• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tống Kiều Thư không ngờ sự việc nghiêm trọng tới mức này.
Mạng người đấy, nàng không dám cứng.
Trời ạ, Tống Đại khốn nạn, ngươi thật sự biết tạo nghiệp! Để cho ta phải gánh chịu hết thảy!
Nàng nhìn sang bà mối, bà ta lúng túng cúi đầu.
Nàng nhìn Tống quản gia, bà ta nhắm mắt như chấp nhận.
Đám người hạ nhân còn lại bắt đầu thút thít khóc.
Một công tử thanh khiết như ngọc, bị dày vò đến độ này, bi ai làm sao.
Nàng nhìn thẳng mắt hắn, hai người mắt đối mắt, áng chừng nửa khắc mới cất tiếng nói: "Người ta nhận, nhưng đồ thì mang về đi."
Quan quản gia kinh ngạc, nhất thời không biết phải nói sao.
Vốn tưởng chuyện này dễ dàng, ai ngờ suýt bị đánh bật trở về.

Giờ đưa được nhị công tử vào nhà Tống nương tử là tốt rồi nhưng sính lễ...
"Ta chỉ có thể chấp nhận mình hắn thôi, thân phận cao quá nhà ta không chứa nổi."
Mỗi người đều phải lùi một bước, ai cứng quá thì chuyện hôm nay sẽ không thành.

Quan Tự Phong hiểu ý nàng, gật đầu: "Mọi người đưa về đi, chỗ cha ta phiền Quan quản gia tốn công sức một phen, mang chút đồ dùng bình thường cho ta thôi là đủ."
Nhớ tới vị thứ phu kia, bà quản gia lập tức đau đầu.

Ông ta sao chịu con mình tay trắng vào nhà nghèo, chưa biết chừng sẽ làm loạn đòi con trai về.
"Vâng thưa công tử."
Quan Tự Phong bước về phía trước, người hầu lập tức đi tới dìu hắn.
Tống Kiều Thư nhướn mày, phất tay với người hầu kia: "Ngươi làm gì?"
"Ta là người hầu thân cận nhị công tử, ngài ấy gả đi tất nhiên ta cũng đi theo."

Nàng trầm mặt quát: "Ta nói mình hắn thôi, thứ phu chưa hầu hạ thê chủ ngày nào mang theo kẻ hầu thân cận, vậy ra thể thống gì? Cửa nhà Tống Kiều Thư ta không dễ vào, cao quý quá mời về cho."
Đám người không phản bác được, gả cho kẻ nghèo còn mang theo hạ nhân, quả thật nghe rất nực cười.
Quan Tự Phong rút tay khỏi người hầu, bình tĩnh bước vào trong, một đường không ngoảnh lại.

Tống Kiều Thư cũng mở cổng thật lớn ra đón hắn vào.
Khi bước chân hắn qua cổng Tống gia, người hầu thân cận bật khóc gọi nhị công tử.

Quan quản gia, bà mối lặng lẽ lau nước mắt.
Lần đầu họ trải qua đám nạp phu kì lạ buồn bã như này.
Thanh niên kia vẫn đứng thẳng người, không quay đầu nhìn bọn họ một cái, hắn sợ nếu mình làm vậy sẽ không kiềm chế được chạy ra.

Mãi cho đến khi cánh cửa khép lại, từng giọt nước mắt hắn mới rơi xuống.
Cửa Tống gia này hắn đã bước vào được, lột hết mọi thứ chỉ một thân đơn độc, sau này vận mệnh cả đời do thê chủ quyết định.
Tống Kiều Thư chẳng khá khẩm hơn, nàng bóp thái dương, mệt muốn nằm xuống đất ăn vạ ông trời.
"Thanh Nhạn."
Thanh Nhạn đứng sau như kẻ vô hình, bấy giờ mới dám thở mạnh.

Ban nãy sợ quá, may thê chủ vẫn nắm giữ được thế cục.

"Thư...!Thê chủ, ta đây."
"Chàng sắp xếp chỗ cho hắn.

Ngươi tên gì?" Vào tận nhà rồi chưa biết tên.
"Quan Tự Phong." Hắn lau nước mắt.

"Ta là thứ tử Quan gia, trong nhà đứng thứ hai."
"Ừ, chàng xếp chỗ cho hắn đi, ta nghỉ ngơi chút."
Nhìn bóng lưng Tống Kiều Thư khuất sau phòng ngủ, Thanh Nhạn cạn lời.

Xếp.

Xếp vào đâu? Cho hắn ngủ nhà kho như mình ngày xưa à?
"Đầu tiên, ngươi cứ xuống bếp ngồi nghỉ đã, ta đi thu xếp cho."
"Cảm ơn chính phu huynh." Quan Tự Phong nhìn quanh, hắn đã nghe Quan quản gia kể, trong nhà Tống nương tử chỉ có một chính phu.

Nhớ tới lời cha dặn, phải dùng tiền bạc phủ đầu lung lạc lòng người, hiện sinh lễ hắn bị mang về rồi, bèn tháo ngọc bội bên hông đưa cho Thanh Nhạn.

"Có chút lễ mọn, huynh không chê thì nhận lấy."
Thanh Nhạn hoảng hốt xua tay: "Đừng đừng, mau cất đi.

Để thê chủ thấy nàng sẽ tức giận đấy."
Sao mưu kế cha hắn dạy không có đất dụng võ ở đây nhỉ? Quan Tự Phong ngại ngùng nhét ngọc bội vào túi.

Phòng bếp bố trí bộ bàn ghế cũ kĩ, đây cũng là nơi họ ăn cơm mỗi ngày.
"Ngồi xuống đây, chà, có lẽ phải làm thêm chiếc ghế nữa cho ngươi." Chỉ có hai chiếc ghế có thể ngồi, những chiếc ghế khác bị Tống Đại đập phá lung lay từ lâu.
Nam nhân ăn mặc sạch sẽ, áo gấm đỏ đắt tiền, tay áo quét mặt bàn gỗ nứt, nhìn quá đối lập với căn bếp cũ kĩ tồi tàn.
Thanh Nhạn ngập ngừng an ủi: "Ngươi đừng buồn, thê chủ bây giờ tốt lắm, sau này sẽ ổn thôi."
Quan Tự Phong cười khổ, có thể tốt đến mức nào cơ chứ?
Hiển nhiên hai người ở hai vị trí khác nhau, suy nghĩ, cách nhìn sẽ không đồng nhất.
Thanh Nhạn xuất thân nông phu, gả cho Tống Đại, sống khổ sở bao năm thì Tống Kiều Thư đến.

Hắn cảm thấy nàng tốt, tương lai an ổn, thế là đủ rồi.
Nhưng Quan Tự Phong lại khác, Quan gia tốt xấu cũng có truyền thống học sách thi cử, gia tộc nhiều người làm quan, tuy không phải danh gia vọng tộc quyền cao chức trọng thì vẫn có những mối quan hệ xen kẽ với tầng lớp trên.

Hắn ở Quan gia là viên ngọc quý, bà nội làm quan kinh thành, vốn sang năm sẽ đưa hắn tới kinh đô, mai mối cho một vị tiểu thư có công danh.

Tương lai rực rõ gấm hoa, giờ dẫm nát trong bùn, phải gả làm thứ phu một tên bán dược liệu, sao hắn nghĩ thoáng nổi?
Chưa kể đó còn là tên lưu manh hủy hoại danh tiết, hại hắn đến bước đường này.
Đôi lúc hắn nghĩ nhảy quách xuống giếng, kết thúc tất thảy cho xong.
Lại nhớ đến cha chỉ có mình hắn là con, ông vốn không được mẹ ưa thích, không có con gái, nếu hắn chết sợ rằng ông sẽ đơn độc tới già.
Vậy nên cắn răng gả tới.
Nào ngờ còn tệ hơn tưởng tượng, Tống Kiều Thư không hoan nghênh hắn tới, muốn đuổi về.
Khiến hắn bất chấp mặt mũi bước ra khỏi kiệu, nàng nhìn thấy gương mặt hắn cũng chẳng vui mừng, chỉ vì hắn lấy cái chết đe doạ mới cho vào nhà người không.
Điều này nghĩa là gì? Nàng không cần thân thể hắn, không màng tiền tài sính lễ.
Nếu đã thế ngày đó hủy hoại danh tiết hắn làm chi?
Hắn hận nàng, hận Tống Kiều Thư vô liêm sỉ khốn nạn.
Hắn hận số mệnh của mình, vốn sắp bay tới vùng đất cao nay phải chịu cảnh thứ phu hộ nghèo.
Mặt không biểu cảm nghe những lời an ủi, chờ vị chính phu nhu nhược rời đi, Quan Tự Phong bật khóc.
Thiên hạ này nam nhân nào mệnh chẳng khổ.
Hôm trước chàng cười, ngày sau khóc ai thấu.
Khóc độ nửa nén nhang, hắn mới ngừng lại, nghĩ nếu bị bắt gặp sẽ bị làm khó.
Để tâm trí được thả lỏng, Quan Tự Phong bắt đầu đánh giá cảnh vật xung quanh.
Một chữ cũ, hai chữ nghèo.

Còn chẳng bằng nhà kho cũ chờ tháo dỡ ở Quan gia.

Nhớ tới Quan gia, mũi hắn lại cay cay.
Bên kia, Tống Kiều Thư đã quên mất ngôi nhà của mình quá cũ kĩ nghèo nàn, đến mức mà thêm một người vào ở cũng phát sinh vấn đề.
Không có giường cho hắn ngủ, không có ghế cho hắn ngồi.
Nàng xoa xoa thái dương, nhận chén trà Thanh Nhạn bưng tới uống một hơi cạn sạch.
"Trong nhà còn bao tiền?"
Thanh Nhạn vô thức nắm túi tiền bên hông: "Chàng định mua giường cho hắn?"
"Chẳng lẽ để hắn ngủ trong kho?"
Vô tâm như thế nàng không làm được.
Hiển nhiên Thanh Nhạn đã trải qua chuyện đó rồi, hắn chẳng muốn ai ngủ nơi ấy tí nào.

Lắc lắc đầu, hắn trả lời: "Ý ta không phải vậy, giờ muốn mua giường cũng chưa mua được ngay."
Thợ mộc thôn sẽ không bán đồ cho họ, vào trấn thì quá muộn.
Tống Kiều Thư bóp trán, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy để hắn ngủ chung với chúng ta đi.

Ghế thì vào kho xem còn cái này ngồi được, dùng tạm vậy."
Mặt Thanh Nhạn đỏ lên, thế có tiện không nhỉ?
Canh năm thê chủ rất thích đánh úp...
Nhưng đó là cách tốt nhất bấy giờ, nên hắn đi thông báo cho Quan Tự Phong.
Nghe tin tối nay mình phải ngủ chung giường với Tống Kiều Thư, Quan Tự Phong cảm thấy tim đập mạnh.
Nhanh như vậy đã cùng phòng rồi?
Đừng mà, không muốn cùng phòng với lưu manh khốn nạn đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK