"Mau cút! Nếu không đi tôi sẽ đem em xé rách!" Hắn lành lạnh nói xong giơ tay phải lên, chậm rãi co duỗi các đốt ngón tay, phát ra tiếng "Tạp, tạp" dọa người.
Nàng đột nhiên ngây dại giống bị sét đánh!
Hắn nói những lời này, cùng với động tác này, nghiễm nhiên là phiên bản của nhân vật nam chính "Toàn" trong tiểu thuyết của hắn!
Trong sách, "Toàn" biến hình năm ngón tay trở thành vũ khí giết người, giết chóc là mục đích duy nhất để hắn sống, mà thói quen hắn làm trước khi giết người giống bộ dáng Diêm Quýnh giờ phút này, năm ngón tay phát ra tiếng giống máy móc chiêu hồn……
Phút chốc, một ý nghĩ kỳ lạ hoang đường bỗng nhiên xuất hiện trong đầu nàng, liên kết với nỗi sợ hãi vốn tồn tại trong lòng nàng, hợp thành đáp án kinh người.
"Anh…… Kỳ thật chính là "Toàn" trong tiểu thuyết! Đúng không? Tiểu thuyết kia…… Là viết về chính anh……" Nàng giật mình hít một ngụm lãnh khí.
Hắn chính là "Toàn"! Chính là nhân vật nam chính đáng sợ trong tiểu thuyết, cũng làm cho tâm nàng động……
Hắn sắc mặt khẽ biến, không hé răng, trong lòng âm thầm kinh ngạc về năng lực liên tưởng của nàng.
"Có phải không?" Nàng truy vấn.
"Cút!" Hắn lạnh lùng xoay người, hạ lệnh đuổi khách.
"Anh nói cho tôi biết a! Có phải sự thật không? Anh cũng từng bị……"cải tạo gen" sao?" Nàng kích động giữ chặt cánh tay phải của hắn, chỉ muốn biết phán đoán của nàng có chính xác không.
Diêm Quýnh quắc mắt quay đầu, sắc mặt trở nên cổ quái, cúi đầu nhìn cánh tay bị nàng cầm lấy, cảm giác hỗn độn mà kỳ dị trực tiếp theo lòng bàn tay nàng xâm nhập, xa lạ ấm áp, làm cho hắn có vài giây hoang mang, vì từ sau khi hắn bị cải tạo gen, cánh tay phải của hắn ngoài nhân viên nghiên cứu tay lạnh như băng cùng máy móc ra, chưa từng bị người nào đụng chạm qua. Hắn vẫn nghĩ, tay phải của hắn đã chết, chỉ là vũ khí giết người không có xúc cảm mà thôi.
Nhưng, giờ phút này, bàn tay nhỏ bé của Đông Tâm Ngữ lại chạm vào hắn, sự ấm áp mềm mại theo làn da vẫn uất thấu vào mạch máu, dọc theo máu, thẳng đến trái tim đã đóng băng của hắn……
"Em……" Suy nghĩ của hắn có điểm rối loạn, mặt nàng gần trong gang tấc, da thịt như bạch ngọc, đôi mắt dài mà uyển chuyển hàm súc, còn có hai phiến môi đỏ mọng từng bị hắn hôn qua, bỗng dưng một luồng khí nóng từ ngực tràn ra, làm hắn xúc động muốn hôn nàng thêm lần nữa.
Biểu tình phức tạp của hắn làm cho Đông Tâm Ngữ ngẩn ngơ, trong đôi mắt lạnh như băng của hắn, nàng lần đầu phát hiện nhiệt tình, một loại nhiệt tình thuần túy mà nam nhân dành cho nữ nhân……
Nguy hiểm!
Lòng của nàng nhắc nhở nàng, đáng tiếc đã muộn, khi nàng tính lui về phía sau, hắn đã như báo vồ mồi, chuẩn xác mà gọn gàng chế trụ môi nàng.
Nụ hôn lần này không giống lần trước mang ý khiêu khích cùng chọc ghẹo, mà là một nụ hôn nóng bỏng cuồng dã xâm lược, hắn giống như một dã thú đói khát, hút hết nước trong miệng nàng, không ngừng hút, lại tách miệng nàng ra, tiến thẳng vào miệng nàng trêu chọc cái lưỡi của nàng, như muốn một ngụm đem nàng ăn hết……
Nàng nhanh chóng không thở nổi, sự công kích của hắn tới vừa nhanh vừa mạnh, loại thân mật mãnh liệt cơ hồ làm cho ý thức nàng tê liệt, nàng cố gắng muốn né tránh, nhưng khí lực hư thoát không đủ để ngăn cản đôi tay cường tráng của hắn, đến cuối cùng, nàng thậm chí quên cả giãy dụa, bị bao trùm trong hơi thở lửa nóng của hắn, nàng sớm không dư thừa trí nhớ tự hỏi hắn vì sao muốn hôn nàng, càng quên mình đang ở đâu.
Diêm Quýnh lúc đầu chỉ muốn lại nếm lại một chút hương vị cũ của nàng, nhưng hắn lại phát hiện mình không thể ngừng lại, biểu tình bối rối trúc trắc của nàng trở thành một loại mê hoặc trí mạng, thật sâu câu dẫn dục vọng của hắn, làm hắn càng ăn càng đói, càng hôn càng cuồng, không thể đình chỉ.
Thân thể tiêm nhược run run của nàng châm lên ngọn lửa đã tắt từ lâu trong lòng hắn, ngay cả cánh tay phải lạnh như băng của hắn cũng dâng trào một cỗ nhiệt lưu, hắn thích cảm giác toàn thân nóng lên như vậy, trong một khắc này, hắn mới khắc sâu cảm giác hắn còn sống, dù là từng tế bào cánh tay phải hay là mỗi bộ phận của hắn.
Đông Tâm Ngữ chìm trong mê loạn, thân thể buộc chặt dần dần mềm ra, sợ hãi cũng bị hơi thở nóng rực của hắn nhất nhất hóa giải, lúc này, cảm giác buồn bực trong lòng nàng đột nhiên biến mất, tình tố chết người đang lên men khắp toàn thân nàng, hắn hôn, cơ hồ muốn đem nàng trở thành một bình rượu lâu năm, mê đảo người phía trước, cũng mê đảo chính mình.
Đây……vẫn là một giấc mộng dài?
Trong nụ hôn mềm mại, nàng chỉ nghe thấy tiếng tim đập càng lúc càng mau của mình.
Diêm Quýnh cuồng dã kích tình như vậy, so với bộ dáng hung ác càng làm nàng sợ hãi, bởi vì trong lòng nàng nguyên bản đã nhen nhóm một ngọn lửa, trong nụ hôn nó đã nhanh chóng hóa thành lửa cháy điên cuồng ngay cả nàng cũng không dập tắt được, sẽ đem nàng đốt cháy thành tro……
Không biết qua bao lâu, Diêm Quýnh đột nhiên bừng tỉnh trong dục vọng, hắn đẩy mạnh nàng ra, lấy loại khẩu khí chán ghét nói: "Nếu còn có đầu óc hãy cách xa tôi một chút!"
Đông Tâm Ngữ bị đẩy lảo đảo ngã ngồi xuống, nàng kinh ngạc mở mắt ra.
Một giây trước, hắn là lửa nóng, thời khắc này, hắn lại trở về nguyên dạng lãnh liệt.
Lòng của nàng hỗn loạn mà kinh hãi, không chỉ vì thái độ thay đổi của hắn, nàng bị hắn hôn đến trời đất xoay chuyển, tim đập thình thịch mà khủng hoảng bất an.
Nàng lờ mờ cảm giác được một cỗ cảm xúc không thể hiểu nổi đang nhanh chóng nảy sinh trong lòng.
"Đừng tưởng em phiên dịch sách của tôi liền tự cho là thông minh, tôi là tôi, không phải ai hết!" Hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, hung ác nham hiểm nói.
"Anh……" Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ngực lại căng thẳng khi tiếp xúc tầm mắt của hắn.
Loại cảm giác này lại xuất hiện! Mỗi khi đối mặt hắn, lòng của nàng lại bắt đầu sinh bệnh, một loại bệnh nghiêm trọng bất trị.
"Muốn chơi thì về tìm Lâm Kiệt Sinh cùng chơi, đừng ở đây quấy rầy tôi." Hắn nghiêm khắc ngắt lời của nàng.
Nàng chậm rãi vịn cửa đứng lên, kinh ngạc đứng tại chỗ, nhất thời không rõ trong đầu mình tột cùng suy nghĩ cái gì.
"Sao? Còn không đi? Chẳng lẽ nụ hôn vừa rồi làm em yêu tôi? Cho nên luyến tiếc rời khỏi?" Hắn hai tay chống nạnh, lạnh giọng trào phúng.
Nàng chấn động lớn, bí mật ẩn sâu trong lòng không thể cho ai biết như bị phơi bày, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trắng xanh, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân khiến ngực nàng nặng trĩu buồn bực!
Nàng quay đầu chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, sau đó tựa như tiểu hài tử làm sai bị phát hiện, mở cửa chạy xông ra ngoài.
Đúng vậy! Nàng đủ thông minh để biết tốt nhất là nên cách xa hắn một chút, nếu không……
Nếu không…… Nàng cho dù không bị hắn giết chết, cũng sẽ chết khi nảy sinh tình yêu với hắn!
Xem thêm...