"Nhất định hôm nay chị phải làm xong năm bộ đề này." Đường Nùng khí phách hăng hái mà nói.
"A." Tần Vi cười lạnh.
"Nhất định học tỷ sẽ làm được." Từ Mạch săn sóc đem một ly hồng trà nóng đặt ở trên bàn cô.
"Ai, tiểu học đệ, chị mạo muội hỏi một câu, hai người đang ở bên nhau sao?" Tần Vi láo liếc nhìn xung quanh một chút, xác định không có bóng dáng Sở Liên mới dám nói.
"Không đâu, em cùng học tỷ chỉ là bạn bè." Từ Mạch mỉm cười nói, thuận tay đem một ly trà chanh đưa qua.
"Oa, em cư nhiên lại nhớ rõ chị thích uống cái này, quá săn sóc, cảm ơn em!" Tần Vi còn muốn thăm dò một chút thì lại bị dời lực chú ý.
Nửa giờ sau.
Đường Nùng lời thề son sắt chắc nịch mà nói "Phải làm xong năm bộ đề thi", đã nằm trên bàn ngủ đến trời đất tối sầm.
Cô nghiêng một bên mặt, vừa lúc đối diện với Từ Mạch, Từ Mạch đang viết bài thì bỗng dưng ngừng lại. Hắn si mê ngắm nhìn Đường Nùng, ngày thường cô hoạt bát hiếu động, một đôi mắt xinh đẹp mà giảo hoạt, nhưng trái lại dung nhan lúc cô ngủ lại vô cùng trầm tĩnh, lông mi dài như cánh buớm buông xuống, đôi khi lại tinh nghịch mà rung rung một chút.
Từ Mạch nhịn không được mà duỗi tay sờ sờ mặt cô, khi đầu ngón tay chạm đến làn da mềm mịn kia, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền khắp toàn thân, làm tâm thần hắn nhộn nhạo.
Lúc này, ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người, Từ Mạch giương mắt nhìn lên.
Là Sở Liên.
Từ Mạch nheo mắt lại, ngón tay lại không có ý tứ muốn thu hồi, vẫn luôn dừng lại ở trên mặt Đường Nùng.
Thấy được động tác thân mật của Từ Mạch, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú của Sở Liên xanh mét, hắn lạnh như băng mà nhìn Từ Mạch, trong mắt tràn ngập cảnh cáo.
Khóe môi Từ Mạch không rõ mà gợi lên một nụ cười, ngón tay chậm rãi ở trên mặt Đường Nùng vuốt ve, đến gần lỗ tai cô, nhẹ nhàng đem sợi tóc nghịch ngợm rơi xuống vén vào bên tai, động tác hắn tràn đầy si mê cùng lưu luyến.
Từ Mạch cúi xuống, trước tiên ở trên mặt cô hôn một chút, sau đó lại sát lỗ tai cô, vươn lưỡi ra liếm liếm.
Tức khắc Sở Liên máu dồn lên tới não, bị động tác khiêu khích của hắn làm cho mất đi lý trí. Hắn dùng sức đá văng cửa phòng học, bước nhanh đi đến.
Mọi người trong phòng học đều đang tự học, không có ai chú ý tới động tác của bọn họ, nhưng lúc này nghe được một tiếng vang lớn, làm ai cũng giật nảy mình, vừa nhấc đầu lên liền thấy được Sở Liên nổi giận đùng đùng tiến vào.
Đường Nùng cũng bị tiếng đá cửa này làm thức giấc, vẻ mặt cô mê mang mà ngồi dậy, liền nhìn thấy Sở Liên đứng ở bên người, xách cổ áo Từ Mạch lên, đánh vào mặt hắn một quyền.
Từ Mạch lại cố ý không né, một quyền này không nghiêng không lệch mà đánh vào mặt hắn, đầu của hắn bị đánh trật, thân thể lảo đảo muốn ngã.
Tần Vi ở bên cạnh sợ tới mức hét lên một tiếng, cô chạy nhanh đi đỡ lấy Từ Mạch.
Từ Mạch xoa xoa vết máu ở khóe miệng, lúc hắn chạm mắt với Sở liên, đôi mắt hắn không hiện lên sự sỡ hại, mà trái lại là đắc ý, mưu đồ thực hiện được.
Đổ dầu vào lửa, Sở Liên tức giận muốn tiến lên đánh hắn, nhưng lại bị một bàn tay tát vào mặt, cả khuôn mặt hắn lệnh về một bên.
Hắn lùi lại vài bước, khó tin mà nhìn Đường Nùng đứng che chở Từ Mạch.
"Sở Liên, cậu điên rồi sao?"
Lúc này Đường Nùng đang nhíu mày nhìn hắn, ngữ khí chất vấn lạnh như băng, trong ánh mắt xuất hiện sự phiền chán chưa bao giờ có.
Ánh mắt của cô hẳn là ôn nhu, sáng ngời, quyến luyến...... Phảng phất như biết nói, nhưng vì cái gì cô lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn...
Cảm giác đau đớn như bị dao đâm từ từ lan tràn ở trong lòng hắn, Sở Liên khó chịu đến hít thở không thông, hốc mắt hắn hơi hơi đỏ lên, ngơ ngẩn mà nhìn Đường Nùng xoay người sang chỗ khác đỡ Từ Mạch. Rốt cuộc hắn vẫn quay đầu, bước chân lảo đảo mà rời khỏi phòng học.
Bóng dáng hắn cô đơn, buồn bã không sao tả xiếc.
"A Mạch, lại đây để chị nhìn xem."
Thẳng đến khi hắn rời đi, Đường Nùng đều không quay đầu lại xem Sở Liên dù chỉ một cái, cô nâng cằm Từ Mạch lên, móc khăn giấy ra, thật cẩn thận mà xoa vết máu bên khóe miệng của hắn.
Nhìn biểu tình chuyên chú mà nghiêm túc của cô, Từ Mạch si ngốc mà nhìn.
A Nùng A Nùng, A Nùng của hắn.
Giờ phút này trong ánh mắt cô chỉ có một mình hắn, duy nhất một mình hắn.
Cứ nhìn em như vậy đi, chỉ nhìn em, nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này thì thật tốt, không một ai có thể chen vào, không một ai có thể cướp A Nùng của hắn đi.
Tần Vi lo lắng mà nói: "Không nghĩ tới Sở Liên là loại người như vậy, tại sao hắn lại có thể đánh người a, thật ngu ngốc."
"......" Đường Nùng cũng không nghĩ tới, rốt cuộc cô cùng Sở Liên một tháng sớm chiều bên nhau, xảy ra việc gì hắn cũng luôn luôn rất rất bình tĩnh.
"A Nùng, cậu nói xem liệu có phải Sở Liên chịu đả kích gì đó, làm ra hành động mất khống chế không a?" Tần Vi có chút khẩn trương mà kéo tay Đường Nùng qua: "Tớ, tớ thấy biểu tình lúc hắn rời đi cũng không tốt lắm, tốt nhất mấy ngày nay cậu đừng ra ngoài một mình, có việc gì thì chúng ta đi cùng nhau."
"Hắc, lúc trước có vài người cũng hành động điên cuồng như vậy, cuối cùng không có việc gì xảy ra. Cậu sợ cái gì, tớ nghĩ hắn sẽ suy nghĩ thông suốt thôi." Đường Nùng vỗ vỗ lưng cô, an ủi nói.
Trước kia Đường Nùng có rất nhiều người theo đuổi, vô cùng hoa tâm, số người đã từng hẹn hò với cô thì không cần phải nói, nhiều đến không kể hết. Trong đó có vài người vì bị cô đá mà làm ra những hành động điên cuồng, ví dụ như dây dưa đe dọa gì đó.
Lúc đầu cô cùng Tần Vi đều rất sợ hãi, bất sau những người đó sau một đoạn thời gian dây dưa thì không làm phiền nữa, đại khái là cảm thấy không có hứng thú.
Hơn nữa vốn dĩ Đường Nùng cũng không quan tâm mấy, dần dà thì loại chuyện này thành thói quen.
Từ Mạch nhìn tay cô bị Tần Vi nắm chặt, nhíu mày một chút, hắn tự nhiên mà kéo Đường Nùng qua, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng trấn an: "Học tỷ không cần lo lắng, em sẽ bảo vệ học tỷ."
