Từ Chấn cũng không trả lời nàng ngược lại chôn mặt vào trên vai nàng, thở dốc nặng nề truyền vào trong tai của nàng.
Vừa rồi bị ánh mặt trời chiếu vào đã làm cho hắn suy yếu không thôi, hơn nữa tức giận cùng ôm hôn khiến hắn không chịu nổi ngã xuống.
Vũ Lâm sửng sốt một chút mới nhìn ra sắc mặt hắn không bình thường, mồ hôi lạnh chảy ròng“Ngài không sao chứ? Ta đi tìm người đến giúp!”
Nàng thử muốn đẩy hắn ra nhưng hắn lại bắt lấy tay nàng nói:“Không được đi, ta bị thế này không thể để cho bất luận kẻ nào biết!”
Buồn cười, hắn chính là vua của một quốc gia sao có thể để thuộc hạ thấy bệnh trạng của mình? Hơn nữa người gây nên là nha đầu Mạc Vũ Lâm kia, lại càng buồn cười !
“Lúc này ngài đang bệnh còn lo chú ý nhiều thứ làm gì?” Không biết vì sao nàng lại rất lo lắng cho hắn.
“Ta nghỉ ngơi một chút là được, không cần kinh động bọn họ!”
“Nhưng......nhưng mà…….” Nàng do dự nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của hắn, nàng chỉ phải nghe theo.
Từ Chấn thở mạnh mấy hơi, đem mặt dán trên đùi nàng, “Như vậy tốt rồi, để ta yên tĩnh một lát.”
Vũ Lâm hoảng sợ động tác của hắn, nhưng nhìn thấy hắn mệt mỏi nàng vươn tay lại không nỡ đẩy ra hắn, ngược lại chậm rãi đưa lên trán hắn.
“Đừng nói, ta muốn ngủ một chút.” Từ Chấn nhắm mắt lại chậm rãi điều chỉnh hô hấp.
Thật im lặng, thật yên tĩnh, rất khó tưởng tượng bọn họ sẽ có thời điểm như vậy.
Trước lúc nàng phát hiện thì hai tay nàng đã không tự chủ mơn trớn đầu tóc của hắn, loại xúc cảm là vi diệu lại làm cho nàng luyến tiếc dừng lại động tác này.
Từ Chấn cũng không ngăn cản nàng, ngược lại nhích lại gần nàng thêm một chút.
Cứ như vậy hắn gối lên trên đùi nàng, để nàng dịu dàng vuốt ve, hai người không nói thêm gì nữa, yên lặng cảm nhận sâu sắc khoảng thời gian này.
Bộ dáng hắn ngủ xem ra đáng yêu hơn, nàng mỉm cười nghĩ tới, hắn là một người kỳ lại ở chung với hắn có khi không khí mưa giông, có khi lại nắng ráo tĩnh lặng, vừa cực đoan vừa khó giải thích.
Vũ Lâm chậm rãi nhắm mắt lại mơ mơ màng màng ngủ đi.
Khi lần nữa mở to mắt nàng phát hiện trong phòng chỉ có một mình, Từ Chấn không biết rời khỏi đây khi nào.
“Haizzz!” Không hiểu sao nàng lại có chút mất mát.
Nàng nhặt lên kim tuyến cầu, lặng lẽ mở ra cửa phòng, thấy bên ngoài đã hoàng hôn ánh mặt trời rực rỡ dần dần biến mất dưới dãy núi.
Nàng trở lại phòng làm việc, Kha Hân Khởi tựa hồ biết đã xảy ra chuyện gì, ngay cả hỏi cũng không hỏi nàng một câu.
Đến khi bầu trời hoàn toàn tối, Vũ Lâm chỉ yên lặng ngồi trước khung dệt, nàng không hiểu được bản thân bị làm sao, loại mùi vị vừa ngọt vừa chua xót nàng lần đầu tiên nếm thử đến.
Tóm lại đã đến đêm, công việc ban ngày cũng chấm dứt.
Đêm đó Vũ Lâm trở lại phòng ngủ, cẩn thận tắm rửa xong liền ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
Đúng vậy, ngẩn người, chỉ có thể ngẩn người, ngoại trừ vậy nàng có thể làm gì?
Gió nhẹ mát mẻ, ánh trăng trong suốt, tiểu kim xà chơi đùa vòng quanh cổ tay nàng, thật ra nàng không buồn nàng chỉ cảm thấy có chút tịch mịch.
Chẳng lẽ nàng đang chờ mong ai sao?
Đang lúc Vũ Lâm hết sức kinh ngạc suy nghĩ của mình, trên vai nàng đột nhiên có thêm hai bàn tay to, nàng sợ tới mức thét ra tiếng:“A!”
Nàng còn chưa kịp quay đầu lại đã bị một đôi cánh tay cường tráng ôm vào trong ngực, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, “Sợ như vậy? Thật vô dụng.”
Còn ai vào đây? Đương nhiên là xà vương Từ Chấn!
“Ngài...... đi sao không có tiếng động?” Nàng xoay người sang chỗ khác tim muốn nhảy ra khỏi ngực, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hắn bình thường đôi mắt lại khôi phục màu đen, nàng mới an tâm chút.
“Là nàng không có cảnh giác, như vậy không được .” Hắn trái lại trách cứ nàng.
“Tại sao phải có lòng cảnh giác?” Nàng không hiểu.
“Vấn đề thật đúng nhiều, dù sao sau này nàng cũng sẽ biết.” Hắn nói qua loa lãng tránh vấn đề.
Haizzz! Tại sao tất cả mọi người đều nói như vậy? Vũ Lâm thật sự không biết nỗi người trong xà quốc đều luôn thần bí.
“Nàng bắt đầu dệt vải rồi sao ?” Hắn lại hỏi.
“Ack...... Đúng vậy.”
“Dệt xong nhanh đem đến cho ta có nghe không?” Hắn đề cao âm lượng nói.
Nói chuyện thì cứ nói! Cần gì hung dữ như vậy? Nhưng nàng dường như không có thói quen không được.
“Nghe được!” Nàng không vui trả lời.
“Nàng đang dùng giọng gì ?” Hắn nheo đôi mắt thu hút, lần đầu tiên thấy nàng có ý phản kháng để hắn thật bất mãn.
“Ta......” Chính nàng cũng có chút kinh ngạc, cắn môi, ngập ngừng nói:“Nói như vậy không được sao?”
Nhìn vẻ mặt rất ư ủy khuất của nàng, hắn thế nào cũng không hung dữ được, rầu rĩ đưa tay sờ sờ môi đỏ mọng của nàng, lắc đầu với chính mình, sau liền kéo áo choàng bao quanh thân thể nàng.
“Haizz, nha đầu này!” Hắn thật giận bản thân, không thể tin hắn đã “Bớt giận” đơn giản thế.
Thân thể mịn màn của Vũ Lâm dán tại trước ngực hắn, ngẩng đầu hỏi:“Ngài lại muốn đưa ta đi nơi nào?”
“Ôm chặt ta là được, lỡ như ngã xuống dưới ta sợ không kịp cứu nàng.” Hắn không trực tiếp trả lời chẳng qua ôm chặt eo nhỏ của nàng, tiếp theo bay ra ngoài cửa sổ, phút chốc đã đến đám mây.
Vũ Lâm chỉ có thể ôm chặt cổ hắn, nàng không những sợ còn có kinh hoảng nhưng nàng đã dám hơi mở to mắt, nàng lúc này mới phát hiện thì ra bầu trời đêm đẹp như thế, sao cùng trăng đều gần sát nhau giống như duỗi tay ra là có thể đụng tới.
Từ Chấn nhìn cô mở to mắt nhịn không được cúi đầu khẽ hôn mí mắt của nàng, trong đó có tia sáng so với cảnh đêm càng làm hắn quyến luyến hơn.
Được rồi, hắn thừa nhận hắn muốn nàng, thật lâu trước kia đã quyết định muốn nàng, chẳng qua loại cảm giác giao trái tim cho người khác thật không tốt.
Nhưng có biện pháp gì đây?
Vừa được hắn hôn lên mí mắt, hai mắt mệt mỏi của Vũ Lâm dường như đột nhiên tan đi rất nhanh khôi phục tinh thần.
Nàng tự nói với chính mình, hắn chỉ muốn giữ cho nàng tỉnh táo nên mới hôn nàng ngoài ra không có ý gì khác, nhưng trong lòng nàng vẫn tự chủ được bối rối .
Mục đích của bọn họ là đến đỉnh ngọn núi cao lớn cũng là nơi nguy hiểm nhất, Vũ Lâm hai chân mới vừa chấm đất thiếu chút nữa đã bị cuồng phong thổi đi, may mắn Từ Chấn đã ôm chặt nàng.
“Trời ạ......” Nàng thật vất vả mới đứng vững.
“Cẩn thận một chút! Nha đầu ngốc.” Hắn thấp giọng mắng một câu, trong lòng nổi lên sợ hãi trước nay chưa từng có.
Sợ hãi? Hắn cũng sẽ có thời điểm sợ hãi?Gió đối với hắn mà nói là hưởng thụ, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy sợ hãi, mà tất cả là bởi vì sợ mất đi nàng!
“Chúng ta đến nơi này để làm gì?” Nàng ngưỡng mặt lên hỏi hắn mục đích đến đây.
“Vào trước.” Hắn hít sâu mấy hơi mới ôm chặt vai nàng, đưa nàng vào một sơn động hắc ám.
Vũ Lâm không nhìn thấy gì chỉ có thể đi sát bên cạnh hắn tiến về phía trước, nhiệt độ cơ thể hai người truyền cho nhau.
Đây là ảo giác sao? Nàng tự hỏi chính mình, nhất định là không khí không lưu thông