Tạ Loan quá coi trọng nàng rồi, sắp xếp một vật quý như thế, có bao giờ hắn nghĩ nếu đồ vật được đặt trong thư phòng của Hầu gia thì nàng làm sao có khả năng lấy trộm chúng được?Nhưng Ninh Xu nhanh chóng nhận ra Tạ Loan đang muốn giở trò chơi xấu mình, rõ ràng là có cách tốt hơn, nhưng hắn không thèm nghĩ tới, bởi vì thực ra trong thâm tâm mọi người đều biết là do hắn làm, một mình Ninh Xu không thể nào chứng minh trong sạch để rửa sạch tội, miệng kêu oan cũng vô dụng, nếu bị bêu xấu thì bắt buộc phải rời khỏi Hầu Phủ.
Lương thị với ánh mắt phức tạp nói: “Ôn cô nương, thật không ngờ ngươi lại làm ra chuyện như vậy.
”Với sự thêm dầu vào lửa của Lương thị, ngầm chỉ việc này là do Ninh Xu làm, dù có rất nhiều điểm bất hợp lý nhưng ai bảo Tạ Tam là người đứng đằng sau chứ?Đối mặt với những ánh nhìn xung quanh, Ninh Xu thản nhiên cười nói: “Ta biết, ta nói không làm thì cũng chỉ là lời nói vô căn cứ, nhưng chuyện này thực sự không phải là ta làm.
”Thanh Trúc ngạo mạn nói: “Ngươi còn ngụy biện? Lẽ nào ngươi tưởng Hầu Phủ đang làm khó dễ cho ngươi sao?”Ninh Xu mặc kệ hắn, bình tĩnh bước về phía ma ma và nha hoàn lúc nãy vào phòng nàng, đột nhiên hỏi một câu mà mọi người ai cũng cho là chẳng liên quan: “Trước khi ba người vào phòng, không có ai vào phòng ta nữa, đúng không?”Thanh Trúc nói: “Ngươi muốn nói rằng đồ là do người khác đặt? Thật nực cười, ta có thể đảm bảo rằng bọn ta canh giữ ở đây mọi lúc, tuyệt đối không ai vào được đây.
”Ninh Xu nhìn sang nha hoàn và ma ma.
Ma ma và nha hoàn vội vàng nói: “Mọi người đều thấy đó, bọn ta khi vào phòng đều đi tay không, đồ chặn giấy và bức bình phong to thế kia bọn ta làm sao có thể giấu được chứ?”Những lời này nói càng chắc chắn càng tốt, Ninh Xu rất yên tâm.
Đột nhiên, Tạ Loan, người luôn đứng ngoài xem kịch thần sắc có vẻ kiềm chế nói: “Ôn Ninh Xu, ngươi còn có gì muốn nói nữa không?”Ninh Xu quay người lại, cúi đầu hướng mắt nhìn hắn.
Trong đôi đồng tử tròn đen đó ẩn chứa một xíu sự gian xảo rất khó nhận ra.
Lông mày của Tạ Loan nhếch lên một cái.
Liền thấy nàng xoay người, đối mặt với đám đông, nhẹ giọng nói: “Hôm nay từ sáng đến bây giờ ta luôn vẽ tranh ở vườn sau, như mọi người đều nghe thấy, căn phòng này cho đến lúc nãy, chỉ có ba người vào phòng.
”“Chỉ là hôm qua, vì muốn làm một ít màu vẽ mà ta có kêu Ngọc Bình xuống phòng bếp lấy một ít bột mì, lúc sáng đi vội vàng nên bất cẩn làm đổ trên mặt đất.
”Nàng ta bước tới chỗ ma ma và nha hoàn, chỉ tay vào tay áo và váy của họ: “Lương Di Nương, nhìn xem, đây có phải là bột mì không?”Lương thị vốn đang đứng bên lề nhìn, bị gọi đến tên nên cũng đành bước tới, quả nhiên, trên người của ba người này dù ít dù nhiều đều có dính bột mì.
Màn kịch kiểu này! Lương thị đoán được kết cục, thế nhưng trước mặt có quá nhiều người đứng xem, Lương thị không thể không chứng minh: “Đúng là bột mì”.
Ninh Xu lại nhìn Tạ Loan và đám tay sai bên cạnh hắn, nói: “Các ngươi đã chắc chắn trước khi các ngươi đến không có bất kỳ ai tới đây thì hãy để ta kiểm tra xem có ai đó bị bột mì dính lên trên người không?”Thanh Trúc chẳng ngờ được lại có biến số này, hắn sững sờ nhìn sang Tạ Loan: “Chuyện này? Sao lại còn đi kiểm tra đến chúng ta?”Tạ Loan: “! ”.
Danh Sách Chương: