Khi đi ngang qua ngôi biệt thự nhà họ Hứa, Đào Thụy Tiên lại ánh lên đôi mắt bi thương, đâu đó trong trái tim không ngừng dao động. Trước mắt cô, cánh cửa sắt vẫn nằm im lìm như ban đầu, hàng cây hai ven đường cũng khẽ động đậy, vườn hoa hồng trắng tỏa ra một mùi hương thoang thoảng mà dễ chịu, loài hoa mà cô thích nhất, không ngờ vẫn chưa bị người ta nhổ đi. Tất cả đều không có gì thay đổi so với trước kia, nếu có, đơn giản chỉ là thay một lớp sơn mới.
Chiếc ô tô màu đen lướt qua tầm mắt cô, nó dừng lại trước cổng của biệt thự, một người đàn ông với thân hình cao lớn bước xuống xe, gương mặt tuấn mĩ đẹp tựa bức tranh cực phẩm của tạo hóa , đôi mắt đen sâu thẳm ẩn hiện như một viên ngọc đen đẹp đẽ, hàng lông mày hình rồng, tư chất khiến người ta phải kính nể bội phục.
"Hứa Mạo Thiên" Đào Thụy Tiên kêu khẽ, cô dường như bị người đàn ông này cuốn lấy, ánh mắt lại nổi lên vài gợn sóng lăn tăn.
Đào Thụy Tiên chỉ tình cờ ngang qua đây, không ngờ lại có thể thấy bóng dáng năm xưa chân thực đến vậy, con người ám ảnh cô ngày đêm, khiến cô đau đớn tuyệt vọng mà tìm đến con đường chết, nhưng ông trời đúng là không tuyệt tình người, lại giúp cô có đủ bản lĩnh vượt qua mọi khó khăn, không chỉ vậy, giờ đây còn có thể quay về trả thù anh ta.
Hứa Mạo Thiên có cảm giác bị ai đó nhìn, theo cảm quan mà xoay người lại, chỉ thấy một chiếc xe Lamborghini veneno màu đen đỗ cách đó không xa, ánh mắt anh bỗng nhíu lại, một loại cảm giác vừa xa lạ vừa gần gũi bất giác hiện lên.
"Mạo Thiên" Tự Uyển từ trong xe bước xuống, cô kéo lấy tay anh, đưa ánh mắt theo hướng anh đang nhìn mà mỉm cười êm ả "Anh nhìn gì vậy,chúng ta cùng vào nhà, hôm nay em sẽ tự mình xuống bếp".
Anh gật đầu, cùng Tự Uyển đi vào nhà, nhưng ánh mắt phía sau lại càng tức giận hơn, truyền đến cho anh cảm giác bất an khôn cùng. Đào Thụy Tiên hạ kính xe, cô nhìn chằm chằm bóng dáng hai người, một nam một nữ, tay trong tay bước vào cánh cổng sắt ấy, trái tim vô hình bị thứ gì đó bóp nghẹt đến đau tức, những cảm xúc khi xưa bỗng dưng ùa về như một trận bão lớn tận sâu đáy lòng.
Đào Thụy Tiên vứt ra ba từ lạnh lẽo "Đi khỏi đây".
Khi chiếc xe lướt qua cánh cổng biệt thự, chiếc kính xe vẫn chưa kịp kéo lên, chỉ thấy gương mặt tuấn mĩ kia quay lại nhìn, ánh mắt hai người giao nhau, lập tức nổi lên một trận phong ba bão táp, đôi mắt trong veo lấp lánh nước ngày đó của Đào Thụy Tiên, giờ lại trở lên trầm lắng sâu thẳm, ẩn sâu trong đó không chỉ là tình yêu mà còn là ý hận ra riết, lại được bao phủ bởi một lớp sương mong manh đến lạnh lẽo.
Hứa Mạo Thiên đứng sững lại, ánh mắt nhìn theo hướng chiếc xe kia đang rời đi, trái tim anh bỗng ngưng lại một nhịp.
Anh đẩy mạnh Tự Uyển ra khỏi mình, tiến vào xe mà vụt đi trong tích tắc, chỉ để lại vài luồng bụi mỏng manh ảm đạm trong không khí.
Tự Uyển chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy cánh tay mình bỗng lạnh ngắt, cảm giác hờ hững buông xuôi, cô như một sinh vật bị bỏ rơi , ánh mắt nhìn vào khoảng không xa xăm trước mặt, một giọt nước long lanh lan tràn, lặng lẽ rơi vào khoảng không trống vắng, nhẹ tựa như không có trọng lượng, nhưng lòng người lại nặng nề đau xót khôn cùng .
Người khiến anh vội vã như vậy, phải chăng chính là Đào Thụy Tiên? Người khiến anh đau lòng, người khiến anh buông em không chút thương tình, phải chăng cũng chính là Đào Thụy Tiên?... Tự Uyển cười nhạt, cô ngửa mặt lên bầu trời trong xanh, để những giọt nước mắt không tiếp tục trào ra, chảy ngược lại vào trong, kìm nén nỗi bi thương này.
Anh điên cuồng nhấn ga, đến khi chiếc xe vọt lên trước một đoạn xa, bất ngờ chắn giữa đường, ngăn cản chiếc lamborghini đang đi tới, buộc nó phải dừng lại.
Đào Thụy Tiên cũng bất ngờ bởi hành động này của Hứa Mạo Thiên, ánh mắt có chút nghi hoặc lẫn bối rối.
Tại sao đến giờ, cô vẫn không thể hoàn toàn thay đổi, tại sao cảm xúc hỗn độn này lại ùa về như vậy, chính là cô không thể vượt qua?
Cô vẫn không hề phản ứng, lặng lẽ quan sát bên ngoài. Cửa xe bật mở, Hứa Mạo Thiên nhanh tróng bước xuống xe, bóng dáng cao lớn mỗi lúc một gần, bao phủ hoàn toàn tầm nhìn phía trước của cô, không khỏi khiến lòng người dao động.
Anh mạnh bạo giật phăng cánh cửa xe , ánh mắt lạnh lẽo đến tàn nhẫn quét quanh thân thể người phụ nữ bên trong , bóng dáng thân thuộc này , bất giác lại có chút xa cách , nhất là đôi mắt trong veo kia , mỗi khi mỉm cười lại long lanh nay động tựa hồ mặt nước trong xanh dập dềnh sóng nước .
"Thụy Tiên" Thanh âm trầm ấm truyền đến tai cô, như một nhát dao đồng thời xuyên thẳng đến tim, rội lại từng cơn ê buốt, đau thương.
"Tôi là Thụy Tiên sao? Mà cho dù là Thụy Tiên, cũng không phải là tên để anh tùy tiện gọi" Đào Thụy Tiên lạnh lùng buông lời, chỉ thấy đôi mắt đen của anh trực diện, tham lam chiếu đến cơ thể mềm mại của cô.
"Tôi chưa bao giờ nhận nhầm người, em lại càng không thể".
...
"Quay xe lại, rời khỏi đây" Đào thụy Tiên ra lệnh cho tài xế .
"Không" Hứa Mạo Thiên bất ngờ phản đối, bàn tay to lớn tóm chặt lấy cổ tay nhỏ bé của cô mà lôi đến phía anh, khi đôi chân thon gọn chạm đến mặt đường sáng bóng, một luồng hơi ấm áp bao phủ hoàn toàn lấy cô, lại thoảng qua cánh mũi một mùi hương nam tính quen thuộc.
Đào Thụy Tiên ngây người trước cái ôm mạnh mẽ của Hứa Mạo Thiên, ý thức bấy lâu nay bỗng bị phủ lên một lớp yêu thương mong manh, tưởng trừng có thể tan biến theo thời gian, nhưng hóa ra lại âm ỉ không nguôi.
"Để im như vậy, được không?".
" Anh điên rồi, mau thả tôi ra, anh nghĩ mình là ai mà có quyền ra lệnh cho tôi phải làm theo ý anh, những gì anh gây ra cho tôi còn chưa đủ hay sao?" Đào Thụy Tiên cố gắng đẩy con người đang ôm chặt lấy mình, nhưng càng đẩy lại càng bị một lực mạnh xiết chặt hơn, dường như muốn chôn chặt lấy cô trong vòm ngực "Tôi hận anh, dù trước hay sau vẫn rất hận anh".
Ánh mắt anh hiện lên một vài tia yêu thương "Em hận tôi như thế nào?"
Đào Thụy Tiên ngửa cổ lên nhìn anh, khi ánh mắt cô chạm vào đôi mặt lạnh lẽo thâm trầm kia, đột nhiên có một đợt sóng dữ dội tuôn trào, kéo cô cuốn vào cơn vũ bão ướt át ấy. Đôi môi anh thuần thục áp chặt lấy môi cô, dùng sức mạnh mà cắn mút lấy nó, không ngừng mân mê lẫn cưỡng chế để thỏa mãn cơn đói khát của bản thân, đầu lưỡi trơn tru chạm đến từng ngóc nhỏ trong khoang miệng , tận hưởng vị ngọt đang lan tỏa khắp đầu lưỡi.
Đào Thụy Tiên bấu chặt lấy bả vai to lớn của anh, dùng hơi sức yếu ớt phản kháng lại, nhưng là cô không thể đấu lại. Trên gương mặt tuấn mĩ còn hiện lên vài tia giận dữ. Cô như phát hoảng, chưa kịp định thần khỏi nụ hôn cuồng dã, lại bị bàn tay to lớn tựa như muốn bóp vụn cánh tay yếu ớt của cô.
"Bỏ tôi ra" Đào Thụy Tiên cố lùi người lại, cánh tay còn lại không ngừng vặn vẹo đánh mạnh vào người anh "Anh không phải con người, làm tổn hại tôi hết lần này đến lần khác, loại cầm thú như anh, đến chết cũng không thể siêu thoát".
Phải ! Anh chính là loại người giống như cầm thú , tàn nhẫn như ma quỷ vậy .
Những cái đánh của cô không hề làm hao tổn tinh lực của người đàn ông này, ngược lại khiến anh vô cùng thỏa mãn mà hứng chịu. Trên khóe miệng anh vẫn còn lưu lại vẻ ngọt ngào từ cô, anh muốn tiếp tục hôn cô, muốn dùng đôi tay rắn chắc này bao bọc lấy cô lần nữa, giống như trước kia, điên cuồng chiếm đoạt cô.
Anh dùng ngón tay nâng cằm cô lên đối diện với gương mặt mình, gương mặt ẩn hiện nét cười nhàn nhạt Tôi chính là cầm thú. Tôi chờ em, mau đến đoạt mạng tôi" Đào Thụy Tiên im bặt, vô hình bị thứ gì đó áp chế, lại không thể nói thành lời, người đàn ông trước mắt quá nguy hiểm, anh ta là loài dã thú cao ngạo và tàn nhẫn nhất, không một loại miêu tả nào có thể thích hợp với con người này.