• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Địa điểm du xuân là một khu cắm trại cách xa thành phố, rừng rậm tươi tốt rêu xanh mượt mà, tất cả mọi người đều thầm hiểu đây là lần cuối đi du lịch của lớp mười hai nên đều chơi hết mình, cả ngày thỏa thuê không có phút nào nhàn rỗi.
Trần Tự thể lực kém nên lúc tối trở về người đã mệt lả, cậu mềm oặt trên ghế ngồi, mắt lim dim như đang ngủ.

Đèn đường ngoài cửa sổ xe lao đi vun vút, ánh đèn chợt tối chợt sáng thoáng lướt trên gương mặt cậu.
Trong xe rất yên tĩnh, tất cả mọi người chơi mệt nên nhiều học sinh đã ngủ say, chỉ có Quý Thuần Tiêu còn tràn trề sức sống nghiêng đầu ngồi chăm chú ngắm vợ mình.

Gương mặt còn ngây ngô của Trần Tự tuổi mười bảy trùng khít với bóng hình người yêu năm hai mươi hai trong trí nhớ, dáng vẻ say ngủ này Quý Thuần Tiêu đã nhìn ngắm vô số lần, ngay cả tần suất rung động của hàng mi dài cũng giống hệt như trong ký ức của hắn.
Quý Thuần Tiêu bất giác hít thở nhẹ nhàng, ngắm nghía người nọ trong chốc lát, hắn sợ Trần Tự ngồi ngủ mỏi cổ nên cẩn thận ôm cậu vào lòng, cố gắng để Trần Tự dựa vào vai mình.
Đêm rất khuya, chiếc ô tô chạy êm ru trên con đường thênh thang vắng người, bác tài khó tránh khỏi có chút thư giãn, không để ý tới bụi cây quanh chân núi lay động, một con cừu nhỏ bất thình lình nhảy ra ngoài.
Đèn xe chiếu vào bộ lông trắng muốt rất nổi bật của con cừu nhỏ, bác tài giật mình, lập tức đánh lái cua gấp, vòng qua thân con cừu kia.

Thân xe tròng trành rất mạnh, người ngồi trên xe theo quán tính bị dây an toàn thít chặt lại, lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra tiếng rít dồn dập.
Đám học sinh đều hoảng sợ trước những âm thanh bất ngờ này, trong tiếng rít chói tai đó, tất cả mọi người đều vô thức siết chặt đai an toàn trước ngực.

Chỉ có Quý Thuần Tiêu, trong vài giây thình lình ấy, phản ứng đầu tiên là ôm chặt Trần Tự trong lòng.
Cả người Trần Tự gần như nằm trọn trong vòng tay bảo vệ của Quý Thuần Tiêu.

Trần Tự vốn không ngủ sâu, hơn nữa cậu đã trở nên mẫn cảm với những vụ tai nạn, vậy nên giờ phút này cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tiếng tim đập của Quý Thuần Tiêu vang bên tai ngăn cách hết thảy ồn ào ngoài kia, cậu thoáng chốc kinh ngạc, đáy lòng có một cảm giác cực kỳ quen thuộc.


Đây là lần thứ hai cậu được một người bảo vệ trong vòng tay trước khi tai nạn giao thông xảy đến.

Từng chi tiết nhỏ trong tai nạn kiếp trước nháy mắt trở nên rõ ràng, ký ức về người vẫn luôn ôm chặt cậu trước khi qua đời cũng ập tới như sóng triều.
Trần Tự nhận ra dường như mình chưa từng nghĩ kỹ nguyên nhân Quý Thuần Tiêu sống lại.

Cậu hồi sinh vì tai nạn giao thông, vậy Quý Thuần Tiêu thì sao?
Sau khi vòng qua con cừu nhỏ kia, chiếc xe cũng nhanh chóng khôi phục sự ổn định.

Quý Thuần Tiêu buông Trần Tự ra, sờ nắn khắp người cậu: "Em không sao chứ? Có bị đụng chỗ nào không?"
Trần Tự lắc đầu, nghiêm túc nhìn Quý Thuần Tự.
Người kia mơ hồ: "Sao thế em?"
Trần Tự im lặng trong chốc lát, khẽ nói ra suy đoán của mình bằng một giọng nghi vấn nhưng chắc nịch:
"Quý Thuần Tiêu, kiếp trước lúc xảy ra tai nạn, thực ra anh cũng ở đó phải không?"
Người lao vào biển lửa đặc khói ấy, người nắm tay ôm lấy em, người cùng chết với em.
Là anh phải không?
Nhắc tới vụ tai nạn đó, Trần Tự có thể cảm nhận được bàn tay đang cầm tay mình hơi siết lại.

Quý Thuần Tiêu cụp mắt nhìn cậu chăm chú, con mắt đen huyền lấp lánh ánh trăng bạc dường như đang lờ mờ ánh nước.
Vài giây sau, chiếc xe đi vào đường hầm, tầm mắt bị bóng tối xâm chiếm.


Trần Tự cảm giác mình được nằm trong một vòng tay quen thuộc, giọng nói trầm thấp của Quý Thuần Tiêu vang lên bên tai cậu, xen lẫn đau khổ và ân hận.
"Xin lỗi em, Trần Tự, anh đã không thể tới sớm hơn một chút."
Những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên chiếc cổ trần của Trần Tự, trượt xuống chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh của cậu, để lại một vệt nước.

Hai người ôm chặt nhau trong bóng tối đen kịt như buổi đêm đã thiêu rụi sinh mạng của họ kiếp trước.

Không đợi bản thân nghĩ ra cách cảm ơn Quý Thuần Tiêu, Trần Tự đã đổ bệnh.

Có lẽ bởi vì một ngày đi chơi quá tiêu hao thể lực hoặc do chênh lệch nhiệt độ ngày đêm, cộng thêm tâm trạng phập phồng liên tục mấy ngày gần đây, sau khi trở về Trần Tự bắt đầu sốt cao.
Toàn thân nóng ran như lửa đốt, cổ họng khô rát, cảm giác lạnh toát từ sâu trong cơ thể cứ toát ra từng đợt liên tiếp.

Mí mắt nặng nề không thể nâng lên, cậu co ro trên chiếc giường ở ký túc xá, cả ngày quấn một lớp chăn dày cũng không thấy bớt khó chịu hơn tí nào.
Quý Thuần Tiêu sốt sắng vội xin nghỉ học sau đó đến phòng y tế lấy thuốc, chốc chốc rót nước rồi lại thay khăn đắp trán cho Trần Tự, không hề ngơi nghỉ.
Kiếp trước Trần Tự được Quý Thuần Tiêu nuôi khỏe mạnh hồng hào, cơ thể không còn yếu ớt như hồi học trung học mà rất hiếm khi bị ốm.

Ngược lại, khi đó Quý Thuần Tiêu mới là người bị bệnh nhiều hơn.


Lúc ấy hắn vừa bận học vừa phải bám sát việc kinh doanh của gia đình, bản thân lại là đứa học dốt, vậy nên Quý Thuần Tiêu càng phải dành nhiều tâm sức hơn so với người khác mới có thể đạt hiệu quả mong muốn.
Bận bịu chuyện này chuyện kia, hắn thường xuyên quên ăn cơm.

Sau một thời gian dài như vậy, cậu Quý cuối cùng cũng bị đau dạ dày.

Bác sĩ nói không hết bệnh trong chốc lát được, phải từ từ điều trị, nhưng Quý Thuần Tiêu không có lòng kiên trì, cứ vài ba bữa bệnh lại tái phát.
Khi bị đau dạ dày, Trần Tự sẽ để hắn gối đầu lên đùi mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn, chờ cậu nhà ổn hơn liền nhanh chóng vào bếp nấu cháo nóng bồi bổ dạ dày.

Dù có lúc đêm hôm khuya khoắt, Trần Tự cũng có thể giữ được tỉnh táo, khoác áo ngồi ở đầu giường xoa bụng cho Quý Thuần Tiêu cả đêm.
Quý công tử trước đây đều là người được phục vụ, Trần Tự không ngờ tới hắn cũng có thể chăm sóc người khác thế này.

Cậu nằm trên giường nhìn Quý Thuần Tiêu luống cuống chạy tất bật khắp nơi, khóe môi bất chợt cong lên.
"Em đã đỡ hơn chưa?"
Quý Thuần Tiêu đổi cốc nước đã nguội, lại gần sờ trán Trần Tự.
Mặc dù hiện giờ cậu cũng không có cảm giác ổn hơn là bao, nhưng Trần Tự không quen làm phiền tới người khác, cậu suýt nữa đã vô thức đáp rằng mình đã đỡ nhiều rồi.

Nhưng trước khi mở miệng, hai mắt Trần Tự khẽ chớp chớp, cậu do dự mấy giây rồi ngập ngừng nói thật lòng: "...!Vẫn khó chịu lắm."
"Ôi..." Quý Thuần Tiêu nhíu chặt mày, đau lòng nhìn cậu.
"Làm thế nào để em thấy dễ chịu hơn bây giờ?" Cậu Quý khẽ xoa hai má Trần Tự.
Điều này nghĩa là cậu có thể đưa ra yêu cầu đúng không?
Trần Tự nhắm mắt lại, cậu tin rằng mình rất cứng cỏi và dũng cảm, nhưng trước giờ cậu vốn không có can đảm đưa ra yêu cầu.

Cậu luôn trong tâm thế lấy lòng, dâng hiến, cúi mình nhìn lên, không dám đưa ra bất kỳ đòi hỏi nào.

Trần Tự và Quý Thuần Tiêu đều phải nếm chịu trái đắng của một tình yêu lệch lạc như vậy rồi, bây giờ được làm lại, liệu cậu có thể đi bước đầu tiên để thay đổi hay không đây?
Dưới ánh đèn, hàng mi dài của Trần Tự khẽ run rẩy, cậu mở mắt ra, vành mắt đã hoe đỏ.

Trần Tự mềm giọng nói nhỏ: "Quý Thuần Tiêu, em muốn ăn canh bách hợp táo đỏ."
Dáng vẻ đáng thương này khiến đáy lòng cậu ấm nhộn nhạo, Quý Thuần Tiêu dém chăn cho Trần Tự, cúi đầu hôn lên trán cậu.
"Được, để anh bảo người nấu cho em."
Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng Trần Tự dỗ cậu ngủ ngon, ra ngoài gọi điện thoại nhờ đầu bếp ở nhà bắt đầu nấu canh.
Kim đồng hồ chỉ số mười một, xem như là đã khuya nhưng Quý Thuần Tiêu không do dự mà leo tường ra ngoài trường học.

Sau khi trở về nhà, hắn đứng trực trong bếp đợi đến khi canh chín, cẩn thận cất đồ vào hộp giữ nhiệt rồi trở lại trường học, vừa đi vừa về mất hơn hai tiếng nhưng cậu Quý cũng không thấy mệt mỏi.
Khi trở lại Trần Tự đã ngủ say, Quý Thuần Tiêu không nỡ lòng đánh thức cậu bèn đặt canh trên mặt bàn, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa gò má ửng hồng của Trần Tự.
Ngắm một lát, hắn lẩm bẩm thật khẽ:
"Tiểu Trần Tự, ban đêm chăn mền xô lệch thì làm sao đây?"
"Lỡ như muốn uống nước không ai lấy được cho em phải làm sao bây giờ?"
"Vậy nên em cần anh nằm ngủ cùng em đúng không nào?"
Hắn nhìn chăm chú Trần Tự đang say giấc vài ba giây, tuyệt vời, vợ không từ chối tức là đồng ý rồi.
Cậu Quý lần đầu chịu thiệt chen chúc trên chiếc giường nhỏ nhưng rất vui vẻ chịu đựng.

Hắn ôm Trần Tự vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Canh bách hợp táo đỏ tốn hết hai giờ đồng hồ nằm lẻ loi trên bàn nhưng Quý Thuần Tiêu cũng không cảm thấy tấm lòng mình uổng phí, dù sao đó là hộp cơm giữ nhiệt, sáng mai Trần Tự có thể ăn ngay nếu muốn, không muốn ăn cũng không sao, hắn về nhà nấu nồi mới cho cậu là được.
Quý Thuần Tiêu đã biết rõ từ lâu, rằng mình sẽ luôn đồng ý mọi yêu cầu của Trần Tự..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK