Trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng tim đập cuồng loạn của hai người, rõ rõ ràng ràng không thể nào coi như không thấy, Lâm Tiêu há miệng thở dốc, vừa định nói chuyện, Tô Bạch đã căng thẳng giành lời trước: Cái kia, cửa khóa chưa?
Lâm Tiêu giọng nói khô khốc: … Khóa rồi.
Tô Bạch cũng nuốt nuốt nước miếng, nói năng có chút lộn xộn: Kia, vậy là tốt rồi, nghe nói gần đây trong ký túc xá có trộm, còn có người… mất máy tính.
Lâm Tiêu cười nhẹ một tiếng, hỏi: Tô Bạch, cậu căng thẳng sao?
Kỳ thật bản thân Lâm Tiêu cũng căng thẳng.
Tô Bạch liếm liếm môi, miệng lưỡi khô khan không biết nói gì, đầu óc lộn xà lộn xộn, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra lúc chạng vạng hôm nay, vì thế lời còn chưa qua não suy xét đã bật ra, muốn bổ khuyết sự yên lặng khiến người ta hoảng loạn trong phòng: Đúng rồi, buổi tối hôm nay học trưởng gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nói…
Lâm Tiêu nghiêng người, nằm nghiêng đối diện Tô Bạch, thanh âm thấp thấp, rất không cao hứng: Anh ta lại nói gì?
Mẹ nó âm hồn không tan.
Tô Bạch có chút hối hận, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu nói tiếp: Anh ấy nói, anh ấy thích tôi, ngộ nhỡ tôi không theo đuổi được cậu, liệu có thể suy xét đến anh ấy không.
Lâm Tiêu tức khắc hối hận sao hôm nay mình lại không dứt khoát đánh nhau một trận với học trưởng, lát sau mới hỏi Tô Bạch: Vậy cậu trả lời anh ta thế nào?
Trong bóng đêm Tô Bạch thấy không rõ ánh mắt Lâm Tiêu, nhưng vẫn rũ mi mắt xuống, từng chữ từng chữ nghiêm túc: Tôi nói, cảm ơn học trưởng, nhưng nếu không theo đuổi được Lâm Tiêu em sẽ không suy xét tìm người khác, em muốn cả đời làm nghiên cứu khoa học, toàn tâm toàn ý cống hiến cho tổ quốc.
Cũng không biết học trưởng nghe xong lời này thì có biểu tình gì…
Lâm Tiêu trầm mặc một lát, đầu tiên là bị phong cách cán bộ kỳ cựu của Tô Bạch chọc cười, ngay sau đó, từng câu từng chữ mang theo chút ngại ngùng ấy giống như hạt mầm gặp gió xuân nảy mầm trong lòng anh, lan ra từng mảnh từng mảnh, cào đến mức cả người từng đợt khó nhịn, hận không thể hung hăng nắm lấy mới có thể thoải mái.
Mẹ nó, tên thiểu năng trí tuệ này cố ý đúng không, Lâm Tiêu cắn răng.
Lúc này, Tô Bạch lại nhẹ nhàng hỏi một câu: Tôi đến cùng có thể theo đuổi được cậu không đây…
Lâm Tiêu chỉ cảm thấy lỗ tai ù ù toàn tiếng máu chảy trong cơ thể, trái tim không biết mệt mỏi tốc độ bơm máu điên cuồng đột nhiên đánh thẳng vào màng nhĩ, Lâm Tiêu đột nhiên không hề dự định trước đè lại gáy Tô Bạch, dùng cơ thể mình áp cậu trên tường, ngay sau đó như ma ám đột nhiên hôn xuống. Đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu hôn người khác, nhưng thuần thục cực kỳ, phảng phất như không thầy tự hiểu, anh hung hăng mà, không màng tất cả mút vào liếm láp bờ môi cái lưỡi mềm mại phấn nộn ướt át của Tô Bạch, Tô Bạch kêu rên lên như động vật nhỏ, ánh mắt e lệ mà ngây thơ, hơi thở thoải mái tươi mát như cây cỏ, đáp trả vụng về mà kịch liệt, đồ vật giữa hai chân nhanh chóng vừa cứng vừa nóng lên… Đủ loại mảnh nhỏ ấn tượng ùn ùn kéo đến, dũng mãnh tiến vào óc.
Từ thời thiếu niên làm bạn bên người mình, bất tri bất giác lặng lẽ lấp đầy tất cả khát khao dục vọng của bản thân, thiếu niên ngây ngô mà tốt đẹp ấy, tại một khắc này, rốt cuộc ngã xuống từ đám mây mộng ảo, nặng nề đập vào vòng ôm của Lâm Tiêu.
Mềm như vậy, nóng như vậy, ngon miệng như vậy.
Tô Bạch bị Lâm Tiêu ấn chặt vào tường, động cũng không thể động, khi rời môi ra còn bướng bỉnh nói: Rốt cuộc, đến cùng là có theo đuổi được cậu không, cậu cái gì cũng chưa nói đã hôn tôi…
Lâm Tiêu cơ hồ rống lên: Được! Được rồi! Em đồ ngốc này! Em theo đuổi được rồi!
Tô Bạch trong bóng tối lộ ra nụ cười tươi, sáng ngời đến mức Lâm Tiêu cảm thấy mình có thể thấy rõ ràng: Cậu xác định sao? Cậu muốn yêu đương với tôi sao?
Lâm Tiêu lại hung hăng hôn hôn môi Tô Bạch, kích động nói: Xác định, anh muốn yêu đương với em, em là của anh.
Tô Bạch đỏ mặt nghiêm túc sửa đúng: Là em theo đuổi anh, anh là của em mới đúng.
Lâm Tiêu hận không thể cắn cậu một ngụm: Em theo đuổi anh? Anh luôn cảm thấy mình cho không người ta.
Tô Bạch cúi đầu cười ngây ngô, không thể tin được duỗi tay sờ sờ mặt Lâm Tiêu: Sao anh lại đột nhiên đồng ý với em, quả thực giống như mơ vậy… Em vốn chuẩn bị thật nhiều nến, mấy ngày nữa buổi tối tới dưới tầng phòng ngủ của anh cắm thành hình trái tim đấy.
Lâm Tiêu khóe miệng run rẩy: Vậy sao.
Tô Bạch chôn đầu nhỏ vào ngực Lâm Tiêu, kích động nói: Bằng không ngày mai em liền làm cho anh, coi như chúc mừng chúng ta chính thức yêu đương.
Lâm Tiêu khẩn trương suy nghĩ đối sách một phen, nói: Vậy em làm trong phòng ngủ cho anh xem đi, dưới tầng… gió lớn.
Tô Bạch gật gật đầu: Anh nói rất đúng, vậy cũng được.
Lâm Tiêu tức khắc nhẹ nhàng thở ra.