(Tiếp theo)
Với Courtney, cảm giác chẳng khác gì ngày đi học đầu tiên. Lạ lẫm, phấn khởi, sờ sợ, tràn ngập xúc động cùng một lúc. Tóm lại, thật tuyệt vời. Mẹ cô để cô xuống xe rồi hỏi có cần bà đưa vào trong không. Câu trả lời của Courtney là cái nhìn như hỏi: “Má đùa?”. Bà Chetwymde nhún vai, hôn lên má con gái, rồi nhìn theo cô chậm rãi bước vào trường lần đầu tiên sau bảy tháng.
Bước vào trường, Courtney nhớ lại khi bước vào ống dẫn. Giống như cô đang tiến vào một không gian mới, lạ lẫm hãi hùng, không biết sẽ gặp chuyện gì. Cô biết thể lực không thành vấn đề. Cô đã cố gắng cật lực tập vật lý trị liệu, nên không phải lo về sức khoẻ. Cô cũng biết việc học hành sẽ ổn. Cô đang háo hức gặp người thầy đầy nhiệt huyết. Điều làm cô lo lắng là gặp lại bạn bè. Không biết họ sẽ đối xử với cô như thế nào.
Nhưng những gì xảy ra đã… trên cả tuyệt vời.
Courtney hoàn toàn thoải mái khi không thấy ai ép cô kể lại những gì đã xảy ra năm ngoái. Tất cả chỉ muốn biết về vụ tai nạn, và cô đã cảm thấy sao, nhưng khi tới câu hỏi vì sao cô nghỉ học thì các bạn cô tỏ ra rất tuyệt. Không phải họ né tránh vấn đề đó. Trái lại. Họ đề cập tới, nhưng chỉ nói đại loại như “Rất mừng bạn đã trở lại như xưa”, và “Tụi mình nhớ cậu lắm”, hoặc “Khi nào bồ muốn nói chuyện, mình rất sẵn sàng”. Kể cả những đối thủ của cô trong đội bóng cũng chúc mừng cô khoẻ lại, và hy vọng cô đạt lại tốc độ cao càng sớm càng tốt. Họ nói, vì tất cả học sinh lớp trên đã tốt nghiệp, nên rất cần có cô. Tất cả những điều đó làm Courtney sửng sốt. Không ngờ cô được đối xử một cách dễ thương dễ chịu đến thế. Chẳng ai làm ra vẻ tội nghiệp cô, dường như họ tôn trọng thời gian đầy cam go của cô, và thật tình muốn cô trở lại như xưa. Không ai phán xét, giễu cợt, cười nhạo sau lưng cô. Điều cô lo ngại là bạn bè hành động và nói năng như con nít. Trái lại, cô thấy họ – cũng như Andy Mitchell – đã trưởng thành. Điều đó làm cô nhận ra mình xa mái trường quá lâu và hơi buồn. Tuy nhiên thật không thể mơ ước một chuyến trở về nhà – hay trở lại trường – tốt đẹp hơn thế này. Courtney cảm thấy như tất cả trải nghiệm hãi hùng như ác mộng đã làm cô mạnh mẽ hơn. Cô không khỏi cười khúc khích khi nghĩ là phải cảm ơn Saint Dane đã làm cho đầu óc cô tỉnh táo lại. Giá mà hắn biết được nhỉ, cô nghĩ.
Mấy ngày đầu cô không gặp Mark. Hai đứa không có giờ nào học chung. Ngoài Bobby, hai đứa cũng không có bạn bè chung. Cô muốn gặp Mark, dù chỉ để cho nó thấy là cô đã gần như trở lại bình thường. Cho đến thứ tư hai đứa vẫn chưa gặp nhau, mà Courtney biết chiều hôm đó Mark sẽ bay tới Orlando. Vì vậy sai khi tan trường, thay vì về thẳng nhà, cô xin mẹ ghé qua nhà Mark để chúc nó may mắn trong cuộc thi.
Điều cô gặp… chẳng may mắn chút nào.
Courtney bấm chuông. Lúc đầu không có ai trả lời. Cô vừa định quay ra thì cửa mở. Bà dimond có vẻ căng thẳng. Thấy cô bà kêu lên:
- Courtney! Trông cháu khoẻ lắm!
Vòng tay ôm xiết Courtney, bà tiếp:
- Nhưng bây giờ bác không nói chuyện với cháu được đâu. Gia đình đang có chuyện rắc rối to đây.
- Chuyện gì ạ
- Đừng hỏi bác. Vào hỏi Mark đi. Nó đang ở trong phòng khách với Andy Mitchell.
Ghé sát Courtney, bà thì thầm hỏi:
- Thằng nhỏ đó hơi… nói sao nhỉ… hơi nhớp nháp hả?
Courtney cười:
- Không hơi đâu, nó nhớp nháp quá ấy chứ.
- Tốt. Bác mừng là không chỉ mình bác nghĩ thế. Vào nói chuyện với hai đứa đi.
Nói xong bà vội vã lên cầu thang. Dưới chân thang, courtney thấy hành lý của hai đứa đã sẵn sàng. Cô tiến vào phòng khách. Mark đang ngồi trên đi văng, vẻ lo lắng. Andy bước tới lui trong phòng.
Courtney hỏi:
- Ê, sẵn sàng lên đường rồi hả?
Ngước lên, thấy Courtney, Mitchell chùng vai xuống, bồn chồn nói:
- Đang điên đầu đây, đừng làm mình rối lên nữa.
- Sao? Có chuyện gì?
Vừa hỏi Courtney vừa ngồi vào ghế. Cô cần phải ngồi. Dù đang khoẻ lại, nhưng ba ngày tại trường làm cô xuống sức nhiều.
Mark nói:
- Bình cứu hoả trong cửa hàng hoa của chú Andy mới bị nổ tung.
Andy vội nói:
- Nó không nổ. Chắc chắn là ổng đã hút thuốc. Tớ biết mà, chính ổng làm nổ thôi. Ngốc không chịu được!
- Andy tới, tụi mình chuẩn bị đi thì Andy nhận được điện thoại.
Andy rên rỉ:
- Đi sớm năm phút là thoát rồi.
- Chú nó bảo c hoa tan nát hết.
Andy tức giận:
- Nước tràn ngập, và hơi nóng phì ra. May mà đêm qua trời trở lạnh. Cửa hàng đang biến thành sân trượt băng.
Courtney hỏi:
- Nhưng chuyện đó liên quan gì tới hai cậu?
Andy chua chát:
- Ồ, chẳng có gì nhiều. Chỉ có điều mấy tháng làm việc của tớ thành công cốc. Tớ không thể đi Orlando được. Thật không thể tin nổi.
- Sao cậu không thể đi chứ?
Andy kêu:
- Vì phải giúp chú dọn dẹp cái bãi rác đó. ổng mới nhận hoa giáng sinh, nếu không chuyển ngay hoa về nhà ổng, hoa sẽ chết, và cả mùa làm ăn của ổng sẽ tiêu luôn. Điều đó có nghĩa tớ bị mất việc. Tớ phải tới đó ngay bây giờ, bắt tay vào công việc.
Mark lẩm bẩm:
- Thật bất công. Tụi mình đã phải quá vất vả mới có được chuyến đi này.
Courtney hỏi:
- Còn chuyến bay sau không?
Giọng Andy thất vọng:
- Còn. Nhưng quá nhiều việc phải làm. Tớ không thể làm xong và tới phi trường kịp giờ được.
Mark nói:
- Tôi đã bảo là sẽ ở lại giúp cậu, thêm người phụ có thể chúng ta kịp chuyến bay sau.
- Lỡ không kịp, cậu cũng sẽ bị kẹt lại luôn.
Tay cầm tờ giấy, ông Dimond bước vào phòng nói:
- Ba vừa gọi hãng máy bay. Có cả tin tốt và tin xấu. Đêm nay có một chuyến bay trễ và sáng sớm mai có một chuyến. Nếu tình hình xấu nhất xảy ra các con có thể bay chuyến bay ngày mai, như vậy vẫn còn kịp tới trung tâm hội nghị để chuẩn bị.
Andy lại có hy vọng:
- Thật ạ? Còn tin xấu là gì?
- Mất thêm hai trăm đô một vé để đổi.
Mark kêu lên:
- Ôi, tốn tiền quá!
Courtney tính toán:
- Thêm tám trăm đô cho cả nhà.
Mark gắt:
- Mình biết tính mà!
Ông Dimond nói:
- Bác đề nghị thế này. Hai bác sẽ đi chuyến bay đúng như đã định. Vừa để chăm sóc Mark vừa là một chuyến đi nghỉ. Bác tới sớm để không bị lỡ bất cứ chuyện gì. Xin lỗi, Andy.
- Dạ không sao.
- Nhưng nếu Mark muốn ở lại giúp cháu dọn dẹp cửa hàng, hai đứa có thể bay chuyến sau. Nếu không kịp bác có thể đăng kí cho hai đứa chuyến sáng mai. Cháu thấy sao?
- Tốt, nhưng cháu không có hai trăm đô để đổi vé. Nếu có thì cháu đã không phải làm việc cho ông chú ngốc đó.
- Bác sẽ lo cho cả hai đứa.
- Bác nói thật chứ?
Mark cũng hỏi:
- Thật hả ba?
- Này, ba đâu có thường thấy một cặp thiên tài làm thay đổi thế giới đâu? Sao nào?
Andy nhìn mark. Mark nhún vai, nói:
- Chúng ta đi cứu hoa đi thôi.
Courtney bảo
- Mình muốn giúp nhưng hình như không đủ sức ra khỏi cái ghế này.
Andy chạy lại bắt tay ông Dimond:
- Cảm ơn bác. Thật tình cháu không biết phải nói gì.
Ông Dimond ha hả cười:
- Nói là hai bác lẹ lên.
Mark tán:
- Ba. Ba thật tuyệt vời.
Bà Dimond vào phòng, nói:
- Đừng nói thế với ba con. Nó sẽ in vào đầu ông ấy, má không sống nổi với ba con đâu.
Andy nói:
- Cảm ơn hai bác. Đi thôi, Chetwynde. Tụi mình đưa cậu về nhà.
Courtney cố đứng dậy khỏi ghế:
- Tốt. Mừng là mình đã tới để giải quyết một vấn đề nan giải.
Andy mỉa mai:
- Phải, cậu hay quá. Đi thôi!
Nó chạy ra ngoài. Mark ôm vội cha mẹ nói:
- Gặp lại ba má ở Florida. Ba má rất tuyệt vời.
Mark chạy theo Andy, Courtney chạy ngay sau nó.
Cả ba tiến tới cái xa tải nhỏ cũ kỹ của Andy. Vì là xe thường dùng để chở hoa, nên ghế sau đã được hạ xuống. Như vậy có nghĩ là cả ba đứa phải ngồi băng trước. Andy nhảu lên sau tay lái. Courtney nhìn Mark:
- Cậu không định để mình ngồi kế nó chứ?
Mark hô hố cười nhảy lên xe trước. Courtney theo sau ngay. Chỉ mấy phút sau, Andy ngừng xe trước cửa nhà cô,
- OK, xuống đi. Tụi này không có nhiều thời gian đâu.
Mark bỗng nói:
- Khoan. Mình phải vào toa lét nhà Courtney.
- Cái gì? Mới ra khỏi nhà cậu một phút mà.
- Biết… biết nói sao? Khi cậu… mắc mắc…
Mấy câu nói của Mark làm Courtney ngạc nhiên. Sao nó lắp bắc dữ vậy? Mark chỉ cà lăm khi có chuyện bối rối. Cô mở cửa, kéo tấm thân cứng nhắc của mình ra khỏi xe, tiến về phía nhà. Mark theo sát phía sau.
Andy gào theo:
- Mau mau lên! Chúng ta còn phải kịp chuyến bay nữa đó.
Mark rảo bước, nắm cánh tay Courtney kéo cô chạy vội về nhà. Courtney làu bàu:
- Hắn nói đúng đó. Sao lúc ở nhà cậu, cậu không đi đi?
Mark không ngừng lại:
- Lẹ lên.
Nó hấp tấp kéo cô lại cửa. Courtney lấy chìa khoá, thấy Mark nóng nẩy hai chân không đứng yên, cô khúc khích cười:
- Sắp tè ra quần rồi hả?
- Mở cửa ra!
Courtney không quen kiểu ra lệnh như thế của Mark. Có chuyện gì đó không ổn, chứ không vì Mark cần vào toa lét ngay. Cửa vừa mở, Mark vượt qua cô, nhảy vào trong nhà. Nó la lên:
- Đóng cửa lại ngay!
Courtney đóng cửa, rồi hỏi:
- Bạn sao vậy?
Mark rút tay phải khỏi túi áo khoác, kêu lên:
- Đây này.
Cái nhẫn đang sống động. Nhật kí của Bobby sắp tới. Courtney nghẹn thở:
- Bạn sẽ không kịp chuyến bay đêm nay rồi.
- Không. Tụi mình sẽ bay sáng mai.
Mark vừa dứt lời, nhẫn toả sáng rực lối vào nhà Courtney. Cả hai phải che mắt lại.
Một giọng quen thuộc vang lên:
- Courtney hả?
Đó là mẹ cô.
- Chết cha!
Vừa nói Mark vừa vội vàng cởi áo choàng, quăng lên cái nhẫn đang toả sáng, đúng lúc bà Chetwynde bước ra. Bà vui vẻ nói:
- A, chào Mark. Chúng mừng cháu. Bác đã nghe tất cả về… ừ… cái món đồ khoa học của cháu.
Mark lúng túng cà lăm:
- Cảm… cảm ơn… bác… bác Chetwynde.
Cả Mark và Courtney đều bước tới đứng trên áo choàng của cu cậu, đạp các mép áo sát xuống mặt thảm, không để ánh sáng toả ra.
Bà Chetwynde hỏi:
- Tiếng gì nghe lạ thế nhỉ?
Mark và Courtney biết đó là tiếng nhạc phát ra từ nhẫn đi kèm với lá thư gửi tới.
Courtney vội nói:
- Một phần trong đề tài của Mark đó mà. Các bạn ấy thử nghiệm cả âm thanh nữa.
Bà Chetwynde nhìn xuống cái áo hai đứa đang đứng lên, nhíu mày hỏi:
- Ở trong áo?
- Ư… dạ.
- Trong cái áo hai đứa đang đứng lên đó hả?
- Ư… dạ. Chúng con không muốn làm dơ thảm.
- Con cẩn thận từ bao giờ vậy?
Courtney cảm thấy cái nhẫn đang thu hình lại dưới chân. Tiếng nhạc cũng chấm dứt. Bên ngoài, Andy Mitchell dí mặt sát cửa sổ nhỏ kế bên cửa ra vào, gào lên:
- Ê! Dimond!
Thấy nó, bà Chetwynde giật nẩy mình:
- Ồ! Người đó là ai thế?
Nhân cơ hội đó, Mark cúi nhặt áo cùng chiếc nhẫn và những trang giấy vừa mới tới. Nó giải thích:
- Cậu ấy cũng cộng tác với cháu trong đề tài này.
Courtney nói:
- Trông ghê vậy nhưng cậu áy không cắn đâu. Má biết các kiểu thiên tài mà.
Bà Chetwynde lắc đầu bối rối nói:
- Nếu vậy thì chúc cháu may mắn, Mark.
Và bà ra khỏi phòng.
- Cám ơn bác Chetwynde!
Andy Mitchell lại gào lên:
- Mau. Chú tớ đang chờ.
Mark đưa ngón tay lên như bảo: “Một giây nữa”, rồi kéo Courtney khỏi cửa sổ, vào phòng khách, khỏi tầm nhìn của Andy. Nó rút ra từ trong áo một phong bì màu nâu. Nhật ký mới nhất của Bobby.
Courtney hỏi:
- Sao không là tập giấy vàng với ruy băng đỏ?
Mark vội xé bao thư, nhìn vào trong rồi nói:
- Đúng là nhật ký rồi. Có thể cậu ấy viết trên
- Bạn không đi cùng Mitchell bây giờ chứ? Chúng mình còn phải đọc mà.
- Mình không thể bỏ rơi nó được. Biết nói với nó thế nào?
- Cần gì. Bạn không nợ thằng cà chớn đó gì hết. Nhớ những gì nó gây ra cho bạn không? Mark, đây là nhật ký của Bobby.
Mark nghiêm nghị:
- Nó không còn là thằng cà chớn nữa, mà là người cộng tác với mình.
- Bạn nói đúng. Mình xin lỗi. Nhưng đêm nay bạn không bay được.
- Không đâu. Mình giúp chuyển hoa xong là trở lại đây ngay. Mình sẽ chỉ phải tìm cách kéo dài công việc đủ để lỡ chuyến bay đêm.
- Có biết là mình khó kềm lòng không đọc những trang này không?
Mark nghiêm khắc nhìn Courtney. Cô cười nói:
- Đừng lo. Mình sẽ chờ bạn.
Mark đeo lại nhẫn vào ngón tay, mặc áo khoác và đi ra cửa:
- Mình sẽ trở lại ngay khi có thể. Cất nhật ký vào nơi an toàn đi.
Vừa dợm bước đi, nó bỗng quay lại, bước tới ôm Courtney, nói:
- Mình thật sự rất vui mừng vì bạn đã trở lại.
Hai đứa ôm nhau. Suốt mấy năm qua chúng đã gắn bó tới nỗi, nếu được hỏi, Courtney sẽ nói – dù có vẻ lạ lùng – người bạn thân thiết nhất của cô trong đời chính là Mark Dimond.
Mark cũng cảm thấy giống vậy.
Hai đứa ôm nhau thêm một giây, rồi không nói lời nào, Mark lẳng lặng ra đi. Courtney nhìn phong bì. Cho đến lúc này cô mới nhận ra: đây là lần đầu tiên cô được uỷ thác bảo vệ nhật kí của Bobby. Thường thì đây là việc của Mark. Bây giờ, dù biết những chương trình tiếp theo trong chuyến phiêu lưu của Bobby nằm ngay trong đó, cô phải kiên nhẫn chờ Mark. Ngồi xuống, cô vuốt ve phong bì, chỉ muốn rút những tng giấy ra đọc ngay. Nhưng cô tự ngăn mình. Mark đã luôn chờ cô. Bây giờ cô mới hiểu điều đó khó khăn đến thế nào.
Courtney đem bao thư lên phòng riêng, thân trọng đặt dưới gối. Cô không hiểu vì sao lại làm như vậy. Chẳng phải dưới gối an toàn hơn trong tủ, hay ngăn kéo. Nhưng cô cảm thấy cần đối xử với những trang giấy này với một sự chăm sóc đặc biệt. Nó cũng làm nhật ký khuất khỏi mắt, cô sợ mình sẽ đọc vì không đủ kiên nhẫn chờ đợi.
Xuống nhà, Courtney ăn bữa tối cùng cha mẹ, rồi làm bài ngay trong phòng ăn. Mẹ cô hỏi sao không học trên phòng như mọi khi, Courtney bảo cô đã chán phải ở một mình. Đó là một trong nhưng điều tuyệt vời nhất khi được trở lại trường. Sau thời gian tự lưu đày và đau đớn quá lâu, cô rất thèm được gần gũi mọi người. Nhưng nếu Courtney thật sự thành thật, cô phải thú nhận là cô không tự tin khi ở một mình với nhật ký của Bobby. Cô sợ, nếu ở trong tầm tay, cô sẽ vồ lấy nó. Vì vậy, để tránh bị cám dỗ, cô làm bài dưới nhà. Nhưng tâm trí cô không đặt vào chương trình tin tức đang xem, nó vơ vẩn ở cái kho tàng nằm dưới gối, trên lầu.
Courtney nhìn đồng hồ tay. Mark đi đã hơn năm tiếng rồi. Dọn dẹp hoa mất bao lâu? Nửa tiếng nữa trôi qua. Vẫn chưa thấy Mark. Courtney không thể kiên nhẫn hơn nổi nữa. Cô vào bếp, gọi vào điện thoại di động của Mark. Chỉ có tin nhắn của Mark. Theo như cô biết thì cho tới giờ, cô là người duy nhất đã để lại một tin nhắn vào di động của Mark. Lần này, cô nhắn một tin ngắn gọn: “Bạn ở đâu? Hơn mười giờ rồi! Gọi cho mình!”.
Mark đã không gọi. Mười giờ rồi mười rưỡi, rồi mười một giờ. Cậu ấy ở đâu? Hay sau cùng thì cậu ấy đã lên chuyến bay đem tới Orlando? Không, cô nghĩ, nếu thế thì cậu ấy đã gọi rồi. Việc này không giống tính cách Mark tí nào.
Sau cùng, đến mười một giờ rưỡi, cô không chịu nổi nữa. Tự thuyết phục mình là đêm nay Mark sẽ không trở lại, cô càng giận nó đã không gọi điện thoại. Thâm tâm cô coi đó là cớ để mình liếc qua những trang giấy của Bobby. Cô nói với cha:
- Ba, con lên lầu đây. Có thể Mark sẽ tới đêm nay. Bạn ấy định giúp con làm mấy bài tính.
Ông Chetwynde ngạc nhiên hỏi:
- Đêm nay? Có quá khuya không?
- Dạ, con nghĩ là cậu ấy không tới đâu. Nhưng ba đừng ngạc nhiên nếu bạn ấy tới. Mark kì cục lắm.
Ông Chetwynde chẳng bao giờ thắc mắc bất kỳ điều gì Mark làm. Nó đã cứu mạng con gái ông. Những gì nó làm, dù kỳ quặc, ông cũng chấp nhận.
- Chúc con ngủ ngon.
- Chúc ba ngủ ngon.
Courtney chạy lên cầu thang, phóng vào phòng, đóng cửa rồi khoá lại. Cô trừng trừng nhìn xuống gối. Cảm giác giằng xé giữa tò mò và mặc cảm có lỗi. Tò mò đã thắng. Cô nhảy lên giường, đưa tay xuống dưới gồi, rút ra bao thư màu nâu.
Courtney tự nhủ: “Mark sẽ thông cảm”.
Cô rút từ bao thư ra một tập giấy xám khổ nhỏ, loại giấy của sổ tay, chừng 12x15 phân. Trang nào cũng đầy kín chữ viết tay quen thuộc của Bobby. Vừa sắp đọc, cô chợt chú ý tới một điều khác nữa. Trên góc phải, cuối mỗi trang, đều in một chữ nhỏ.
BLOK.
Cô bật thành lời:
- Blok. Hy vọng cậu ấy hiểu nghĩa là gì, còn mình thì phát điên lên mất.
Đầu óc Courtney đã ở trên Quillan. Cô biết Mark sẽ thông cảm. Tới lúc phải đọc rồi.