nhạt.

"Anh là ai chứ?" Kỷ Dao thờ ơ hỏi.

Thấy hai người hình như sắp đánh nhau, Tần Vũ Bạch lập tức vui sướng trong lòng, được được được, đánh, đánh mạnh vào cho tao!

Bàn tay đang truyền nước biển trong chăn được một bàn tay ấm áp nắm lấy, Yến Song quay đầu sang, bắt gặp một đôi mắt phượng sau tròng kính.

"Uống chút nước ấm sẽ thấy dễ chịu hơn."

Giọng Ngụy Dịch Trần nhẹ nhàng, ánh mắt hắn lạnh, nhưng trong lạnh lại chứa tình, không quá nồng đậm khiến người ta nghẹt thở, rất tự nhiên và ôn hòa, tựa như hắn vẫn luôn ở bên Yến Song chưa bao giờ rời đi vậy.

Hắn nói rồi bóp nhẹ bàn tay Yến Song, sau đó xoay người yên lặng mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài.

Tới khi hắn quay lại, tình hình đã phát triển đến bước người đàn ông thoạt nhìn đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia túm cổ áo của quý công tử lạnh lùng lên.

2

Ngụy Dịch Trần ngoảnh mặt làm ngơ, coi như chốn không người mà bưng nước ấm đi qua.

Tần Vũ Bạch đang đợi màn đấu quyền lần đầu tiên tổ chức tại bệnh viện St. Peter bắt đầu, khóe mắt để ý thấy Ngụy Dịch Trần đã cúi người xuống đút nước cho Yến Song, hắn thu nụ cười lại, lạnh nhạt nói: "Anh vẫn biết tận dụng mọi thời cơ để mà xun xoe nhỉ."

Ngụy Dịch Trần không để ý tới hắn, "Nhiệt độ nước có vừa không?"

Yến Song không trả lời, nhưng há miệng tỏ vẻ muốn uống nữa thay cho lời đáp.

Ngụy Dịch Trần tiếp tục đút nước cho Yến Song, hắn chuyên chú như thể cho Yến Song uống nước là một việc quan trọng nhất đất trời, bất kể bây giờ có chuyện gì, lời gì cũng phải để sau.

Tần Vũ Bạch thờ ơ đứng nhìn, chỉ cảm thấy rất buồn cười.

Hắn có thể mụ mị trong chính chuyện của mình, nhưng nhìn chuyện của người khác thì lại rất rõ ràng.

Vai trò của Ngụy Dịch Trần ở bên cạnh Yến Song, còn chẳng bằng một con chó.

Vậy nên lần đó hắn giận vì vụ này là hoàn toàn không đáng.

Tần Vũ Bạch đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Yến Song, "Đi đến đâu cũng phải có người hầu hạ, mà nói em là cậu chủ em còn không phục."

Yến Song uống nước vào, cộng thêm truyền dịch nên cảm thấy tinh thần cũng tốt hơn một chút, lười biếng đáp một câu, "Anh cũng cút."

Tần Vũ Bạch dừng tay, nụ cười cứng lại trong nháy mắt, rồi lại nhẹ nhàng vuốt tóc Yến Song, "Được rồi, anh không làm phiền em nữa là được chứ gì."

Yến Song không cho ý kiến, đưa mắt ra hiệu với Ngụy Dịch Trần.

Ngụy Dịch Trần không hổ là người đã quen làm trợ lý, chỉ cần một ánh mắt, hắn đã lập tức hiểu ý Yến Song. Hắn đặt muỗng xuống, vươn tay đỡ Yến Song, nhưng lại bị Tần Vũ Bạch đè lại.

"Thưa anh," giọng Ngụy Dịch Trần vẫn kính cẩn như trước đây, "Cậu chủ muốn ngồi dậy."

Tần Vũ Bạch lạnh lùng liếc hắn một cái, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Sao hồi trước hắn không phát hiện tên quản gia cũ của hắn là một thứ u ám y như chuột trong cống rãnh thế này chứ.

Không giống một con người.

"Để tôi."

Tần Vũ Bạch nâng Yến Song dậy, Ngụy Dịch Trần lót gối sau lưng để Yến Song thoải mái dựa vào, nhìn thấy rõ ràng cảnh hai người đối đầu ở cuối giường.

Người trong phòng bệnh chia làm hai phần như nước với lửa.

Thịnh Quang Minh thấy Kỷ Dao ngạo mạn như vậy, không khỏi khiến hắn nhới tới bên dưới chung cư ngày hôm đó, Yến Song vì người này mà khóc lóc nức nở.

Người này hoàn toàn không biết mình có được một bảo vật quý báu nhường nào, lại vứt nó như giẻ rách mà mặc sức giẫm đạp.

"Rút lại lời cậu vừa nói đi." Thịnh Quang Minh cương quyết nói.

Trên mặt Kỷ Dao không có chút tức giận nào, nhìn Thịnh Quang Minh bằng ánh mắt xem thường, lạnh nhạt nói: "Buông tay."

Tuy Thịnh Quang Minh đã đấu quyền Anh mười mấy năm, nhưng trước giờ chưa từng ỷ vào thân thể cường tráng của mình để dùng vũ lực với người ngoài võ đài.

Ngay cả khi bị Chủ tịch Liên đoàn Quyền Anh quấy rối, hắn cũng chỉ hù dọa ông ta chút thôi.

Mà người bị hắn nắm cổ áo cứ như đã nhìn thấu hắn vậy, từ ánh mắt tới vẻ mặt đều lộ rõ sự khinh thường thờ ơ —— đoán được hắn không dám xuống tay.

Đúng là hắn không dám xuống tay.

Hắn không dám xuống tay, không phải vì cậu thiếu gia này có vẻ có gia thế hiển hách không đắc tội nổi, mà là vì...... hắn ta là người Yến Song thích.

"Đánh đi," Yến Song ho nhẹ một tiếng, "Sao lại không đánh?"

Thịnh Quang Minh nghe mấy lời như đổ thêm dầu vào lửa của Yến Song thì đỏ mặt tía tai.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia.

Ánh mắt không coi ai ra gì đó.

Người Yến Song thích ai ai cũng đều cao quý trịch thượng như thế.

Bàn tay túm cổ áo giật mạnh, cuối cùng vẫn buông ra.

Mà Kỷ Dao không hề đổi sắc vì bị hắn hung hăng túm cổ áo, cũng không thấy nhẹ nhõm khi hắn thả tay ra, từ đầu đến cuối, hắn luôn giữ thái độ cực kỳ lạnh nhạt, còn chẳng nhíu mày lấy một lần.

Sau khi Thịnh Quang Minh buông ra, hắn phủi nếp nhăn trên cổ áo, tựa như tình cờ quay sang nhìn người trên giường bệnh.

Khi vào phòng bệnh, Kỷ Dao đã nhìn Yến Song trước tiên.

Hắn nhìn thấy những màu đỏ đậm nhạt khác nhau.

Gò má, chóp mũi, đôi mắt, bờ môi, mỗi nơi đều có một sắc đỏ riêng, chỉ một khuôn mặt lại khiến người ta có cảm giác bất tận như thế.

Yến Song bình tĩnh đối điện với Kỷ Dao, vẻ mặt chỉ hiện một chữ "cút".

Cơ quai hàm căng lên, lời Kỷ Dao còn lạnh hơn trước, "Xem ra người bị bệnh nghiêm trọng vẫn khỏe mạnh lắm."

"Kỷ Dao ——" Tần Vũ Bạch sẵng giọng quát lớn, lần đầu tiên hắn hoàn toàn không nể mặt Kỷ Dao nữa, tiếng Kỷ thiếu cũng chẳng thèm gọi, không coi cái họ "Kỷ" này ra gì. Bàn tay buông bên hông bỗng bị nắm nhẹ, Tần Vũ Bạch cúi đầu, khi tận mắt nhìn thấy Yến Song nắm tay mình thì lòng hắn chấn động, nhất thời chẳng nhớ mình định nói gì nữa.

Yến Song: Đừng cướp sự chú ý chứ anh trai.

Kỷ Dao nhìn thấy động tác nhỏ đó, nhếch môi cười nhẹ, vẻ mặt sau nụ cười ấy lại lạnh hơn ba phần.

Yến Song lẳng lặng nhìn hắn, đôi môi khô khốc hé mở, "Cậu chỉ mong tôi chết quách đi đúng không?"

"Yến Song ——"

"Song Song ——"

Tần Vũ Bạch lập tức nắm chặt tay y, nhíu chặt mày: "Đừng nói bậy."

"Anh đừng nói chuyện ——" Yến Song nghiêm giọng, y nói rồi ho khan một tiếng như bị hụt hơi, y nhìn thẳng vào Kỷ Dao, "Nói đi, có phải tôi chết thì cậu mới vừa lòng không?"

Lời nói có thể tổn thương lòng người.

Yến Song luôn miệng nguyền rủa chính mình, thì sao có thể tổn thương hắn?

Kỷ Dao cười nhạt một tiếng, câu "Cậu sống hay chết không liên quan gì tới tôi" nghẹn trong cổ họng, mãi vẫn chưa nói ra khỏi miệng.

1

Hắn nhìn Yến Song thật sâu, trên gương mặt lạnh lùng là vẻ kiêu ngạo ngút trời, xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Yến Song biết chắc chắn lòng Kỷ Dao đang rối như tơ vò, đến cửa còn quên đóng.

Khi Kỷ Dao đi ra ngoài, Thích Phỉ Vân vẫn luôn yên lặng ngồi trên sô pha cũng đứng dậy ra ngoài.