Đường Nùng gật gật đầu, Từ Mạch mắt đối mắt với cô, tim hắn lại bắt đầu đập nhanh như muốn bay ra ngoài, khuôn mặt tinh xảo bởi vì ngượng ngùng mà hơi hơi phiếm hồng.
Đường Nùng thấy Từ Mạch như vậy, đột nhiên lại nghĩ tới lúc trước cô rất thích dáng vẻ này của hắn, vì thế cô nhịn không được mà vươn tay nhéo nhéo mặt hắn.
"A Mạch, chị phát hiện em lớn lên thật sự rất đẹp." Đường Nùng làm lơ sắc mặt xem thường của Tần Vi, mị mị mà đùa giỡn thiếu niên.
Làn da này cũng thật tốt quá, so với nữ sinh còn trắng mềm hơn.
Đã rất lâu rồi hắn không thấy Đường Nùng đối xử với hắn như vậy, hạnh phúc bất ngờ ập vào tâm hắn.
"Học, học tỷ, em, em còn có chút việc...trước, đi trước." Cuối cùng, Từ Mạch vẫn chịu không nổi đùa giỡn của cô mà rời đi.
Hắn hốt hoảng mà ra khỏi phòng học, sau khi đóng cửa lại, hắn mới dám vuốt ve nơi bị Đường Nùng chạm qua, hắn sợ một lúc nào đó hắn không khống chế được mà bổ nhào lên người cô mất.
Kì thi cuối kỳ chấm dứt thì liền tiến vào kỳ nghỉ. Mỗi kỳ nghỉ, đám bạn thân luôn tụm lại liên hoan du lịch, và Đường Nùng cũng là một trong số đó.
Mỗi ngày Đường Nùng cùng Từ Mạch đi đâu cũng có đôi có cặp, lại còn không chịu xác định quan hệ, quả thật là trên tình bạn dưới tình yêu.
Sở Liên vẫn kiên trì đến tìm nàng, nhưng Đường Nùng lại vô tâm vô phổi không để ý, Từ Mạch lại nhiều lần chen vào làm khó dễ, hai người vẫn như cũ không có dấu hiệu quay lại.
Màn đêm dày đặc bao phủ, lúc này trời đã khuya khoắt, chỉ có vài ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường chiếu vào, Sở Liên lảo đảo mà lê lết trên đường.
"A Nùng...... Vì cái gì, vì cái gì em lại đối xử với anh như vậy." Hắn uống rất nhiều rượu, tự mình lẩm bẩm.
Chỗ ngoặt ven đường, một thân ảnh mảnh khảnh lười biếng dựa vào tường, ánh sáng hắt lên sườn mặt càng làm hắn thêm tuyệt sắc khuynh thành. Hắn chậm rãi quay đầu lại, nụ cười mang theo một ít trào phúng.
"Là mày." Ánh mắt Sở Liên lạnh xuống.
Từ Mạch thấp giọng cười, động tác lười biếng mà lại gần hắn, đáy mắt lại lộ ra một tia suиɠ sướиɠ.
Sở Liên không rõ nguyên do, còn chưa kịp nghĩ tại sao hắn lại xuất hiện ở đây thì đột nhiên cảm giác được bụng sườn đau xót, một con dao lạnh băng thọc vào bụng hắn.
Hắn đau đến cong eo xuống, gian nan ngẩng đầu lên, thứ hắn thấy chính là nụ cười điên cuồng vặn vẹo của Từ Mạch.
"A, nếu cô ấy biết mày là loại người này, chắc chắn cô ấy sẽ không thích mày."
Con dao bị rút ra, Sở Liên nghĩ hắn tha mình nhưng hắn lại thọc vào một lần nữa.
Sở Liên ngã trên mặt đất, hắn loáng thoáng nghe được tiếng cười gần như điên cuồng của Từ Mạch
"Những kẻ cướp A Nùng của tao, đều đi tìm chết đi, đều biến mất đi. A Nùng, cô ấy là của tao, chỉ có thể là của tao."
Còn tiếp...