Buổi tối trong căn phòng được trang trí vô cùng ấm cúng nhưng lại làm cho con người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu đến tận xương thịt.
Một góc nhỏ trong căn phòng một cô gái ngồi ôm lấy đầu gối mình nước mắt không ngừng chảy, những giọt nước mắt pha lẫn với những giọt máu đỏ từ tay cô chảy ra.
Cô từ khi sinh ra cho đến lớn lên luôn được sự bao bọc, che chở của ba mẹ mình nhưng từ khi cô quyết định lấy anh thì cô đa, anh biết số phận cùng với địa vị của mình sẽ trở nên thảm hại. Nhưng vì yêu anh, thứ tình yêu mà cô đã trọn giành cho anh suốt bao năm trời vẫn không được đáp trả. Cô thật rất yêu anh, có thể vì anh mà mất cả mạng sống nhưng anh, anh chưa từng nghĩ như vậy.
Anh nghĩ cô là loại phụ nữ nhơ nhuốc, vì tiền mà bán thân làm mất đi tôn nghiêm và là kẻ chỉ muốn tiếp cận anh để được tài sản. Anh đã sai ? Sai ngay từ suy nghĩ đầu tiên của mình nhưng anh nào đã biết mình sai chứ !
. Bảo bối ! Con yên tâm mẹ nhất định sẽ để con an toàn chào đời. Có một cuộc sống thật hạnh phúc, mẹ nhất định sẽ lại tất cả những gì mà ả ta người phụ nữ giả tạo đó đã cướp đi của mẹ con mình.
« cạch »
Âm thanh chiếc cửa vừa phát lên phía sau cánh cửa là một người phụ nữ trung niên gương mặt hiền hậu, trên tay cầm một mâm thức ăn tiến lại gần bàn bên cạnh giường đặt mâm thức ăn xuống. Rồi tiến lại phía cô nắm lấy bàn tay cô nói
. Thiếu phu nhân con đau lắm sao ?
. Dì ! Dì ra ngoài đi ! Con không muốn liên luỵ dì đâu !
. Thiếu phu nhân con nên nghỉ đến đứa bé trong bụng mà ăn ít cháo, uống một ít sữa. Còn việc có liên luỵ dì hay không con đừng lo
. Dì à, sao dì biết........
. Con nghĩ dì sống đến tuổi này rồi mà chuyện này không biết sao ?
. Dì à, xin dì xin dì đừng nói với Dương, con không muốn anh ấy biết đến cái thai này, nếu anh ấy biết nhất là sẽ....
. Dì hứa với con ! Giờ thì con lại ăn ít cháo đi !
. Vâng ạ
. Còn vết thương này nhất định phải bôi thuốc thật tốt nếu không sẽ để lại sẹo
. Con biết rồi !
Sảng đứng dậy đi lại ghế ngồi xuống và cầm chén cháo lên ăn mít ít. Sau khi ăn no và cũng bôi thuốc xong cô đã ngủ thiếp đi do quá mệt mỏi.
~
Thư phòng
Cuộc trò chuyện vừa rồi của cô và bà Chu, Dương Thiên đứng bên ngoài đã nghe được hết tất cả. Anh vừa rất vui cũng vừa rất buồn, anh vui vì anh lại có thêm một đứa con nhưng niềm vui lại ít hơn nỗi buồn cùng với sự tức giận trong lòng anh. Anh cau mày lại khi nhớ lại việc cô cầu xin bà Chu đừng nói với mình về việc cô mang thai.
Anh không phải tức giận vì cô không nói cho anh biết mà là anh nghĩ cô muốn giấu anh là vì đứa trẻ cô đang mang không phải con anh mà là con của tên Tề Nghiêm.
Anh có thể sẽ rất vui nếu cô nói cho anh biết. Nhưng không cô lại giấu anh, chẳng lẽ những gì anh nghĩ là đúng. Đứa trẻ trong bụng cô là con của tên đàn ông đó.
Trong đầu anh lúc này hiện lên một suy nghĩ đó là mong đứa con cô đang mang là con của mình nhưng sao có thể. Cô đã nói với anh cô không yêu anh, hận anh đến tận xương máu, người cô yêu là Tề Nghiêm tên học trưởng khốn kiếp đó.
Anh đâu tên cô tại sao lại mong cô mang con của anh. Chẳng lẽ trong lòng anh thật sự đã có hình bóng của cô ?
Anh cố dập tắt ý nghĩ điên rồ đó bằng cách trấn tỉnh mình lại
. Dương Thiên à ! Mày đừng mong đứa trẻ đó là con của mày nữa. Nó thật sự không phải con mày đâu.
Hết chap 12
Danh Sách Chương: