Ai cũng nhìn ra tâm trạng hắn không tốt, vừa đi vào Nguyễn Nhứ đã lên tiếng chào hắn: “Cậu về rồi.” Trình Cảnh Ngữ lãnh đạm gật đầu một cái nói tiếng ừ, đặt cái túi trong tay lên bàn Đồng Thanh Nhất, lại xoay người đi ra ngoài.
Đồng Thanh Nhất nằm thẳng đơ trên giường, có động tĩnh cũng không thèm nhìn, cho đến khi lần thứ hai nghe thấy tiếng đóng cửa, mới lặng lẽ trở mình.
“Cậu ấy đem cơm về cho cậu nè,” Bầu không khí có chút lúng túng, ngữ điệu giả vờ thoải mái của Nguyễn Nhứ phá vỡ sự yên lặng, “Là cơm rưới của Chu Ký, quán đó phải xếp hàng thật là lâu, mau xuống ăn đi, lát nguội là không ngon đâu.”
*cơm rưới: tương tự cơm dĩa, cơm phần bên mình, trực tiếp để đồ ăn lên trên cơm trắng chứ không tách riêng
“Cám ơn cậu, nhưng tôi không có khẩu vị, cứ để đó đi.” Đồng Thanh Nhất ấm ức trả lời.
Nguyễn Nhứ le lưỡi, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Bách Hướng Địch, bạn trai sang thành phố bên cạnh thăm ông ngoại bà ngoại rồi, hai ngày không gặp, nhớ anh.
“Anh, nói chuyện này với anh nè.”
“Làm sao vậy?”
“Em đoán, Tiểu Nhất hình như biết Cảnh Ngữ thích cậu ấy, vừa rồi Cảnh Ngữ về, Tiểu Nhất cũng không nói chuyện với cậu ấy. Bây giờ bầu không khí trong ký túc xá lạ lắm anh, anh mau về đi (。╯Д╰。)”
“Em đừng xen vào, để cho hai người đó mất tự nhiên đi. Ngày mai anh về, ngoan.”
Nguyễn Nhứ đánh chữ sẽ phát ra một chút âm thanh, Đồng Thanh Nhất nghe tiếng cậu ở bên dưới gõ màn hình điện thoại, nhất định cậu đang nhắn tin với Bách Hướng Địch, trong lòng có hơi vô vị.
Đến khi ký túc xá sắp tắt đèn, Trình Cảnh Ngữ mới về. Hắn nhìn hộp cơm nguội lạnh không động đến trên bàn Đồng Thanh Nhất, xách lên trực tiếp ném vào thùng rác.
Sau đó không nói chuyện với bất kỳ một ai, rửa mặt xong thì lên giường ngủ.
Đồng Thanh Nhất nghe thấy tiếng túi ny lon ma sát, cùng tiếng cơm bị ném vào trong thùng một cái “Bịch”, như đang đập lên người mình. Cậu run một cái, kéo chăn lên, lăn qua lộn lại thật lâu, làm sao cũng không ngủ được.
Tại sao người khác đều biết Trình Cảnh Ngữ là gay, chỉ có mình bị chẳng hay biết gì. Ban đầu chẳng qua chỉ là suy đoán, bây giờ cua gắt quá, đầu mũi tên chỉ vào mình rồi.
Với ai cũng phải có thời gian phản ứng chứ?
Trình Cảnh Ngữ quạo cái gì chứ, thật là, y chang con nít.
Nhưng cậu theo bản năng không nghĩ sâu, bản thân vẫn không muốn thừa nhận, là đang trốn tránh cái gì đây?
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Đồng Thanh Nhất và Trình Cảnh Ngữ giống như rơi vào một vòng chiến tranh lạnh vô hình. Rõ ràng không mâu thuẫn gì, hai người lại tự hiểu mà không nói với nhau câu nào.
Trong lòng Đồng Thanh Nhất rất khó chịu, cậu không biết tại sao sự việc lại phát triển thành thế này. Cậu không muốn chiến tranh lạnh với Trình Cảnh Ngữ, nhưng còn chưa chuẩn bị xong việc đối mặt với tình cảm của Trình Cảnh Ngữ, vừa rối rắm vừa không biết làm sao, cuống cuồng đến mất ngủ còn nóng trong người, trên trán mọc một nốt mụn sưng đỏ.
Tình trạng như thế kéo dài ba ngày. Đồng Thanh Nhất không nhịn được, trong lòng cậu sinh ra một sự tủi thân vô hình, không muốn đối mặt với gương mặt không biểu cảm và thái độ lạnh lùng của Trình Cảnh Ngữ nữa.
Chiều hôm đó không có tiết, Nguyễn Nhứ và Bách Hướng Địch ra ngoài rồi, ký túc xá chỉ còn hai người. Đồng Thanh Nhất dùng hết tâm lực tìm lời, phiền não cào tóc, vô tình đụng phải nốt mụn trên trán, khiến cậu đau kêu thành tiếng.
Trình Cảnh Ngữ nghiêng đầu, nhìn Đồng Thanh Nhất che trán hít hơi, từ trong ngăn kéo lấy ra một tuýp kem, ném lên bàn cậu.
Đồng Thanh Nhất giật mình, lòng nghĩ đây là một cơ hội tốt để nói chuyện, vội vàng nói: “Cám ơn cậu nha, Cảnh Ngữ.”
“Dao Sắc ra rạp rồi.” Điên khùng một câu nói.
Đồng Thanh Nhất lập tức kịp phản ứng, tiến tới bóp vai Trình Cảnh Ngữ, cười nói với hắn: “Vậy lát nữa cậu đi xem với tôi đi.”
“Ừ.”
Bộ phim này là phim Đồng Thanh Nhất mong đợi nửa năm, định chừng nào ra rạp thì la hét muốn cùng Trình Cảnh Ngữ đi xem, gần đây bởi vì chuyện phiền lòng này, mà quên bén.”
Mặc kệ tình cảm hay không tình cảm, xem phim trước rồi nói sau, phim là vô tội, Đồng Thanh Nhất nghĩ như vậy.
Bọn họ mua vé ở rạp gần nhất, lúc chọn chỗ ngồi không có vị trí đẹp, chỉ có hàng thứ nhất và hàng cuối cùng là có ghế kế nhau, Đồng Thanh Nhất chọn hàng cuối cùng.
Trình Cảnh Ngữ đi mua một túi bắp rang, một ly coca.
“Ủa, sao cậu chỉ mua một ly coca?”
“Không khát.”
Được rồi, Đồng Thanh Nhất không hỏi nhiều nữa, dù sao Trình Cảnh Ngữ bình thường cũng không hề uống nước có ga.
Hai người vào phòng chiếu phim, bắp rang được để lên tay vịn ở giữa. Phim chiếu được một nửa, Trình Cảnh Ngữ vỗ tay Đồng Thanh Nhất nói: “Có hơi khát, tôi ra ngoài mua nước.”
Đồng Thanh Nhất từ bên cạnh đưa nước của mình cho hắn, “Đừng, đang đến khúc gay cấn, bây giờ ra ngoài sẽ không nắm được tình tiết, uống của tôi đi.” Trình Cảnh Ngữ dừng hai giây, uống một hớp nước từ tay Đồng Thanh Nhất. Đồng Thanh Nhất không để ý, cũng cúi đầu uống một hơi, lại để nước về chỗ cũ.
Phim kết thúc, Đồng Thanh Nhất đang chờ hậu trường cuối phim, cảm giác được tầm mắt nóng bỏng bên cạnh, trong lòng có hơi rối bời, nhắm mắt nghiêng đầu hỏi “Sao vậy?”
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh sáng mờ mờ, ánh mắt của Trình Cảnh Ngữ có vẻ rất sắc bén. Lúc này đèn bỗng nhiên sáng lên, có hơi chói mắt, Đồng Thanh Nhất theo phản xạ nhắm mắt lại, mấy giây sau mới mở ra.
Ánh mắt như ăn thịt người vừa rồi lại không thấy, Trình Cảnh Ngữ cầm rác lên, “Không sao, đi thôi.”
“À à, đi.” Là lỗi giác ư, Đồng Thanh Nhất trốn tránh không nghĩ nữa.
Khỏi rạp chiếu phim mới phát hiện, vừa rồi còn không chưa coi hậu trường cuối phim!
Haiz, đáng tiếc.
Buổi tối hai người đi ăn lẩu, không khí giống như trước kia vậy, nhưng những nơi lặng lẽ thay đổi, đến bản thân cậu cũng chưa từng nhận ra.
Đồng Thanh Nhất cũng muốn vạch trần, chỉ cần Trình Cảnh Ngữ không nói, cậu sẽ coi như cái gì cũng không biết, quan hệ của họ tốt như vậy, đừng nên vì chuyện này mà phá hư tình cảm vốn có.