Cũng không đóng cửa.

Thịnh Quang Minh hiểu rõ hắn cũng không phải người nên ở lại đây, hắn quay lại nhìn Yến Song, y đang được Tần Vũ Bạch đỡ nằm xuống.

Thịnh Quang Minh cảm thấy mình rất giống một quả anh đào ngâm.

Quả anh đào ngâm không phải là nhân vật chính của chiếc bánh kem, cho dù có đôi khi được đặt ở chính giữa, thì khi thực khách ăn bánh cũng sẽ bỏ quả anh đào đó xuống đầu tiên.

Nó là quả anh đào ngâm dư thừa, chẳng hề ngọt ngào.

Yến Song nằm xuống, nhắm mắt lại, "Ra ngoài hết đi."

Phòng bệnh vốn đông đúc bỗng trở nên trống trải yên tĩnh.

Thịnh Quang Minh ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng bệnh, Tần Vũ Bạch đi qua hắn, hắn đột nhiên nói: "Anh Tần, anh là người tình của Yến Song à?"

Tần Vũ Bạch dừng bước, hắn quay lại nhìn Thịnh Quang Minh.

Vẫn là cái ánh mắt Thịnh Quang Minh nhìn thấy trong mắt Kỷ Dao ban nãy.

Bọn họ chẳng thèm giải thích bất cứ thứ gì với hắn.

Hai mươi mấy năm ròng, chưa bao giờ Thịnh Quang Minh cảm thấy bản thân nhỏ bé như lúc này.

Đương nhiên hắn biết cái gọi là công bằng của thế giới này chỉ là sự bao che cho hòa bình giả tạo. Giữa người với người chưa bao giờ có bình đẳng, nhưng hắn cũng chưa từng phiền lòng vì điều đó. Bởi vì hắn không so đo với người khác, hắn chỉ tập trung vào mục tiêu của chính mình, luôn luôn tiến về phía trước là được.

Bây giờ bỗng nhiên hắn đặt mình vào tình huống phải so sánh với những người đó, thậm chí chính hắn cũng không biết vì sao phải thế, như thể là lẽ tự nhiên vậy, hắn y như một thanh niên nhà quê lên phố, tuy người xung quanh không nói gì, nhưng hắn cũng biết bản thân thua kém người ta cỡ nào.

"Uống nước không?"

Thịnh Quang Minh quay đầu sang, trước mắt là một chai nước khoáng. Hắn nhìn chằm chằm vào người trước mặt, người này từ khi xuất hiện đến bây giờ vẫn không tỏ ra nghiêng về bên nào, cũng không có cái vẻ trịch thượng như hai người kia. Hắn nhận chai nước khoáng, cảm ơn một tiếng, vẻ mặt có phần cô đơn lộ rõ.

Ngụy Dịch Trần đưa nước cho hắn rồi cũng ngồi xuống.

"Vất vả lắm nhỉ."

Thịnh Quang Minh quay mặt qua, "Gì cơ?"

"Thích Yến Song......" Ngụy Dịch Trần quay mặt sang, "vất vả lắm nhỉ."

Thịnh Quang Minh hoảng hồn, vội vàng phủ nhận: "Anh hiểu lầm rồi......"

Hắn dừng lại một chút, không hiểu sao lại thấy hơi căng thẳng, trái tim loạn nhịp, đồng thời còn cảm thấy một nỗi hoảng sợ khó hiểu, "Tôi chỉ là bạn của Yến Song thôi......" Hắn bổ sung thêm: "Tôi không thích con trai."

Dưới ánh đèn trong hành lang bệnh viện, gọng kính mạ vàng lấp lánh ánh sáng kim loại, Ngụy Dịch Trần khẽ gật đầu, "Hiểu rồi."

Thịnh Quang Minh cảm thấy tuy rằng ngữ khí của hắn ta rất bình tĩnh, nhưng lại để lộ một cảm giác kỳ quái khó tả, hắn không nhịn được mà truy hỏi: "Anh hiểu cái gì cơ?"

Ngụy Dịch Trần quay sang, nhìn Thịnh Quang Minh từ trên xuống dưới vài lần, vẻ mặt như cười như không, "Anh Thịnh, chuyện đó không quan trọng."

Sao thợ săn có thể quan tâm ý kiến của con mồi chứ?

"Hoan nghênh."

Cuối cùng Thịnh Quang Minh nhận được một lời "hoan nghênh" khó hiểu từ người này. Hoan nghênh? Hoan nghênh hắn gì cơ?

1

Hắn nhìn Ngụy Dịch Trần đang đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn chăm chú vào người đang yên giấc qua lớp cửa kính, vẻ mặt không thể nói là dịu dàng, chỉ là rất rất bình thường, tựa như hắn có thể cứ nhìn thế này mãi mãi.

Hoan nghênh.

Rốt cuộc hắn hoan nghênh cái gì......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK