Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau ở bên trong đại điện chính là một mớ hỗn độn, Tống Minh Viễn với khuôn mặt nhợt nhạt ngự trên long ngai, xung quanh là toàn bộ các quan đại thần đang bàn tán không ngừng.

"Người phụ nữ đó điên rồi sao? Dám ngay dưới mí mắt của bệ hạ mà lộng hành như vậy?"

"Vẫn chưa tìm ra ả à?"

"Lần này nhất định phải bắt sống tên tội đồ đó!"

Y siết chặt tay, vẫn còn không biết Châu Mộc Vân đang ở nơi nào thì ngay lúc này một vị thái giám lại hớt hả chạy vào, mệt đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi: "Bệ hạ, không xong, không xong rồi!"

"Có chuyện gì?"

"Ngọn lửa ở Ngọc Minh cung đã được dập tắt nhưng... hoàng hậu nương nương đã không qua khỏi! Đến cả tiểu hoàng tử cũng... cũng..."

Tiếng khóc nấc của thái giám vang lên đã khiến tất cả quan đại thần xung quanh đó im bặt, đến cả một người điềm tĩnh như Tống Minh Viễn cũng không kiềm được mà sững người, tới khi phản ứng liền kinh ngạc đứng bật dậy.

"Cái gì cơ?"

Y run rẩy, lập tức chạy nhanh đến nơi đó nhưng ngọn lửa hừng hực cháy suốt đêm đã khiến nơi này chẳng khác gì đống hoang tàn, đêm hôm qua Châu Mộc Vân đã sớm đuổi hết các cung nhân ra ngoài nên không ai thiệt mạng, chỉ có điều Trương Mộng Như và đứa con thơ vừa mới chào đời lại bị thiêu sống một cách nhẫn tâm.

Tống Minh Viễn như chết lặng, nhìn hai cái xác cháy khô bao gồm một lớn một nhỏ đang được đặt trước mặt mình mà chẳng thể thốt nên lời, còn chưa kịp định thần thì thái hậu đã vội vã chạy tới, thấy cảnh tượng trước mặt lại không nhịn được mà òa khóc.

"Ôi trời ơi chuyện gì đang xảy ra thế này!"

"Oan nghiệt, đúng là cái đồ oan nghiệt!"

"Thật không ngờ con hồ ly đó lại chính là nữ nhi của tên thái y khốn kiếp năm xưa!"

"Mau huy động lực lượng đi tìm Châu Mộc Vân cho ai gia ngay! Nhất định phải bắt sống được ả!"

Tống Minh Viễn không còn biết nói thêm lời nào nữa, chỉ cứ đứng thẫn thờ ở đó cho tới khi một vị thái giám nữa lại lần nữa chạy vào: "Bệ hạ, thái hậu nương nương, Lam thừa tướng và Lam quý phi đều đã mất mạng rồi!"

"Còn nữa, ở Hồi Hương cung cũng vừa có một phi tần bị sát hại! Tính đến hiện tại thì đã có tới hơn mười lăm người bị quý phi giết chết rồi thưa bệ hạ!"

Y hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn đứa con chết yểu một hồi mới lên tiếng: "Mẫu hậu, người ở đây lo hậu sự cho Mộng Như và Minh Nhi đi, nhi thần sẽ đích thân đi tìm Mộc Vân về."



Còn chưa kịp đợi thái hậu trả lời Tống Minh Viễn đã chạy đi mất, nhưng không hiểu vì lý do gì mà lúc y đang định cho người đi kiểm tra toàn bộ các ngóc ngách thì một người khác lại chạy tới bẩm báo.

"Bệ hạ, quý phi hiện đang làm loạn ở pháp trường!"

"Pháp trường?"

Tống Minh Viễn nhíu mày, sợ càng chậm trễ mọi chuyện sẽ càng rắc rối nên ngay lập tức chạy tới đó với tâm trạng rối bời, y mệt đến mức thở hồng hộc, vừa đặt chân tới đã thấy ngay một nữ nhân với một thân đầy máu đang đứng ở phía dưới.

Châu Mộc Vân ngẩng cao đầu, hoàn toàn không có chút sợ hãi hay e dè mặc cho xung quanh đang có tới mấy chục binh lính đứng bao vây. Mái tóc nàng được xõa ra, khuôn mặt dính đầy các vệt máu nhỏ như một đóa hoa nở ở nửa bên mặt, nàng siết chặt cặp roi gai trong tay, tới khi thấy bóng hình quen thuộc liền lạnh lùng ngước đầu lên.

Tống Minh Viễn híp mắt, ngay lập tức ra hiệu cho thuộc hạ xung quanh đó hạ kiếm xuống rồi gấp gáp chạy tới: "Nàng đang làm cái gì vậy hả?"

Châu Mộc Vân im lặng, nhìn khuôn mặt lo lắng đang hiện hữu trước mắt mà đã không còn bất cứ cảm xúc nào nữa: "Sao hả? Chàng có thích khuôn mặt này không?"

Y không hiểu được hành động của nàng, càng không hiểu suy nghĩ trong đầu nàng lúc này nên chỉ có thể hỏi lại bằng giọng điệu tức giận: "Châu Mộc Vân, nàng có biết nàng đang làm không?"

Ánh mắt Châu Mộc Vân tỏa ra một sát khí vô cùng lạnh lẽo, giờ đây nàng không là một chú thỏ nhỏ lúc nào cũng núp sau lưng y nữa mà như một con hổ hung bạo có thể giết chết tất cả mọi thứ có thể cản đường mình: "Minh Viễn, nhiều năm về trước Châu phủ có cất một bọc cỏ đan hương chưa kịp tiêu hủy, người mang nó đi chính là chàng sao?"

Tống Minh Viễn hơi khựng người, vẻ mặt giống như không hiểu nàng đang nói gì nhưng suy nghĩ một chút cũng có chút ấn tượng: "Phải."

Ngay khi dứt lời thân hình mảnh khảnh bỗng động đậy, Châu Mộc Vân giơ tay, tát thẳng vào bên mặt y rồi hét lớn: "Đồ khốn kiếp!"

Tiếng chát thanh thúy vang lên như khiến không gian xung quanh đó như đọng lại, tất cả binh lính đều tức đến mức đỏ bừng mặt, đồng loạt giương cung lên nhưng vì sợ bắn trúng người chủ thương nên không thể làm gì mà chỉ đành hét lớn.

"Yêu nữ, mau dừng tay!"

"To gan! Ngươi nhất định phải chết!"

Mà Tống Minh Viễn lúc này vẫn chưa hoàn hồn lại được, y như chết lặng, còn chưa kịp phản ứng thì nữ nhân đối diện lại như mất khống chế mà tiến về phía trước, tức giận túm lấy cổ y: "Tống Minh Viễn, đời này kiếp này điều ta hối hận nhất chính là gặp lại chàng!"

"Nàng... đang nói gì vậy?"

Châu Mộc Vân rươm rướm nước mắt, nỗi uất ức đã sớm đọng lại như một trái bom hẹn giờ, chỉ chực chờ để bộc phát hết ra: "Ta yêu chàng biết bao nhiêu mà chàng đã làm gì vậy hả? Hại chết gia đình ta rồi giết luôn cả ta sao?"

Cả người nàng run rẩy, bất lực buông đối phương ra rồi nở nụ cười khổ: "Tống Minh Viễn, có thể điều này hơi khó tin nhưng nếu được lựa chọn lại một lần nữa, ta nhất định sẽ không tiến cung để gặp được chàng."

Lời này hệt như một mũi tên đâm thẳng vào tim Tống Minh Viễn, y mấp máy môi, những lời nói hiện hữu trong giấc mơ mấy ngày qua lại lần nữa văng vẳng bên tai nhưng chưa kịp đợi y trả lời thì Châu Mộc Vân đã quay người, bóng lưng hiện rõ vẻ cô đơn, tĩnh mịch đến lạ thường.

"Ta cho chàng sự lựa chọn, nếu hôm nay chàng không giết ta thì người tiếp theo ta giết... chắc chắn sẽ là chàng!"

Dù sống đến hai kiếp nhưng nàng vẫn luôn bị cuốn vào vòng xoáy ái tình, thứ Châu Mộc Vân sợ không phải là cái chết mà chỉ sợ bị người mình yêu phản bội. Nàng biết đôi tay nàng đã nhuốm máu, chi bằng cứ trốn tránh thì đối mặt có lẽ sẽ tốt hơn.

Cơ hội này, nếu y không nắm bắt thì chắc chắn nàng sẽ không tha nữa!

Châu Mộc Vân nói xong liền bước thẳng về phía trước, mà ngay khi nàng cách xa y một đoạn hơn mấy chục binh lính cũng vội vã tiến lại, đồng loạt bao vây rồi giương hết cung tên lẫn kiếm lên: "Yêu nữ, mau dừng lại, ngoan ngoãn đầu hàng đi!"

Tống Minh Viễn im lặng mất hồi lâu, ánh mắt vẫn luôn hướng về bóng hình nhỏ bé đó với vô vàn suy nghĩ phức tạp.

Có lẽ nàng nói đúng, nơi này... dù có tốt đến đâu cũng không thuộc về nàng...

Y siết chặt tay, cuối cùng vẫn quyết định quay người, ném lại một câu với Cao Lãng ở phía sau: "Bắt nhốt Châu Mộc Vân lại, giờ Thìn ngày mai giải ra pháp trường thiêu sống để đền tội cho hoàng hậu."

Tống Minh Viễn yêu Châu Mộc Vân nhưng đồng thời y cũng là hoàng đế của một nước, nếu nàng chết đi thì ở thế giới kia vẫn có thể tỉnh lại, nhưng nếu để nàng sống... chắc chắn cũng sẽ không yên.



Y siết chặt tay, mặc cho người phụ nữ phía sau vẫn đứng thẫn thờ mà đi thẳng và Thiên Minh điện trong tiếng reo hò của quan thần. Giờ Thìn hôm sau Tống Minh Viễn không đến pháp trường mà chỉ đứng từ đằng xa để theo dõi, thấy bóng dáng quen thuộc đang bị trùm một chiếc khăn đen trái tim y như bị ai đó bóp chặt, dù không nỡ nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng.

Cao Lãng đi tới, ánh mắt cũng không khỏi trầm tư: "Bệ hạ..."

Tống Minh Viễn im lặng, một lúc sau liền quay người hỏi han: "Thứ bột ta dặn ngươi đã chuẩn bị chưa hả?"

"Dạ rồi, thuộc hạ đã cho người để quý phi mặc y phục có tẩm thứ bột đó, như vậy thì lúc hành hình người sẽ không cảm thấy đau đớn nữa."

"Ừm."

Y gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang bị trói chặt ở chiếc cột ở đằng xa kia sau đó bị thấy nàng bị ném vô số ngọn đuốc vào người mà chẳng thể làm gì được.

Thứ lửa màu đỏ cam cháy càng ngày càng mạnh, lúc thấy đối phương ở đằng xa giãy giụa cả người Tống Minh Viễn cũng nhói lên từng cơn.

Nóng...

Rát...

Khó chịu và cả ngứa ngáy nữa...

Y thở hồng hộc, cả người nóng bừng lên sau đó đau đớn ngất lịm đi.

"Bệ hạ, bệ hạ!"

***

Ngày Châu Mộc Vân bị hành hình Tống Minh Viễn không hiểu vì lý do gì mà sốt cao và hôn mê trên giường suốt ba ngày trời, tới khi tỉnh lại thì không nói không rằng mà lao đầu vào làm việc không kể ngày đêm.

Sức khỏe y bị giảm sút nghiêm trọng, những cơn ác mộng báo trước tương lai đã không còn nữa nhưng chứng mất ngủ thì ngày càng trầm trọng hơn khiến thái hậu và cả Cao Lãng đều không khỏi lo lắng.

"Minh Viễn, ta biết con vẫn còn đau lòng sau cái chết của Mộng Như và Minh Nhi nhưng đừng tự hành hạ bản thân mình như vậy..."

Tống Minh Viễn nghe mẫu hậu nói mà chẳng giải thích thêm lời nào, chờ khi dùng xong bữa tối liền đi thẳng vào thư phòng làm việc. Tẩm cung thiếu hơi Châu Mộc Vân chẳng khác gì một căn phòng bỏ hoang nên y chẳng buồn về nữa.

Cao Lãng biết vì chuyện vừa rồi mà hoàng cung có rất nhiều chuyện phải xử lý nhưng thấy Tống Minh Viễn miệt mòi như vậy cũng không khỏi lo lắng, đến tối thấy y chưa về điện bèn đi tới hỏi han.

"Bệ hạ, trời đã khuya lắm rồi đấy ạ."

Động tác y dừng lại, nhưng không thèm để lời nói đó vào tai mà vẫn tiếp tục phê duyệt tấu chương.

"Trẫm biết rồi."

Cao Lãng thở dài, thấy Tống Minh Viễn không chịu dừng lại nên cũng không vội về mà ở đó để cùng y làm việc. Hắn báo cáo lại những chuyện đã giải quyết được trong triều đình mấy ngày qua, đồng thời báo luôn những tin tức khá quan trọng.

"Thần đã dốc sức tìm kiếm nhưng vẫn không thấy tung tích của hai vị vương gia thưa bệ hạ."

Ngày Châu Mộc Vân thảm sát hoàng cung ở trong phủ của Tống Tử Long có rất nhiều vết máu như vừa xảy ra một cuộc tranh chấp, còn Tống Tử Lam cũng tương tự, đã vậy còn đồng thời biến mất, tìm mấy ngày rồi vẫn không có hy vọng gì.

"Tiếp tục huy động lực lượng cho trẫm, còn Dục Khang thì sao?"

"Cũng như vậy luôn ạ, ngày đó sau khi đánh bại quân triều đình huynh ấy cũng biến mất, hiện giờ không biết đã đi đâu nữa..."

Tống Minh Viễn siết chặt tay, im lặng một hồi lâu mới gật đầu: "Trẫm biết rồi, ngươi ra ngoài đi."



"Thuộc hạ cáo lui."

Chờ khi cánh cửa đóng lại y liền buông tiếng thở dài, vẻ mệt mỏi hiện rõ lên khuôn mặt nhưng chẳng thể than thở được với ai, chỉ đành lấy công việc để che đi tâm trạng buồn bã của mình.

Nhưng rồi đến một ngày...

"Bệ hạ, bệ hạ, có chuyện lớn!"

Cao Lãng từ đằng xa chạy lại, vẻ mặt không biết vì lý do gì mà trở nên vô cùng gấp gáp.

"Có chuyện gì?"

Tống Minh Viễn bình thản ngước đầu lên, chỉ thấy đối phương mệt đến mức thở hồng hộc, chờ khi bình tĩnh trở lại mới có thể thốt lên lời.

"Phía bắc biên giới lại bị người của Tư Quốc quấy rầy rồi ạ, nghe nói người chỉ huy là một cô nương rất trẻ!"

"Vậy ngươi tới đó dẹp loạn đi."

Hắn ngập ngùng, cứ ấp a ấp úng một hồi vẫn không biết nên mở lời như thế nào: "Nhưng mà... thực ra thì..."

"Có chuyện gì?"

"Bệ hạ, có rất nhiều người bảo nữ chỉ huy đó có khuôn mặt rất giống Mộc quý phi."

Khuôn mặt của Tống Minh Viễn thoáng khựng lại, nhưng không có phản ứng gì đặc biệt mà chỉ cười trừ cho qua chuyện: "Chỉ là người giống người thôi, ngươi lui ra đi."

Cao Lãng nhíu mày, rất muốn nói thêm gì đó nhưng sợ y nổi giận nên chỉ đành gật đầu, nào ngờ đâu còn chưa bước được ra thì đối phương lại lần nữa lên tiếng.

"Khoan đã."

"Dạ?"

"Sắp xếp công việc đi, hai ngày nữa cùng trẫm tới đó xem xét tình hình."

"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK