Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em đừng giận anh nữa nha!” Đang lúc Đỗ Sùng Hòe nghĩ tiến thêm một bước làm dịu tim hắn,mặt Tĩnh Khiêm đột nhiên biến sắc,thình lình rời khỏi hắn,lấy tốc độ nhanh nhất chạy nhanh đến bên giường,nổi trận lôi đình chỉ vào Đỗ Sùng Phi hừ một cái mắng to.

“Không được đụng! Anh không có tư cách đụng vào nó!”

Đỗ Sùng Hòe kinh ngạc Tĩnh Khiêm hành động như thế,ánh mắt mới nhìn sang nhân vật tiêu điểm,mới phát hiện anh trai của hắn đang cố gắng ôm lấy Tĩnh Ngôn đang ngủ ngon.

“Tôi muốn ôm hắn về nhà,tôi cũng sẽ tìm bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho hắn!” Đỗ Sùng Phi không quan tâm Tĩnh Khiêm đang mắng mình,hắn ôm chặt Tĩnh Ngôn,giống như tìm được món bảo bối đã mất không một chút buông lỏng.

“Cái tên máu lạnh ích kỷ đáng ghét,còn muốn mang Tĩnh Ngôn trở về hành hạ nó sao? Ai cần anh mời bác sĩ dùm? Tự tôi sẽ đưa nó đo,không cần đại ca như anh nhúng tay vào,muốn tôi nói bao nhiêu lần anh mới hiểu,không được đến gần Tĩnh Ngôn,nó bị anh hại đủ thảm,anh chỉ cần cách nó là đã giúp nó rồi!” Tĩnh Khiêm phát điên la mắng,đưa tay muốn cướp Tĩnh Ngôn trong tay người kia.

Đỗ Sùng Phi đương nhiên không chịu buông tay,hắn kiên quyết nói: “Cậu muốn mắng tôi sao cũng được,nhưng tôi tuyệt đối phải đưa Tĩnh Ngôn trở về!”

“Anh đừng mơ! Chỉ cần có tôi ở đây,tôi sẽ không cho anh đụng vào nó!” Tĩnh Khiêm nghe vậy càng thêm nổi điên,sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Hai người không ai nhường ai giằng co lẫn nhau,triển khai một cuộc cướp người.Trong lúc kéo qua kéo lại,làm cho Tĩnh Ngôn vốn đang ngủ bị đánh thức,hắn mở ra đôi mắt tỉnh táo,vẻ mặt mờ mịt nhìn bọn họ.

“Tĩnh Ngôn,em đã tỉnh? Anh là Đỗ Sùng Phi,anh tới đây đón em về nhà! Trước kia là anh không tốt,không biết quý trọng em,để em chịu khổ!” Đỗ Sùng Phi đưa mắt nhìn sắc mặt tiều tụy của hắn,vừa thương tiếc vừa đau lòng.”Chỉ cần em mạnh khỏe,anh thề sau này sẽ chăm sóc em thật tốt,sẽ không để em chịu một chút tổn thương!”

“Đủ rồi!Anh đừng dùng lời ngon ngọt đó dụ dỗ nó,Tĩnh Ngôn sẽ không coi trọng loại người như anh,cũng không cần anh tốt với nó!” Tĩnh Khiêm cho rằng hắn hư tình giả ý,miệng toàn nói dối,giận đến nắm lên cổ áo của hắn,vung quả đấm muốn đánh vào mặt hắn.

“Bảo bối,không nên vọng động như thế,em hô to gọi nhỏ lại động thủ động cước,cẩn thận làm em trai em sợ hãi!” Đỗ Sùng Hòe nhìn không được,tiến lên một bước kéo ra Tĩnh Khiêm.”Không bằng trước bình tâm tĩnh khí, nghe anh trai nói hết đi!”

“Cậu yên tâm,tôi sẽ không tổn thương Tĩnh Ngôn.”Giọng Đỗ Sùng Phi nghe vô cùng chân thành.

Sau khi Tĩnh Khiêm nghe được lời Đỗ Sùng Hòe,cảm thấy hắn nói không phải không có lý,nhất thời tĩnh táo không ít,vẻ mặt dần dần bình thường,không giống vội vàng như vừa rồi.”Hừ.”.

“Tĩnh Ngôn,anh trai của em mắng anh không sai,tất cả đều là lỗi của anh.Em có thể tha thứ anh không?”Bàn tay Đỗ Sùng Phi không ngừng sờ mó gương mặt Tĩnh Ngôn,mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm vào hắn,gần như tham lam nhìn.”Anh đặt biệt đến đây đưa em về,anh muốn nói cho em biết anh yêu em,anh rất yêu em!”

Tĩnh Ngôn nháy cặp mắt vô thần nhìn trần nhà,suy nghĩ giống như rơi vào nơi xa xôi,làm như không nghe thấy những lời yêu thương của hắn.

“Tĩnh Ngôn,nhìn anh,em biết anh là ai không! Xin em khóc cũng được,mắng cũng được,đánh cũng được,nhưng đừng không để ý đến anh!” Đỗ Sùng Phi gần như cầu xin.

Tĩnh Ngôn lẳng lặng co rúc trong lòng ngực hắn,như cũ duy trì vẻ mặt ngơ ngác,giống như có một người có nội công thâm hậu phong lại tim hắn, ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài,khiến hắn không nhìn thấy cũng không nghe thấy.

“Tĩnh Ngôn,đừng đối với anh như vậy,em có phải còn giận anh lúc đầu xem em như thế thân của người khác? Muốn anh làm thế nào mới có thể tha thứ anh?” Đỗ Sùng Phi đau triệt nội tâm,khó nén kích động lay động người trong ngực.

“Đừng dao động nó,anh muốn làm nó chết sao? Tĩnh Ngôn đã thành bộ dạng này,tất cả không phải do anh ban sao!” Tĩnh Khiêm sợ em trai hắn dao động hư, không nhịn được lên tiếng ngăn cản.

“Thật không? Là do tôi hại sao?” Hắn tự trách lẩm bẩm nói với Tĩnh Ngôn,không có một tia cải cọ,Tĩnh Khiêm trách mắng chỉ đổi được ánh mắt vô cùng hối hận của hắn,nhưng hắn không có chú ý khi đang nói những lời này,khóe mắt Tĩnh Ngôn yên lặng chảy xuống một nước mắt,ngay cả Tĩnh Khiêm cũng không phát hiện.

“Hiện tại hối hận đã muộn? Người bị anh hại thành như vậy,anh có thể đổi lại một em trai hoạt bát vui vẻ cho tôi không?” Tĩnh Khiêm khinh thường nói.”Biết điều thì nhanh biến,không nên đến quấy nhiễu Tĩnh Ngôn nữa!”

“Mặc kệ Tĩnh Ngôn trở nên thế nào,tôi cũng sẽ không buông hắn ra.” Đỗ Sùng Phi trong mắt lóe ra tia kêu ngạo,hắn ôm lấy Tĩnh Ngôn đứng lên,đi ra ngoài.

“Anh muốn ôm Tĩnh Ngôn đi đâu? Mau đứng lại cho tôi! Đừng tùy tiện đưa em trai của người khác đi!”

Tĩnh Khiêm nhanh chóng đuổi theo,ngăn trở hắn đưa Tĩnh Ngôn.Hắn vừa mới sải bước ra ngoài,bên hông bỗng nhiên có một cánh tay chẹn ngang,Tĩnh Khiêm còn chưa kịp phản ứng thân thể đã rơi vào ***g ngực quen thuộc,giọng Đỗ Sùng Hòe trầm thấp vang bên lỗ tai: “Để hắn đi!Anh trai thật sự yêu em trai em,theo như anh đoán,anh tin em trai em cũng yêu anh ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK